Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ
Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian
Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 9, Ngày 20
Niflheim, Quảng Trường Hermes
“Ta đã nghe về tất cả mọi chuyện rồi. Ngươi vừa có một trận cãi cọ lớn với ả
tình nhân succubus của mình, đúng không?”
“Tin đồn đúng là còn lan nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng nhỉ.”
“Ta là một thiếu nữ hơi bị nhạy cảm về mấy vụ tin tức nóng bỏng mà.”
Barbatos tới và viếng thăm chỗ trọ tôi.
Vì duyên cớ kiểu nào mà giờ đây vị Chúa Quỷ xuất chúng này, kẻ xếp hạng thứ 8,
đang khá là khoái tôi. Cô ta chắc đã có một ấn tượng tốt về tôi kể từ hồi vụ
việc tôi đã hạ bệ được Paimon. À thì, đó cũng không phải là lý do duy nhất.
“Cứ thoải mái mà khai ra hết đi nào. Sao hai người các ngươi lại gây gổ với
nhau thế?”
“Cô không thấy là tôi đang phải chườm nước đá sao? Từ hồi tôi bị tát bởi Lapis
đến giờ mới có 20 phút thôi đấy. Thành thực mà nói, bây giờ tôi không muốn nói
chuyện với ai cả.”
“Ôi, cái tên đực rựa tội nghiệp lắm cơ.”
Barbatos đeo lên khuôn mặt một nụ cười ranh mãnh.
Nụ cười đó nhìn hơi khó chịu thật đấy.
“Nghĩ kĩ đi nào. Người tình của ngươi là một con succubus tạp chủng. Cô ta là
một kẻ ngoại lai thường sẽ phải bị xử tử vì chỉ đơn giản là chạm vào người của
một Chúa Quỷ. Nếu một đứa như thế mà lại đánh ngươi, thì cô ta đã phải liều cả
mạng sống của mình theo nghĩa đen để mà làm việc ấy. Ngươi đã gây ra chuyện
tày trời gì khiến cho con bé làm liều đến thế kia hở?”
“Vậy ý cô tất cả mọi chuyện đều là do lỗi của tôi à?”
“Ừ. Trong suốt cả cuộc đời ta, cứ mỗi khi có vấn đề xảy đến, thì y như rằng
khả năng cánh nam giới là người có lỗi luôn luôn cao hơn phe nữ giới.”
“Cô chắc là đã khá toại nguyện khi được sinh ra là một nữ giới nhỉ.”
Barbatos cười lên.
Thông thường, chúng tôi sẽ không ở trong cái vị trí để mà có thể giao tiếp qua
lại thẳng thắn như những người bằng hữu thế này.
Barbatos là vị Chúa Quỷ Hạng 8. Cô ta có sẵn một đội quân sau lưng gồm 6,000
binh sĩ và vô số những thuộc hạ nằm dưới trướng của mình. Cô ả thậm chí còn
dẫn dắt một băng nhóm chính trị khủng bố được biết đến là Phe Phái Đồng Bằng.
Còn về phía này. Tôi đây là một Chúa Quỷ Hạng 71. Không chỉ không có một thằng
đệ nào, mà tôi cũng chẳng nằm trong bè phái bè đảng gì hết. Tôi có thể có tiền
của chật ních cả kho, nhưng chỉ thế thôi. So với Barbatos thì tôi chỉ là một
con ruồi nhặng vặt vãnh.
Dẫu vậy, có cảm giác mơ hồ như thể Barbatos muốn tôi trở thành bằng hữu của cô
ta. Tôi phải làm gì khi mà đối phương muốn một kiểu chuyện trò thân thiện từ
tôi trước chứ? Tôi sẽ còn hơn cả vui vẻ mà chiều theo ý của cô ta.
“Dantalian. Chúng ta có thể vẫn chưa phải là bằng hữu, nhưng ta tin là chúng
ta đã đi tới một mức nào đó gần tới ngưỡng bạn bè vậy.”
“Quả là một vinh dự cho tôi.”
“Ta đang nói nghiêm túc đấy.”
Barbatos cười toe toét.
Cái biểu cảm ấy trên khuôn mặt của cô ta là lý do tại sao cho dù cô ta đang
nói là mình tỏ ra rất nghiêm túc, thì tôi cũng chẳng cảm thấy độ đáng tin cậy
nhích được tới cái ngón chân cái một chút nào cả.
“Đa số những kẻ Chúa Quỷ đều toàn là một lũ giẻ rách. Chẳng ai trong số chúng
có vẻ hứa hẹn gì cả. Vậy mà, ngươi là tên tân binh đầu tiên trong hơn 60 năm
qua có thể tỏ ra có tài cán như thế. Ta chỉ muốn đối đãi ngươi thật tử tế với
tư cách là sư tỉ của ngươi trong lĩnh vực công nghiệp kinh doanh này thôi.”
Một sư tỉ hở.
Barbatos dẫn dắt một nhóm được biết đến là ‘Phe Đồng Bằng’. Phe phái này nhận
được cái tên đó vì hầu hết các Chúa Quỷ nằm trong nó đều sở hữu lâu đài được
đặt trong vùng đồng bằng. Do việc định cư ở những nơi trống trải ấy, nên việc
chạm trán với nhân loại là thường xuyên xảy ra.
Vậy nên, Barbatos lẽ đương nhiên trở thành một Chúa Quỷ thù ghét nhân loại
rồi. Nếu những quân đoàn của Chúa Quỷ có xâm lăng thế giới loài người, thì
Barbastos, không nghi ngờ gì, sẽ đường đường chính chính đứng ở ngay hàng
tuyến đầu mà cầm quân. Cô ta đã phát tán một mạng lưới thông tin trên khắp
nhân giới và luôn theo dõi một cách sít sao trong khi bản thân chuẩn bị cho
một trận đại chiến.
Còn về mặt khác, Paimon, vị Chúa Quỷ mà tôi đã nghiền nát cho ra bã ấy, được
biết đến là đầu lĩnh của ‘Phe Núi Non’. Đúng như từng chữ của cái tên, phe
phái này gồm hầu hết những Chúa Quỷ có lâu đài của mình tọa lạc trong miền núi
hiểm trở, nơi mà họ hiếm khi phải chạm mặt với nhân loại.
Phe Đồng Bằng và Phe Núi Non luôn thắt chặt với nhau bằng một sự cạnh tranh
gay gắt.
Hay nên nói là Phe Hung Hăng và Phe Hiền Hoà thì mới hợp hơn nhỉ?
Vậy nên khi mà Barbatos tự nhận là một ‘sư tỉ’ và gọi tôi là một ‘tân binh’,
cô ta đã cố ý gián tiếp dụ dỗ tôi vào phe của mình. Đó chính là cái mưu kế ẩn
sau câu nói ban nãy.
Tôi ngầm bắn một ánh nhìn về phía Barbatos.
GDxjoA5.jpg
“Ý cô là gì.”
“Nếu mà ngươi muốn chia tay với con tình nhân succubus của mình, thì ta có thể
giúp một tay đấy. Vốn dĩ, chuyện một con ngoại lai được chịch với một Chúa Quỷ
đã quá là vô lý rồi. Chưa muộn đâu, cứ nhờ vả ta đây.”
“……”
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau được một lúc.
“Cô đang bảo tôi chia tay với Lapis à?”
“Sao? Ngươi đang ngượng đấy hả? Đừng có lo. Thiên hạ có nhanh xôn xao bàn tán
đến chừng nào thì cũng nhanh chán chê đến chừng ấy thôi. Cứ để qua một năm đi
là người ta sẽ quên đi mất rằng ngươi đã từng thông dâm với một kẻ ngoại lai
ngay.”
Barbatos nói cứ như thể đó không phải là một chuyện quan trọng.
Tôi chau cặp mày.
“Cô không phải là người có quyền quyết định chuyện diễn ra giữa tôi và Lapis,
mà là tôi. Đừng có đi nhúng sâu cái mũi mình vào chuyện yêu đương của người
khác.”
“Thường thường thì ta cũng không có ồn ào như thế này đâu. Nhưng ngươi thật
không phải là một thằng nhóc con tầm thường. Ngươi là một quý ngài tân binh
tai to mặt lớn đã tẩn được một đòn vào cái bản mặt của con Paimon kia. Trên
danh nghĩa là một Chúa Quỷ đàn chị, ta phải có bổn phận quan tâm tới thanh
danh của đàn em mình chứ.”
Barbatos bắt chéo chân.
Cặp bắp đùi trắng nõn lọt vào tầm mắt của tôi.
“Tất nhiên, việc chia tay với một người tình mà ngươi đã rất đỗi yêu quý là
một việc không hề dễ dàng. Ta hiểu mà. Nhưng con người ta lại trở nên mạnh mẽ
mỗi lần đánh mất đi tình yêu của mình đấy, nhóc ạ.”
“……”
“Đặc điểm duy nhất của tình yêu chỉ là làm lộ rõ điểm yếu của ngươi thôi. Một
kẻ không trở nên mạnh mẽ hơn qua việc trải nghiệm hay trao tặng tình yêu, mà
mạnh mẽ hơn sau khi đã vứt bỏ nó đi cơ.”
“Hô.”
Tôi uốn cong khóe miệng mình.
“Có thật là như thế không?”
“Tất nhiên là vậy rồi. Tin ta đi. Dù với cái diện mạo này, ta cũng đã sống hơn
500 năm rồi. Số tình nhân của ta tới bây giờ đã lên đến quá 1,000 người rồi.
Nếu ngươi nghe theo lời khuyên của ta về chuyện yêu đương thì khi ngươi chỉ
mới nằm xuống là những mỹ nhân sẽ sẵn sàng ‘tuốt lươn’ cho ngươi ngay.”
Barbatos cười.
Một nụ cười quỷ quyệt như một cô nàng mèo hoang ở con ngõ hẻm.
“Dù sao thì, mau nói cho ta biết sự tình nào đã dẫn tới cái vụ chia tay này
thế. Cứ xổ ra hết mọi thứ để cho tâm trí mình thanh thản hơn đi. Nếu ngươi bộc
lộ hết ra thì ngươi sẽ cảm thấy lòng nhẹ bẫng hơn.”
Tôi im lặng một hồi.
Chuyện đã xảy ra khiến cho Lapis Lazuli tát vào mặt tôi.
Tình huống đằng sau việc này quá lớn. Nó mang theo một câu chuyện rất đỗi phức
tạp và loằng ngoằng đến nỗi tôi còn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi chầm chậm mở miệng.
“Nửa tháng trước một bà lão đã tới viếng thăm.”
“Ừm hứm.”
“Ban đầu, tôi đã nghĩ bà ấy chỉ là một người ăn xin nào đó. Dù sao thì vẻ
ngoài của bà ta cũng trông rất tội nghiệp và bẩn thỉu. Nhưng tôi sớm nhận ra
rằng bà ấy không phải chỉ là một kẻ ăn mày. Người đàn bà già lão đó là……”
Tôi nhắm hai con mắt mình lại trong một khắc.
Toàn bộ khung cảnh hiện diện thật rõ ràng trong tâm trí của tôi.
“Người đàn bà đó chính là mẹ của Lapis.”
Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian
Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 9, Ngày 3
Niflheim, Cung Điện Thống Đốc
“Ta hiểu rồi. Vậy ra bà là mẹ đẻ của Lala. Cơn gió nào đã đưa bà tới nơi đây?”
“Vâng, hỡi chúa tể đáng kính. Bề tôi thấp hèn này đã nghe ngóng được tin tức
của con gái mình, đứa con gái mà bề tôi đã lang thang trong suốt bao nhiêu năm
để tìm kiếm. Dù đã phải bất chấp sự thiếu lễ độ, bề tôi đã rẽ hướng tới nơi
của đức ngài.”
Giọng nói ấy phát ra từ một người phụ nữ lớn tuổi trên mặt chi chít những nếp
nhăn.
Tôi tự tay rót cho bà lão ấy một tách trà. Bà ấy khăng khăng rằng đây là một
niềm vinh dự quá lớn và đã cố từ chối nhiều lần, nhưng cho dù vẻ ngoài của tôi
là thế này, tôi luôn luôn ưu tiên việc coi trọng người già. Thêm vào đó, nếu
mà người này là mẹ ruột của Lapis Lazuli thì chiếu tướng rồi. Thế chẳng phải
có nghĩa rằng bà ấy là mẹ vợ của mình sao?
“Xin đừng lãng phí lòng tốt của ta.”
“C-cảm tạ ngài rất nhiều.”
Người đàn bà lớn tuổi, như thể không còn sự lựa chọn nào khác, cẩn thận đón
nhận tách trà đầu tiên ấy. Mặc dù đã hành xử như thế, nhưng bà ấy không có vẻ
thật sự ghét nó.
“Bà nói là bà đã lang thang khắp chốn để tìm kiếm Lala, phải không?”
“Vâng, thưa đức ngài.”
“Theo ta được biết, Lala đã mồ côi tự khi còn rất nhỏ. Khi cô ấy biết nhận
thức, thì cha mẹ đã không thấy đâu. Chuyện này nói ra có hơi khiếm nhã, nhưng
ta đã nghĩ rằng bà đã vứt bỏ Lala đi và tự mình trốn chạy……”
“Ồ không. Điều đó không đúng đâu.”
Bà lão bắt đầu nhỏ hai hàng nước mắt.
“Kẻ hèn mọn này đã bị trục xuất ra khỏi ngôi làng mình ngay sau khi sanh hạ
được đứa con gái. Trưởng làng đã đuổi bề tôi đi. Một succubus đã có hôn ước
với một nhân loại thấp hèn thì không thể nào lại được đón nhận như một phần
của ngôi làng. Đó là luật lệ của làng chúng bề tôi.”
Tôi lặng lẽ nghe câu chuyện cuộc đời của bà lão.
“Bề tôi đã sanh hạ đứa con mình vào một ngày mùa đông giá lạnh. Khi ý thức của
bề tôi hèn mọn còn đang mơ hồ, vậy mà trưởng làng lại bỗng nhiên lệnh cho bề
tôi phải rời đi. Bề tôi đã nài nỉ van xin được thêm chút thời gian……chỉ một
tuần hay ít nhất là chỉ một ngày nữa thôi. Nhưng vô ích. Bề tôi thấp kém đã bị
trục xuất ra khỏi ngôi làng mà không thể nào cho được đứa con thơ của mình lấy
một giọt sữa mẹ……”
Bà lão hạ tách trà xuống và quỳ gối.
Bà ấy lê lết người tới và nắm lấy bàn tay trái của tôi.
“Ôi hỡi chúa tể vĩ đại. Thứ duy nhất mà bề tôi hèn mọn này để lại cho đứa con
của mình là cái tên của nó, Lapis Lazuli. Cha của nó cũng có một cặp mắt màu
xanh da trời như vậy, thế nên bề tôi đã đặt tên đó cho con bé. Người con gái
ấy chắc chắn chính là con của kẻ hèn này. Làm ơn, nếu bề tôi có thể thấy được
khuôn mặt của con gái mình……có thể thấy được liệu nó có mạnh khoẻ không……ấy là
lời thỉnh cầu duy nhất của kẻ có xuất thân hèn mọn này.”
Lời cầu xin của bà lão này đương nhiên đã làm tim tôi rung động.
Một succubus hạ sinh một đứa con bởi tình yêu dành cho một con người.
Theo lẽ tự nhiên, hôn nhân giữa ma tộc và nhân tộc luôn bị cấm đoán. Người đàn
bà già lão này, vì đã mạo phạm tới một điều cấm kỵ như thế, đã bị trục xuất và
mất đi đứa con gái của mình. Một vết sẹo thành hình chỉ vì một tình yêu trong
một buổi đêm mùa hạ, ai ai cũng chỉ có thể thấy rằng điều đó thật sự quá khắc
nghiệt.
“Ta hiểu. Ta sẽ sắp đặt cho bà được gặp Lapis.”
“T-Thật thế sao!? Cảm tạ ngài. Xin đội ơn ngài rất nhiều, thưa đức ngài!”
“Một người mẹ đi gặp đứa con của mình. Ta chỉ đơn thuần là ban cho một điều dĩ
nhiên như thế xảy ra thôi. Không có lý do gì để mà bà phải cảm ơn ta cả.”
Tôi gọi Lapis Lazuli đi vào căn phòng.
Một lát sau, Lapis Lazuli, với cùng một bộ phục trang gọn gàng như thường
ngày, đã tới nơi. Lala liếc nhìn qua bà lão nhưng xem ra cô ấy không thể nhận
ra bà ấy là ai.
“Đức ngài đã cho gọi bề tôi?”
“Lala. Tềnh yêu vĩnh cửu và bầy tôi trung thành của anh.”
“……Tại sao đức ngài lại bỗng nhiên cư xử như thế? Cứ mỗi khi đức ngài bắt đầu
bắt chước một kiểu nói chuyện kỳ quặc nào đó thì bề tôi lại chỉ có thể cảm
thấy một mối lo âu lạ thường mà thôi.”
“Nhìn kỹ vào bà lão này xem. Em có thể nhận ra bà ấy không?”
Lapis Lazuli chau lại hai hàng mày.
Đó là khuôn mặt biểu hiện rằng cô ấy không biết.
“Xin thứ lỗi cho bề tôi. Nhưng cá nhân này hoàn toàn là một người xa lạ đối
với bề tôi.”
“Nhìn kỹ hơn nữa xem. Em thật sự không biết à?”
“Bề tôi không tài nào đoán được đức ngài đang nghĩ gì.”
Ngay vào lúc đó người đàn bà bắt đầu tiến lại gần Lapis Lazuli.
Khi thốt lên một tiếng khóc than, bà lão ôm lấy người Lala.
“Aa……! Con ta! Đây đúng là con ta rồi!”
Bởi một tình huống bất chợt như thế này. Thay vì tỏ ra bối rối, cô ấy lại nhìn
giống như thể cô ấy không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Là một cảm
giác như thế đấy. Lala quay đầu lại nhìn về phía này.
“Đức ngài. Xin hãy giải thích.”
“Như em vừa mới nghe đấy, người đó chính là mẹ đẻ của em. Tất nhiên, vẫn còn
nhiều chuyện còn phải làm cho ra nhẽ trước, nhưng chắc chắn rằng một người sẽ
không dối trá khi đang hiện diện trước mặt một Chúa Quỷ, khi mà sự thật có thể
sẽ hé lộ vào bất cứ lúc nào.”
Tôi cảm thấy một chút tự hào.
Một người mồ côi có thể đoàn tụ với cha mẹ mình. Cho dù là tôi đây, một thanh
niên luôn luôn theo chủ nghĩa bi quan, cũng không thể nào lại không cảm động
trước một cuộc đoàn tụ như thế này. Tôi thong thả mà chờ đợi hai từ ‘cảm ơn’
được thốt ra từ miệng Lapis Lazuli.
Nhưng.
“……”
Lapis Lazuli lại trông rất lạ.
Một biểu cảm khác thường chợt thoáng hiện trong đôi mắt của cô ấy. Điều đó xảy
ra trong một khoảnh khắc rất ngắn. Nếu tính về thời gian, thì nó chỉ kéo dài
bằng một cái chớp mắt. Lúc ấy biểu hiện trên gương mặt của Lapis Lazuli rất
nhạt nhẽo—quá nhạt nhẽo là đằng khác.
Dù đang không biết chính xác cái biểu cảm đó là gì.
Tôi chắc chắn rằng đó không phải là loại biểu cảm mà một người sẽ biểu lộ ra
khi được gặp người mẹ của chính mình sau bao thập kỷ xa cách.
Tôi nhanh chóng rút ra một quyết định.
“Lapis Lazuli.”
“Vâng, thưa đức ngài.”
“Quỳ xuống.”
Không hỏi han lại một câu chữ, Lapis Lazuli quỳ gối xuống. Tôi không biết liệu
bà lão có đang ngơ ngác bởi mệnh lệnh bất ngờ mà tôi đưa ra không, nhưng bà ấy
hết nhìn Lapis rồi lại sang tôi với một ánh mắt đầy ắp sự hoang mang.
Tôi tiến tới Lazuli và vung bàn tay phải của mình. Đấy không phải là một trò
đùa. Tôi đã thật sự dồn sức vào bàn tay và tát vào mặt cô ấy. Lapis Lazuli, vì
không thể chịu được tác động, liền ngã nhào xuống mặt sàn. Khi sự việc xảy ra,
người đàn bà ấy hét lên một tiếng thất kinh.
“Đ-Đức ngài đang! Đức ngài đang làm gì vậy!?”
“Im lặng, con succubus đầu óc nông cạn kia. Nói ra một câu từ nào nữa là ta sẽ
cắt bỏ cái lưỡi của ngươi và nhét nó vào tai ngươi bây giờ.”
Tôi lơ đi tiếng kêu la của bà lão và nắm lấy tóc của Lapis Lazuli. Sau đó tôi
dùng lực kéo cả người Lala lên. Lapis Lazuli không hề thốt ra một âm thanh nào
mà chỉ nhìn lên phía tôi với cặp mắt vô cảm.
“Thú nhận đi. Ngươi phải chăng đã dám cả gan sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu, có
phải không?”
“……Bề tôi giờ mới biết được rằng đức ngài còn bạo lực hơn những gì mà bề tôi
từng nghĩ.”
“Ngươi cũng khá giỏi về vụ mở mồm một cách trơ trẽn như thế đấy. Có phải ngươi
đã trở nên mù quáng chỉ bởi vì ngươi đã được nhận chút ơn huệ bổng lộc của ta
không hả? Ta đã cho phép một kẻ thường dân hèn mọn như ngươi đứng bên cạnh ta
và giờ ngươi còn muốn ta phải đối đãi tử tế với cha mẹ ngươi nữa sao? Nói. Ta
là một vị chúa tể hay một cái túi tiền của nhà ngươi?”
Tôi thoáng liếc nhẹ qua người đàn bà và có thể thấy hai hàng môi đang run rẩy
của bà ta.
Xem ra bà ta không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình.
“Mẹ của ngươi đã không hề tới đây để tìm ngươi. Ngươi chắc là kẻ đã đi tìm bà
ta trước. Ngươi và mẹ ngươi đã dàn dựng ra một màn kịch chả mấy thú vị này để
nhạo báng ta, ta nói có phải không?”
“Không thể có chuyện đó……chúa tể đáng kính, đây là một sự hiểu lầm!”
Bà lão la hét thất thanh.
“Bề tôi hèn mọn hôm nay chỉ mới được gặp mặt đứa con gái của mình lần đầu
tiên! Không hề có một dịp nào để mà bề tôi và con gái mình lại có thể gặp nhau
trước và tính toán một mưu đồ để mạo phạm đức ngài được. Xin hãy tin bề tôi!”
“Ta biết rất rõ chuyện con gái của ngươi xảo quyệt đến nhường nào. Ả ta lúc
nào cũng cố đánh lừa và đâm ta sau lưng mỗi khi cô ta có được cơ hội. Giờ cũng
thế. Ngươi thân được sống trong vinh hoa phú quý còn chưa đủ, vậy nên ngươi
còn đưa mẹ của ngươi theo nữa. Ả đàn bà vô liêm sỉ này.”
Tôi tát vào má của Lala một lần nữa.
Một lần, hai lần, ba lần, tôi tiếp tục đánh cô ấy.
Cứ mỗi cái tát là bà lão đó lại hét lên hết lần này đến lần khác. Nhưng chỉ có
thế thôi. Ngay khi tôi rút ra một con dao găm, bà ta đã nhanh chân chạy ra
khỏi căn phòng và tẩu thoát đi đâu mất.
“……”
Căn phòng tiếp khách trở nên yên tĩnh.
Lapis Lazuli đứng dậy và lặng lẽ phủi bụi trên chiếc váy của mình. Gương mặt
của Lala vẫn biểu lộ sự vô cảm, và có vẻ như cô ấy không hề cảm nhận một cơn
đau nào trên cái má đã sưng đỏ.
“……Mẹ kiếp.”
Phập
Tôi đâm con dao vào chiếc bàn.
“Tất cả chỉ là dối trá. Mẹ của em đã chế nhạo chúng ta bằng một lời dối trá,
Lala! Bà ta đã không hề tới để tìm em bởi vì lo lắng, bà ta chắc chắn đã dự
định là sẽ đi theo ăn bám lấy em tựa như một con sâu mọt.”
“Có nhiều khả năng điều ấy là chính xác.”
Lapis Lazuli nói một cách điềm tĩnh.
“Bề tôi đã được chính thức công nhận là thê thiếp của đức ngài Dantalian. Thêm
vào đó, đức ngài cũng đã gia nhập vào hàng ngũ của những người giàu có nhất
trên toàn lục địa. Mẫu thân của bề tôi rất có thể đã tiếp cận đức ngài và bề
tôi để nhắm vào của cải.”
“Lại có thể chạy trốn để cứu lấy bản thân trong khi đứa con gái của chính mình
đang bị đánh đập……!”
Đây là một bài kiểm tra đơn giản nhưng rất quá tay.
Để xác nhận mục đích thật sự của bà ta là gì.
Nếu bà già đó đã thật sự lang thang trong suốt 40 năm ròng rã để tìm kiếm đứa
con của mình, thì sẽ không đời nào mà bà ta có thể ung dung đứng đó cho phép
vụ bạo lực này diễn ra. Bà ta sẽ cố gắng ngăn chặn tôi lại cho dù có phải bất
chấp cả tính mạng của bản thân.
Tuy vậy, mụ già đó lại chạy trốn một cách dễ dàng như thế. Vậy nghĩa là sao?
Nghĩa là mụ ta, với tư cách là một người mẹ, đã không hề yêu thương hay quý
báu Lapis Lazuli.