Mở Đầu


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Một nhà hiền triết có thể đặt ra những câu hỏi lớn lao.

Nhưng những chính trị gia lại đưa ra những câu trả lời vĩ đại.

Ta chính là tất cả câu trả lời mà các người cần.

Mở đầu

Vượt qua quá khứ của bản thân.

Người đời nói thì nghe dễ chảy nước lắm cơ.

Nếu tôi mà phải đưa ra một lời khuyên nhủ cho mấy cô cậu lạc quan ấy, thì đó
sẽ là trên khắp thế gian này có rất nhiều trải nghiệm trong quá khứ mà không
phải cứ muốn là vượt qua được.

Nếu như mẹ của các người là một thứ phế vật thì sao?

Thế thì ổn thôi.Điều đó thì còn có thể lo liệu được.

Hoặc nếu mà cha các người là một thằng đực rựa rác rưởi thì sao?

Có thế thì chỉ cần kiên nhẫn là cũng xong xuôi thôi.

Nhưng, nếu các người lại phải chứng kiến cảnh những đứa em cùng cha khác mẹ
mình run rẩy trong sợ hãi bởi lẽ mẹ ruột của các người đã tát chúng, tất cả
chỉ là vì một lý do rằng chúng nó đã được sinh ra từ một bà mẹ khác, và ông
già của các người chỉ ăn không ngồi rồi đứng đó trơ mắt ra mà nhìn trong khi
không thốt được một lời nào cả—thì tới thời điểm ấy, các người chỉ còn cách
khiêm nhường mà chấp nhận sự thật.

Sự thật rằng đời của mình đã bị nhồi nhét vào cái đống phân chó.

Tôi đã lờ mờ đoán rằng cuộc đời tôi đã đi đến thời điểm này khi tôi lên 10
tuổi.

Những đứa em cùng cha khác mẹ đang ôm lấy nhau mà khóc. Lý do rất đơn giản. Mẹ
tôi đã hét lên chửi rủa chúng nó, “Đồ lũ nhóc con bẩn thỉu sinh ra từ một con
điếm!”.Đương nhiên vào khoảng thời gian ấy tôi đã không biết nghĩa của từ ‘con
điếm’ là như thế nào.Cái ngày mà tôi khám phá ra rằng sự tồn tại của dương vật
còn có thể được sử dụng vào một mục đích khác ngoài việc tiểu tiện là khi tôi
lên 11, vậy nghĩa là, tôi đã cần phải chờ thêm 1 năm trước khi bản thân bước
vào thế giới của sự dâm tà.

Tôi nói thật đấy.

Ngay cả tôi đây cũng đã từng có lúc trong sáng ngây thơ mà.

Quay trở lại câu chuyện.

Không đời nào những đứa nhóc 5, 6 tuổi lại nhận thức được cái từ ‘điếm’ khi mà
một thằng 10 tuổi còn chẳng thể. Trừ một điều rằng, những từ ngữ ấy được nói
ra với một hàm ý xúc phạm bộc lộ một cách hiển nhiên.Làm sao mà tôi biết được
ư? Đó là tại vì mẹ của tôi đã gọi những đứa nhóc đó là những con điếm.

“Ôi trời. Vậy hai đứa là con của một ả điếm à.”

Bà ta không hề nói một cách nhẹ nhàng như thế đâu, mà là.

“Mấy đứa con chó chết của một ả điếm này. Sao chúng mày còn không mau biết vị
trí của mình và—!”

Thay vào đó, bà la sát ấy lại phun toẹt cơn thịnh nộ của mình ra.

Ngay cả những đứa con nít cũng biết khi nào mà chúng không được hoan nghênh.

Cho dù có hiểu được những ngôn từ đó hay không, một người ít nhất cũng có thể
biết được khi nào mà người lớn ở ngay trước mặt mình đang cố giết hay là giúp.
Điều đó đặc biệt thấy rõ khi mà một người lớn thẳng tay tát vào mặt khi đang
nói “con của một ả điếm”.

Và thời khắc ấy cũng là lúc những đứa em cùng cha khác mẹ của tôi bắt đầu run
rẩy đôi vai.

Thời khắc mà những đứa em cùng cha khác mẹ của tôi, vừa mới vài giây trước đây
còn cười nói vui vẻ, bây giờ lại đang cố nín khóc bởi bọn chúng nó thật sự sợ
hãi rằng mình sẽ bị giết chết.

Tôi có một linh cảm là nếu mà tôi không sửa đổi cái tình trạng khốn nạn này,
thì cả cái cuộc đời tôi cũng sẽ trở nên khốn nạn theo mất.

“Bố. Vứt bỏ mẹ con đi.”

“Gì?”

“Đừng hỏi thừa. Mau mau ly hôn với mẹ con đi.”

Ông già tôi chớp chớp con mắt.

Ngay cả cái chớp mắt của lão cũng làm cho tôi cảm thấy khó chịu về lão hơn.

“……Con đang nói gì vậy?”

“Vậy bố vẫn sẽ tiếp tục thoát lui à?Được thôi. Con sẽ tận dụng cơ hội này để
nói rõ cho bố biết. Bà mẹ của con bị điên rồi. Những đứa em gái của con chỉ
mới lỡ làm vỡ một cái ly gốm, vậy mà bố có biết mẹ con đã làm gì không?”

Tôi tự tát vào mặt mình.Tát thật mạnh.

Bởi vì tôi nghĩ rằng tôi nên thuyết trình cho lão xem.

“Bà ta đã tát chúng nó. Mạnh đến nỗi khiến cho những đứa em của con phải ngã
xuống sàn nhà. Tới đây thì bố vẫn có thể xem bà ấy là một bệnh nhân tâm thần
mà cho qua, nhưng việc tiếp theo mà bà ta đã làm mới là vấn đề. Bà mẹ con đã
đi lấy ra một con dao làm bếp và dí sát vào mặt của tụi nó.”

“……”

“Bố có hiểu không? Một con dao làm bếp đấy. Bà ta đã dí một con dao vào đứa em
gái 5 tuổi của con. Bà mẹ con không còn là một bệnh nhân tâm thần nữa. Bà ta
tất tần tật từ đầu tới chân đã trở nên điên loạn cả rồi. Ly hôn với mẹ con
ngay lập tức và mau tiễn bà ta ra khỏi căn nhà của chúng ta.”

“Con trai. Bà ấy vẫn là mẹ của con mà.”

“Con biết rõ điều đó.”

Tôi nói một cách lạnh lùng.

“Đấy là lý do mà giờ con còn muốn thúc giục việc ly hôn với bà ta hơn. Trước
khi tới nước con phải đi khinh bỉ hơn một người bố đã khẳng định là mình yêu
người phụ nữ ấy và cưới bà ta về làm vợ.”

“……”

“Thưa bố. Bố đã đọc cho con nghe về những câu danh ngôn của Rousseau ngày hôm
qua. Rằng sự khác nhau của con người và những con thú hoang là họ mang trong
mình một ý chí. Bố đã đọc cái này cho con nghe với một chất giọng nhẹ nhàng,
một chất giọng rất nhẹ nhàng. Và ngày hôm nay, con đã phát hiện ra một con thú
hoang ở bên trong khuôn mặt của mẹ con.”

“Việc giao con cho một giáo viên môn hùng biện thật sự rất hiệu quả. Bởi giờ
con đã ăn nói hùng hồn hơn cả bố ngày trước khi bố còn bằng tuổi con.”

“Con đã nhận ra mình là một thiên tài khi lên 6 rồi. Bây giờ bố có khen con
nữa cũng không làm cho con ngộ ra điều đó lần thứ hai đâu.”

“Con nghe đấy là một lời khen à? Bố đang chế giễu con đấy.”

“Há. Bố mới là người cần phải nghe giảng lại trong mấy tiết học về hùng biện
đấy, thưa bố. Bố còn không biết được cách giễu cợt con trai mình một cách đàng
hoàng thì làm sao mà bố nghĩ rằng bố có thể quản được bà vợ mình cơ chứ?Xin bố
hãy chăm sóc bản thân chu đáo hơn coi.”

“Bố sẽ nói lại một lần nữa.Bà ấy là mẹ của con.”

Chất giọng của ông già tôi trở nên lạnh lùng.

“Trong suốt 10 tháng, bà ấy đã phải chịu đựng đủ loại những cơn đau đớn khi
phải mang chửa trong bụng mình trước lúc đẻ ra con. Người đầu tiên đã cười lúc
con đến thế gian này là mẹ con, người đầu tiên đã khóc khi con bị thương lần
đầu cũng là mẹ của con. Con trai. Hãy biết chỗ đứng của mình. Làm sao mà con
có thể nói ra những ngôn từ thiếu đạo đức như việc đuổi đi người mẹ của chính
mình cơ chứ.”

Tôi cười mỉa.

“Thật không biết xấu hổ.”

“Gì hả?”

“Đây không phải là chuyện của con.Đây là chuyện của bố đấy, thưa bố.Bởi vì chỉ
một người mẹ, 6 đứa con của bố đang bị đánh đập hành hạ. Đây là một con toán
đơn giản. Bố liệu sẽ cứu 1 người, hay cứu lấy 6 người kia. Còn dám phun ra
những từ ngữ chọc tức người khác như trái đạo đức nữa chứ.Không có một ai lại
có thể sánh bằng với một thứ rác rưởi về mặt luân lý như bố cả, thưa bố.Không
ai cả.”

“……”

“Đây sẽ là lần cuối cùng con yêu cầu một điều từ bố trong chuyện này, thưa bố.
Lần cuối cùng.Bởi vậy hãy nghiêm túc đáp lại con. Bố sẽ ly hôn với mẹ con
không?”

Ông già nín thin.

Ông ta im lặng đã được hơn 40 phút.

Lý do mà tôi lại nhớ được thời gian chính xác như thế này bởi vì tôi đã trừng
mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của ông già tôi. Đó là vào khoảng thời gian
khi 11 giờ sáng đang dần dần chuyển sang 12 giờ.

“Bố không thể.”

Mịa nó cái 12 giờ chết tiệt lúc buổi trưa đó.

Từ khoảnh khắc đó, tôi đã vĩnh viễn trở nên căm ghét cái khoảng thời gian này.
Thói quen của việc tôi từ chối thức dậy vào buổi sáng sớm cũng bắt nguồn từ
đây. Tôi sẽ nói lại một lần nữa, tôi ghét cay ghét đắng buổi sáng và buồi
trưa.

“……Tại sao lại không?”

“Bởi lẽ bố yêu mẹ con.”

“Câu trả lời đó thật sự là, hết sức là rất đáng thất vọng. Vậy có nghĩ là bố
không yêu thương gì những đứa con của mình ư, thưa bố? Bố không quan tâm liệu
vợ mình có giết chết hết con cái của mình sao?”

“Đúng.”

Và từ đó tôi không thể tài nào quên đi được cái khoảnh khắc này.

Tựa như một nhà điêu khắc sử dụng một cái búa và một cái đục để chạm trổ một
dấu ấn lên não của tôi.

Một loại tổn thương đã bị khắc ghi vào trong tâm trí.

“Bố yêu mẹ con đến nhường đó.” (TN: Sa mạc lời)

“……”

“Bố xin lỗi, con trai.”

“……Mới nãy đây, thưa bố.”

Tôi nuốt nước bọt.

Có thể tôi đã không chỉ nuốt xuống mỗi nước bọt.

“Ông già, ông mới đây đã đánh mất hết sự tin tưởng nơi tôi rồi.”

“Bố biết.”

“Ông già, ông mới đây đã huỷ hoại cái cuộc đời của tôi rồi.”

“Bố cũng biết điều đó.”

Lão già nhà tôi gật đầu.

“Dù sau này con có lựa chọn gì, con sẽ sống một cuộc sống còn cay nghiệt hơn
cả bố.”

Lão già chết tiệt này.

Tôi thật sự kinh tởm ông.

“……Để tôi hỏi lại một điều cuối cùng. Nếu mà đây là một câu hỏi bình thường….
Ông đương nhiên sẽ hi sinh đi một người cho 6 người.Ông đã luôn là loại người
như thế.Nhưng, chỉ vì một thứ được gọi là tình yêu, ông đang bảo tôi là ông sẽ
chọn lấy 1 thay vì con số 6 ư?”

“Đúng là vậy.”

“Nếu tình yêu đó của ông chỉ khiến cho ông trở nên yếu đuối, vậy thì yêu để
làm quái cái gì cơ chứ?”

Ông già tôi không hề trả lời.

Đó là bởi vì ông ta không thể.

Tôi cắn hai hàng môi và thốt ra một lời rủa.

“Tôi cảm thấy thật hổ thẹn để mà nhìn vào người bố yếu đuối của mình.Ông có
hiểu không?Tôi đang thấy thẹn đến chết đây này.Rốt cuộc thì đến phút cuối ông
vẫn không thể lựa chọn gì cả.Ông thật sự rất, rất là thiếu quyến đoán đến một
cách khốn nạn như thế.”

Thuở lúc ấy, ‘khốn nạn’ là mức độ chửi rủa cao nhất mà tôi biết tới.

Tôi đã không biết cách để sử dụng những lời nguyền rủa còn thậm tệ hơn cái đó.

Chẳng phải tôi đã nói rồi đấy thôi.

Ngay cả tôi cũng đã từng một thời trong sáng mà.

“Con trai.”

“Đừng có xin lỗi.Tôi không giận dỗi ông chỉ để nhận được một lời xin lỗi.Nếu
ông mà xin lỗi thì điều gì có thể đổi thay được cơ chứ.Ông chỉ cần biết điều
này thôi.”

Tôi thề.

Một lời thề lạnh lùng.

Một lời thề rõ ràng và rành mạch.

“Tôi sẽ không trở nên yếu đuối như ông, thưa ông bố của tôi.”

“……”

“Không bao giờ.”

Và.

Và…..

Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 9, Ngày 20

Niflheim, Quảng Trường Hermes

Chát!

14518470975283455948745850347532_n.jpg

Thật ra mà nói đó là một âm thanh nghe thật vui tai.

Tiếng da chạm da vang vọng thật là lớn.

Mọi người xung quanh chắc đã phải hoảng hốt bởi chấn động mạnh mẽ bất chợt đó
vì ai ai cũng há hốc mồm ra kinh ngạc.Ước tính có khoảng 200 ma nhân thuộc
nhiều chủng tộc đang nhìn về phía này. Trong tình huống bây giờ, ‘phía này’
đơn giản là để ám chỉ hai người.

Tôi.

Và Lapis Lazuli.

“Bề tôi thật sự thất vọng.”

“……”

“Để mà nghĩ rằng đức ngài lại chỉ là một hạng người như thế này.”

Với một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm.

Nhưng với một chất giọng còn lạnh lẽo hơn, cô ấy nói.

“Nếu đó là đức ngài, bề tôi đã nghĩ rằng đức ngài sẽ khác với những Chúa Quỷ
khác. Bề tôi đã hằng mong rằng đức ngài sẽ cho bề tôi thấy một thứ gì đó khác
xa so với những kẻ bị say mê quyền lực. Nhưng giờ bề tôi chỉ có thể thấy trước
mắt mình là một con lợn đã được vỗ béo quá thể đáng.”

Tôi cẩn thận cảm nhận cái má của mình.

Thật là đau.

Làn da của tôi đã trở nên đỏ tấy.

Thế này mà không phải là ấn tượng sao?

“……Lapis Lazuli.Khi đang là thê thiếp và hôn thê của ta, cô cũng đồng thời còn
là bầy tôi của ta. Giữa chốn thanh thiên bạch nhật này, tại nơi trung tâm của
quảng trường, trước mặt hơn hàng trăm người dân, cô đã dám ra tay với vị chúa
tể của mình. Cô biết hành vi này thể hiện sự bất trung đến mức nào, có phải
không?”

“Vâng.Bề tôi biết.”

“Tốt.”

Tôi gật đầu.

Dù là một kẻ ngoại lai hay tạp chủng, lại có thể dám cả gan mà đánh cả một vị
Chúa Quỷ bất khả xâm phạm. Mỗi chuyện này thôi cũng đã đủ để viết nên một bản
tin mà đưa lên đầu bảng xếp hạng báo lá cải trong năm nay rồi.Ngay cả những
dân chúng trong quảng trường cũng đang nhìn về đây với ánh nhìn tràn đầy sự
ngạc nhiên.

Nhưng vẫn chưa xong đâu.Để anh đây làm mọi chuyện thú vị hơn đã nào.

Tôi đưa ra một mệnh lệnh.

“Ta, Dantalian, giờ đây cách chức ngươi.”

“……”

“Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta một lần nữa.”

Vào cái ngày hôm đó, một tin tức chấn động lan truyền khắp cả thành phố.

Cặp đôi uyên ương đã từng trở nên nổi tiếng nhất trong chốn ma giới vì đã vượt
qua rào cản thân phận địa vị xã hội của nhau, sau 2 tháng, đã rạn nứt.

Nếu đây mà không phải là một thời cơ tốt, thì tôi còn không biết nó là cái
quái gì nữa.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #31