Tu Tiên Ở Hiện Đại


Người đăng: ngochuyen.nguyenthi.35912@

" Bây giờ các em đã có thể học lịch sử về thế giới này được chưa. " Giáo sư
Điệp giọng nói có chút mệt mỏi.

" Được rồi thưa cô." Cả lớp đồng thanh nói. Vũ Thiên không nghĩ gì mà chỉ lắng
nghe.

" Xa xưa đã truyền lại. Phong Thiên địa lục mà chúng ta đang sống chỉ là một
trong 3000 thế giới ở ngoài kia. Người tạo ra 3000 thế giới này được người đời
gọi là Thánh Mẫu Tử Linh.

Người đã ban cho Phong Thiên đại lục đó là linh khí. Nó hòa quyện cùng trời
đất. Đâu đâu cũng có thể cảm thấy. Nhưng vào vạn năm trước đã xảy ra một sự
kiện lớn. Khiến cho Phong Thiên đại lục không còn như trước. Trước kia những
đứa trẻ sinh ra đã có thể cảm nhận được linh khí của đất trời. Nhưng bây giờ
thì nó là không thể, trẻ em sinh ra như một người bình thường. Đúng năm 12
tuổi sẽ qua triển khai thức tỉnh thấu nhãn khai linh mới có thể cảm nhận được
linh khí của trời đất. Nếu như chưa đủ tuổi mà thực thi thì sẽ chết ngay lập
tức. Nên tất cả mọi người dân dưới 12 tuổi đều không biết. Và những người đã
trưởng thành dù không tu tiên được thì nhưng kí ức lên quan đến việc tu tiên
đều bọ phong ấn." Giáo sư Điệp nói một tăng về lịch sử.

" Thưa giáo sư tại sao lại phải phong ấn kí ức đó lại vậy. " Một cậu học sinh
hỏi.

" Chuyện này rất đơn giản. Để người đó không biết tu liên là gì. Không cảm
nhận được sự tồn tại của thần." Giáo sư Điệp trả lời.

" Tại sao lại phải làm như thế."

" Tại sao ư! Chuyện này nói ra cũng dài lắm. Lúc trước vì sự cường đại của
việc tu tiên khiến cho luật nhân quả không ổn định. Tu tiên sẽ khiến cho bản
thân mình trường sinh bất tử.Điều đó khiến cho thánh mẫu nổi giận. Nên mới tái
tạo lại đại lục này. Các em hiểu rồi chứ." Giáo sư Điệp trả lời.

Mọi người đều chăm chú nghe. Vũ Thiên lặng mình, trầm tư như đang suy nghĩ
điều gì vậy. Dáng vẻ rất chăm chú đến nỗi không nhận ra Đường Phong ngồi bên
cạnh đang nhìn cô một cách tỉ mỉ và chăm chú. Đôi mắt lam của cậu thăm thẳm
như nhìn thấu vạn vật đang nhìn Vũ Thiên một cách kì lạ và chăm chú.

" Tại sao! Tại sao lại như thế! Tại sao lại có một người giống cô ấy đến vậy.!
Tại sao đến cả tên cũng giống! Rốt cuộc là tại sao! Đây có phải thế giới trước
kia đâu! Tại sao lại khiến tôi cảm thấy đau khổ như vậy! Người rốt cuộc là có
ý gì đây Thánh mẫu. Đem tôi tới đây để đau khổ nữa à! " Đường Phong suy nghĩ
vừa nhìn Vũ Thiên. Ánh mắt lưu luyến và có chút đau khổ nhìn.

Vũ Thiên không để ý gì mấy mà cứ tập trung vào việc của mình.

" Thưa giáo sư vậy khi nào ta tiến hành thức tỉnh vậy."

" Sau khi học xong bài này. Ta sẽ đưa các em tới tháp trung tâm để tiến hành
thức tỉnh. Ta nói luôn. Nếu như các em thức tỉnh rồi nhưng lại không thấy được
linh khí có nghĩa các em không tu tiên được. Vậy các em sẽ không học nội trú
mà học ngoại trú để trở thành một người bình thường. Và tất cả mọi thứ liên
quan đến việc này đều bị xóa khỏi kí ức của các em." Giáo sư Điệp cười nhìn
đám học trò.

" Thưa giáo sư. Thế nếu có tu tiên thì phải có yêu ma chứ phải không? " Vũ
Thiên đứng dậy hỏi.

" Câu hỏi rất hay. Tất nhiên là có. Không những có mà có rất nhiều. Không
những thế mà còn có cả linh thú. Nếu em nào muốn có linh thú của riêng mình
thì vào Thú Linh viện." Giáo sư Điệp nhìn các học viên mà nói rồi đặt cuốn sổ
trên tay xuống bàn.

Các học viên đang vui vẻ, vui mừng xem mình có thể tu tiên được không? Thì
giáo sư Điệp, giọng trầm xuống.

" Các em đứng dậy. Bây giờ ta sẽ đưa các em đi đến nơi thức tỉnh."

Tất cả các học viên đều vui mừng vì sắp được thức tỉnh. Trong lớp thì chỉ có
vài người là vẫn bình thường. Tất nhiên là Vũ Thiên và Đường Phong cũng vậy.
Bọn họ đứng dậy với vẻ mặt rạng ngời và trong rất sung sức.

" Tất nhiên các em phải qua thêm bài kiểm tra nữa." Giáo sư Điệp xoay người
rồi cười híp mắt mà nói.

Vừa nghe xong, cả đám lăn đùng ra. Bọn họ cứ nghĩ là chỉ cần thức tỉnh là
được. Ai dè là phải kiểm ra nữa. Trịnh Bá Long và Du Minh Vương trên mặt hiện
lên nụ cười chờ đợi như rất lâu rồi vậy. Cả 2 đều kéo tay áo lên. Rồi một tia
lửa điện lại phát ra từ hai người đó.

" Thằng hỏa kia. Ai cho mày làm như bản thiếu gia đây." Minh Vương tức giận
mặt ghé sát với mặt Bá Long.

" Người vừa nói gì. Thằng thích cởi đồ. Mày không nên làm như ta mới phải."

Mặt của Bá Long với Minh Vương sát nhau lắm rồi. Nộ khí tỏa ra khắp nơi. Sức
nóng trong phòng bắt đầu tăng không rõ nguyên nhân. Những giọt mồ hôi lăn trên
khuôn mặt của từng người. Giáo sư Điệp thì vẫn bình thường. Vũ Thiên cũng
không ảnh hưởng gì mấy.

Bên ngoài hành lang bắt đầu nhốn nháo lên.

" Vị tỷ tỷ kia đẹp quá. Trông thật nóng bỏng." Cả đám nhốn nháo lên khen một
cô nương đang đi tới đây.

Mái tóc đỏ rực. Hình như giống giống ai đó. Đôi mắt đầy mị lực màu huyết khiến
cho mọi người đều bị cuốn hút bởi vẻ đẹp đó. Đôi môi căng mộng như trái dâu
tây vậy. Khiến cho người ta muốn cắn. Làn da trắng hồng được khoác lên bộ y
phục màu đỏ. Bộ y phục đó là chiếc váy được bó sát với thân hình nóng bỏng của
cô. Bước đi thật quyến rũ đang tiến tới lớp F năm nhất.

Xung quanh cô nhưng linh khí hệ hỏa đang bao quanh. Đi đến đâu cả thấy ấm áp
đến đó. Nhưng càng đến gần lớp F nhiệt độ lại càng tăng. Sức nóng thật kinh
khủng, cảm giác như đang là cây kem giữa trời nắng hạ vậy.

" Ê. Cảm nhận được khí tức này chứ." Minh Vương run rẫy nhìn Bá Long mà nói.

" Tất nhiên là nhận ra rồi." Bá Long nhìn Minh Vương mà nói vừa sợ hãi vừa
toát mồ hôi.

" Nên làm gì đây." Hai người này ngồi co rúm lại với nhau thì thầm to nhỏ.

" Cậu chạy bên này, tôi chạy bên kia. Chắc chắn sẽ không túm được đâu." Minh
Vương nói.

" Ok." Bá Long làm vẻ mặt hài lòng.

" Hai đứa tính chạy đi đâu." Một giọng nói thiếu nữa vang lên.

" Tất nhiên là đi trốn rồi." Cả 2 cùng xoay người lại và nói.

Khi vừa xoay lại, nỗi kinh hoàng hiện ra ngay trên khuôn mặt của 2 người. Sắc
mặt trắng bạch khi nhìn thấy người đang ở trước mặt.

Không ai khác chính là vị tỷ tỷ ở ngoài hành lang khi nãy.Vị tỷ tỷ xinh đẹp đó
đang đứng trước mặt của BÁ Long và Minh Vương cười. Nụ cười này có một chút gì
đó đáng sợ nhưng lại vô cùng kiêu ngạo.

" Khi nãy hai đứa vừa nói gì." Vị tỷ tỷ xinh đẹp đó hỏi lại lần nữa.

Câu hỏi này thì lại như những con dao đang chuẩn bị đâm thẳng vào người đối
phương vậy. Cảm giác lạnh sống lưng đó lan tỏa ra những người đứng bên cạnh.

Bá Long Và Minh Vương nhìn qua nhau rồi gật đầu một cái.

" Chạy." Cả 2 đồng thanh nói rồi mỗi người chạy mỗi hướng. Bá Long chạy ra cửa
lớp còn Minh Vương thì nhảy qua hướng cửa sổ. Trên mặt mỗi người đều hiện vẻ
lo sợ khi nghĩ tới cảnh bị vị tỷ tỷ đó bắt lại.

Vị tỷ tỷ đó cười nhẹ một cái rồi chỉ trong 10 giây thì cả 2 người đó mặt mày
sưng vù đang ngồi như chết dưới nền lớp.

" Hai đứa nghĩ sẽ chạy khỏi tỷ ư! Không dễ đâu. Hai đệ đợi thêm mấy trăm nay
nữa đi." Vị tỷ tỷ đó miệng hơi nhếch lên nói.

Đám học viên trong lớp xuất hiện ý nghĩ trong đầu. Ai cũng giống ai. Vị tỷ tỷ
này thật bá đạo và vô cùng nguy hiểm.

Vũ Thiên đứng dựa người bên cạnh cửa sổ nhìn vào rồi cười.


Đường Môn Phục SInh - Chương #5