Chúa Quỷ Lên Sàn Diễn


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Trần nhà nứt toan ra và sập xuống.

Một tảng đá to tổ chảng rơi ngay vào mặt tôi.

“Ặc……!”

Tôi nhanh chóng bừng tỉnh.

Tôi lùi về phía sau một bước theo phản xạ, tuy nhiên, lưng tôi kêu cái thụp
khi va vào một bề mặt nào đó. Đó là một bức tường.

Cẩn thận nhìn xung quanh, tôi nhận ra mình đang ở trong một hang động tối đen
như mực.

Tôi đã từng tham quan một hang thạch nhũ trong chuyến tham quan của trường.
Theo như những gì tôi có thể thấy được, cái trần của cái hang này còn cao hơn
cái hang hồi trước gấp 2-3 lần. Nó cao đến nỗi nhìn mãi cũng chỉ lờ mờ thấy
được đỉnh hang. Tôi không dám tưởng tượng được cái miệng hang còn xa đến chừng
nào.

“……”

Tôi ngừng thở ra tiếng.

Tại sao mình lại ở đây?

Làm sao mình lại tới được đây?

Một tiếng báo động lớn reo lên trong đầu tôi. Tiềm thức của tôi lập tức như
lạnh ngắt lại. Cứ mỗi khi tôi thấy mình ở trong một tình huống không dự đoán
trước được thì cái đầu tôi lập tức nguội lại để giữ lấy bình tĩnh.

Bởi do ký ức không mấy tốt đẹp mà tôi đã trải qua khi còn nhỏ.

Tôi đã từng bị bắt cóc ba lần trong đời. Kí ức dạo đó đã banh hộp sọ của tôi
ra và pha nước đá vào, cứ như nó muốn bảo tôi rằng phải ở yên một chỗ vậy.

‘Đừng la hét’, điều đó chỉ làm chọc tức bọn bắt cóc mà thôi.

‘Lẩm bẩm thật nhỏ’, như thế để có thể xác định tình hình.

Cử chỉ hành vi được tiến hành từng bước tựa như đang dựa theo một cuốn sách
hướng dẫn.

Giống như một lính đặc vụ đang nghe mệnh lệnh khi phải đối đầu với bọn khủng
bố, tiềm thức của tôi sẵn sàng phục tùng những chỉ dẫn mà tôi đã khắc sâu vào
tâm trí.

“……Lúc nãy mình còn đang ở trong phòng……và sử dụng máy tính. Đó là lúc 7h tối.
Uống 2 lon bia. Buổi tối thì mình ăn mỳ……”

Từng chút một, nhịp thở của tôi bình thường trở lại.

Không có vấn đề gì đối với trí nhớ của mình.

Vậy ít nhất điều đó có nghĩa là đây không phải là một vụ bắt cóc có sử dụng
thuốc.

[Không hề có thuốc mê.]

Điều này khiến cho tình hình hiện giờ có lợi. Bọn bắt cóc có ý định bắt chuyện
với mình.

Đó là lý do tại sao vụ bắt cóc khi tôi còn học lớp 3 tiểu học mới nghiêm
trọng. Mục đích là để chiếm đoạt thân thể tôi. Và tuy không hề có lý do nào
nhưng tôi đã phải ngậm miệng lại vô điều kiện……

“Được rồi. Tiếp……”

Tôi kiểm tra giác quan của mình.

Theo thứ tự; thị giác, khứu giác, thính giác, vị giác và xúc giác.

Không hề vội vã, tôi kiểm tra xem các giác quan của mình liệu có hoạt động
bình thường không.

“Địa điểm có vẻ như là một cái hang. Nhất định là một hang động. Tối om như
mực. Vậy không phải là do thị giác mình thuyên giảm. Búa, kéo, bao……”

Tôi cử động ngón tay tạo ra các hình dáng.

Tôi có thể thấy hình dạng rõ ràng.

Được. Vậy là đã qua phần thị giác.

Vấn đề là mùi hương.

“……!”

Một cái mùi kinh tởm đến phát nôn.

Mùi máu tanh quấn quanh tôi.

Không biết liệu có phải là do cái cảm giác tự dưng xuất hiện ở một nơi không
quen không biết này không, nhưng tới giờ tôi mới chú ý đến mùi của nơi này.
Lúc tôi mới kịp nhận ra, cái mùi kinh tởm ấy mạnh đến nỗi như muốn xộc xuyên
qua mũi và bóp chặt vào não vậy.

“Đây là……”

Đây là mùi mà tôi đã được ngửi khoảng ba bốn lần trong đời.

Một loại mùi mà tôi không bao giờ muốn được cái vinh hạnh để ngửi lại lần nữa.
Cái mùi máu tanh cùng nội tạng.

Xác chết rải rác đầy khắp hang động.

Có cả những cái bị trương phình ra như đã chết đuối nhiều ngày, có xác bị cắt
cổ, thậm chí còn cả những cái xác với tứ chi bị bẻ ngược như con búp bê bị
tháo khớp.

“Ặc……oeẹ……”

Nếu cái hang này mà là một phòng triển lãm tác phẩm nghệ thuật, thì gã nghệ sĩ
đích thị là một tên biến thái tâm thần đến tận xương tận tủy. Tựa như hắn muốn
cho người xem thấy rằng một con người có thể chết đủ thứ kiểu. Điều an ủi duy
nhất là do cái hang này tối ngắt bởi thấy hết mấy cái xác cũng đủ hồn siêu
phách lạc rồi.

“Bộ gã đó tưởng đây là triển lãm ‘Bí mật cơ thể của chúng ta ♥’ chắc……Thật là
chết tiệt mà.”

Mình phải trốn thoát ra khỏi đây nhanh.

Tôi đưa bàn chân phải ra phía trước và – cứ thế mà ngã nhào xuống.

Mắt cá chân của tôi đã bị nát vụn.

Không đùa đâu, cả khúc xương bị nát bét ra hết. Nó không đáng yêu như Bong
Gân-chan đâu.

“Mẹ kiếp.”

Tôi vô tình buông tiếng chửi rủa. Vậy là không thể đi hoặc chạy rồi. Chấn
thương cũng chẳng hề đơn giản chút nào. Nếu mà bọn bắt cóc mà tới nơi thì khó
mà trốn thoát được. Tôi đoán bọn chúng cố ý đập vỡ xương mắt cá chân của tôi.
Phương pháp an toàn đấy. Ra đây là lý do mà chúng không thèm xài thuốc mê à.

“Haà.”

Tôi bỏ cuộc.

Chiếu cmn tướng rồi.

Mà nghĩ lại thì chả hiểu tại sao bọn chúng lại bắt cóc mình nhỉ.

“……Mình đã để hết số tài sản của ông già cho mấy đứa em rồi. Nếu hai tháng
trước thì còn có thể, nhưng tại sao tới giờ mới bắt cóc mình để làm gì chứ.”

Chắc chắn là chúng không dự định dùng mình để đe dọa mấy đứa em.

Ngu xuẩn. Ai thì đây không biết, chứ người hiện giờ đang dẫn dắt dòng họ nhà
ta là đứa em gái thứ hai không cùng huyết thống. Chuyện quản lý gia tộc đối
với nó cũng dễ như trở bàn tay, mặc dù không giỏi bằng tôi. Nếu đánh giá thấp
con bé thì bọn các người mới là kẻ phải chịu thiệt đấy.

“Haaà……”

Tôi chỉ có thể thở dài khi đang cố đoán xem thủ phạm là ai.

Có rất nhiều người trên thế giới là những kẻ có khả năng muốn trả thù tôi. Bất
ngờ là cũng có nhiều bác hận ông già quá cố của tôi lắm nhưng lại muốn đổ hết
lên đầu tôi cơ. Đó cũng là lý do tại sao tôi bỏ nhà và giã từ tất cả.

Ngay khi đó tôi nghe thấy tiếng vội vã phát ra từ phía bên kia hang động.

“Tìm thấy hắn rồi!”

“Chúa Quỷ ở ngay đây!”

Chúa Quỷ.

Đó là cái tên không hề liên quan gì đến tôi.

Nhưng vì một vài lý do trục trặc kỹ thuật mà tiếng nói đó như hướng về phía
tôi.

Sao mà rối quá. Đúng là tôi đã từng bị gọi là ác quỷ với một số lần đáng kể
trong đời, nhưng đây lại là lần đầu tiên có người gọi tôi là Chúa Quỷ đấy. Hay
là một mật danh?

“Ở yên đó!”

“Ngươi mà nhúc nhích là bọn ta giết bỏ bây giờ!”

Bọn người đó xông vào như một đàn sói.

Những gã đó mang theo những vũ khí sắc bén như dao và rìu. Như thế không đủ
làm con người ta choáng váng thì là gì nữa. Tôi giơ hai tay lên đầu.

“Tôi đầu hàng!”

“Nằm xuống thằng chó chết!”

Không báo trước, một gã nắm đầu tôi và nện vào mặt đất. Chúng đối xử với tôi
một cách bạo lực mặc dù tôi đã xin hàng.

“Ặc……”

Một hòn đá nhọn nằm gần đó đâm vào má tôi.

“Giữ nguyên mặt ngươi xuống! Ở yên đó tới khi bọn ta bảo!”

Tôi suýt chút nữa thì hét vì đau đớn, nhưng tôi cũng ngậm mồm lại chịu đựng
được.

Tiếng ồn sẽ chọc tức lũ bắt cóc. Trong khi bị bắt cóc, cho dù có đau cũng
không được thét lên.

Hồi lớp ba tiểu học, khi còn chưa biết gì, tôi đã cứ la hét. Sau khi bị đánh
đập làm gãy năm cái răng, tôi đã học được cách câm miệng.

Im lặng.

Lễ độ.

Nghe có vẻ ngu nhưng đây là thái độ cư xử phải phép đối với một kẻ bắt cóc.

“Ta bắt được hắn rồi! Riff của vùng Jalsen, đã bắt được Chúa Quỷ!”

“Ô ồ. Vị thủ lĩnh tài ba và mỹ nam của chúng ta, Riff. Ông không định cuỗm hết
số tiền thưởng đấy chớ?”

Bọn đực rựa bắt đầu vui vẻ reo hò.

Tôi nín thở và tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn chúng.

“Tất nhiên là không rồi. Ta sẽ chia cho các ngươi một cách công bằng, ke ke.”

“Nhìn này. Gã Chúa Quỷ trông cứ như một con sâu bướm vậy.”

“Đầu nhìn có vẻ thuận mắt đấy. Giết hắn thôi nào.”

“Ý ngươi giết hắn là sao? Chúng ta còn có vài chuyện vẫn chưa hỏi hắn cơ mà.”

Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta càng
có động lực.


Dungeon Defense - Chương #4