Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ
“Ngài Marbas đáng kính. Điều duy nhất mà bề tôi ước muốn đêm nay chỉ là một ly
rượu mật ong nồng ấm.”
[1. Tha thứ cho Paimon.]
[2. Khiển trách Paimon.]
Ngay khi tôi nói xong, khung phương án tan biến đi.
Một khắc sau, khung phương án lại được thay thế bằng những dòng văn bản mới.
Mỗi từ ngữ bị phân tách ra và gộp lại thành hình nên những chữ khác. Cho ta
thấy phảng phất một cảm giác thật vui thích như thể đang được chiêm ngưỡng
những miếng gạch xếp hình đang tự mình tập hợp lắp ghép lại với nhau.
[Một quyết định khoan dung và độ lượng!]
[Cả lục địa phải ấn tượng bởi sự hào hiệp của bạn.]
[Độ danh tiếng tăng cực mạnh.]
Những dòng chữ toả sáng rực rỡ giữa không khí.
Những câu từ vỡ ra thành những đốm sáng lấp lánh. Và trong chốc lát, sau khi
đã trôi nổi trong không khí như những cánh hoa rơi, chúng lặng lẽ biến mất vào
hư không.
“……”
Marbas đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt xanh của ông ấy khiến cho một
người liên tưởng đến một đại dương thanh bình. Tôi không hề tránh đi mà điềm
tĩnh tiếp nhận ánh nhìn của ông.
“Có thể nghĩ tới nghĩa vụ trước sự oán giận. Nếu chỉ đơn giản là những câu
chữ, thì nghe rất là dễ, nhưng những câu chữ lại có xu hướng trở nên khó khăn
để làm theo nếu ngắn gọn súc tích hơn, và trở nên dễ dàng để giữ gìn nếu dài
dòng hoa mỹ hơn. Đây không phải là điều mà ai ai cũng có thể làm được. Thêm
vào đó, số người có thể từ chối cơ hội để được trút bỏ sự giận dữ của mình một
cách hợp pháp lại là một con số ít ỏi quý giá.”
Marbas vỗ vai tôi. Tôi có thể cảm thấy sự tin tưởng tỏ ra từ bàn tay của ông
ấy.
“Ngươi rất đáng khen, Dantalian. Với tư cách là chủ trì của Đêm Walpurgis này,
ta muốn được bày tỏ sự cảm kích dành cho ngươi, ta sẽ trông chờ cái ngày mà
ngươi có thể thoát khỏi thân phận Chúa Quỷ Vô Danh của mình và trở thành một
người đứng đầu sở hữu một tước vị cao quý.”
[Chúa Quỷ Marbas mức độ tình cảm tăng 9.]
Thay vì đáp lại bằng lời nói, tôi cúi đầu xuống.
Marbas vừa nói rằng ông ta không tin tưởng vào những lời nói dài dòng hoa mỹ
mới đây. Bởi vậy việc đi trên cả những câu chữ ngắn gọn với việc đáp lại bằng
một sự yên lặng là hợp lý để có thể thuận theo những niềm tin của Marbas.
Marbas có vẻ đã hiểu được ý định của tôi. Ông ta gật đầu và vỗ vai tôi thêm
một lần nữa.
“……Dù vậy, cho dù không hề có bất cứ sự trừng phạt chính thức nào, thì việc
không có lấy một lời xin lỗi thật sự không hợp lẽ. Paimon.”
Marbas quay đầu nhìn về phía Paimon. Cô ta vẫn còn ngồi bên cạnh xác chết của
gã yêu tinh trong sự bàng hoàng. Cô ta trông giống như một con rối đã bị cắt
hết dây. Marbas nói với cô ta khi đang mang vẻ phiền lòng trên mặt.
“Hãy xin lỗi Dantalian đây đi.”
Paimon lưỡng lự.
“……Xi…lỗi……?”
“Đúng vậy. Đây là trách nhiệm mà cô phải gánh chịu.”
“Dối trá……Torukel……nói…dối”
Paimon cố đứng dậy, nhưng không được. Chẳng còn một chút sức lực ở hai đầu gối
của cô ta, nên cô ta chỉ có thể lặng lẽ kéo thân mình lùi lại. Paimon ngẩng
đầu lên chỉ đủ để nhìn vào tôi.
“Torukel đã……phản bội, quả nhân sao?”
Tôi gật đầu.
“Đúng là vậy. Thưa ngài.”
“Vô tội……?”
“Đúng. Tôi đã không hề tạo ra Cái Chết Đen. Tôi cũng đã không hề có ý phát tán
nó. Tất cả đều là một trò bịp bợm của gã thương nhân ấy, Torukel.”
Paimon chầm chậm cúi đầu xuống. Có một khoảnh khắc của sự tĩnh lặng. Tôi không
có cách nào để mà biết cô ta đang nghĩ gì. Lát sau, với một đôi vai run rẩy,
cô ta lẩm bẩm trong một chất giọng thật là nhỏ.
“……Ta……ỗi……”
Lúc đầu, chúng tôi không hiểu được cô ta vừa nói gì. Tựa như một cái máy radio
bị hư hại, những từ ngữ của cô ta sẽ phát ra, dừng lại, tua về trước và lại
phát ra. Chuyện này lặp đi lặp lại. Thanh âm của tiếng khóc hòa trộn vào đó
như thể đang bị nhiễu sóng. Tuy nhiên, Paimon lặp lại cũng những từ ngữ ấy hết
lần này đến lần khác, cho đến khi chúng tôi có thể nghe thấy to và rõ.
“Ta……xin…lỗi……”
Đó là những lời xin lỗi.
Một vũng máu thành hình trên mặt đất nơi mà Paimon đã ngã xuống. Có thứ gì
đang rơi vào nó. Những giọt nước mắt của Paimon. Mỗi lần một giọt nước mắt va
chạm vào vũng chất lỏng màu huyết sắc, tựa như một hòn đá cuội rơi vào mặt hồ,
những gợn sóng dịu êm hình nhẫn lại thi nhau lan tỏa ra.
“Ta xin lỗi……”
“……”
“Ta xin lỗi……Ta xin lỗi……”
Một sự tĩnh lặng dị thường quét ngang qua căn phòng khiêu vũ.
Giọng của Paimon thật sự nhỏ, nhưng có cảm giác như thể mọi người đều nghe
thấy được những lời nói của cô ta.
Phải là rất khó khăn để mà đứng nhìn. Một nữ Chúa Quỷ, người mà tôi đoán là
một trong những thuộc hạ của Paimon, chạy ra và nâng đỡ người phụ nữ mỏng
manh. Paimon, với bộ dạng yếu ớt, được đưa ra bởi nữ Chúa Quỷ đó. Một nhóm
khoảng 15 người cũng đi theo ra khỏi phòng khiêu vũ. Không ai cố ngăn cản bọn
họ.
“Tuy đã có rất nhiều biến cố xảy ra, nhưng.”
Để thay đổi chủ đề, Marbas cất tiếng.
“Điều đó vẫn không thay đổi sự thật rằng hôm nay vẫn là Đêm Walpurgis. Mặc dù
vẫn còn một vài chương trình nghị sự còn sót lại, chúng ta có thể tạm gác lại
đến ngày mai. Ta sẽ theo lời đề nghị của Barbatos khi trước và biến nơi này
thành một tiệc uống cho tất cả mọi người đang hiện diện ở đây.”
Với một tiếng ‘bốp’, Marbas vỗ hai tay vào nhau.
Cùng một lúc, những tinh linh bay vào và bắt đầu phục vụ đủ loại đồ ăn thức
uống. Những tiên tộc mang trên mình những bộ trang phục hầu gái và áo đuôi tôm
tiến vào căn phòng mang theo những chiếc bàn và ghế ngồi. Căn phòng khiêu vũ
ngay lập tức biến thành một sảnh tiệc. Tôi cũng có vinh dự là được chính tay
Marbas rót cho một ly rượu mật ong.
Những người có thế lực đã hiếm, những người vừa có thế lực vừa có lương tri
càng hiếm hơn, đến nỗi họ cũng phải được công bố là giống loài đang trên bờ
vực tuyệt vong và được xếp hạng “Cực Hiếm” trên bảng đồ thị của hội bảo vệ
động vật hoang dã. Tôi, với ước muốn được bảo tồn những chủng loài quý hiếm
của tạo hoá, lễ phép đón nhận ly rượu.
Trong quãng thời gian còn lại của ngày hôm ấy, Paimon không còn ló mặt thêm
một dịp nào nữa.
Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian
Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 21
Niflheim, Cung Điện Thống Đốc
Dù đã qua nửa đêm nhưng bữa tiệc cũng chẳng hề tới hồi kết.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra được những Chúa Quỷ lại là những kẻ có tửu
lượng cao đến thế. Barbatos thì đặc biệt đáng kinh ngạc. Bà nhóc đóthẳng tay
cầm lên cả cái bình đầy rượu và uống ừng ực xuống bụng chỉ trong một hơi.
Những người xung quanh thì cổ vũ và hoan hô. Lúc ấy thật là điên cuồng. Hơn
nữa, Barbatos xem ra có vẻ lấy làm ưa thích tôi bởi bả cứ bắt tôi phải uống.
Nếu tôi mà chỉ cần hơi chút từ chối là bà nhóc tì đó lại nói, “Á ààà? Ngươi
đang cố cự tuyệt rượu mời mà ta đang ban cho ngươi hả?” và nổi máu lên. Cái
con mợ này mà không phải là một kẻ man rợ thì là cái quái gì chứ?
Không thể nào giao thiệp với cô ta thêm được nữa, tôi bí mật chuồn ra ngoài
hành lang. Nói thật thì, tôi muốn trốn thoát ra cửa chính, nhưng có khả năng
sẽ bị bắt lại bởi Barbatos cho coi.
Vẻ diện mạo bên ngoài của cô ta y chang một thiếu nữ nhưng vậy thì số rượu
khủng khiếp ấy tiêu hoá vào đâu mới được chứ? Tôi không thể hiểu được. Theo ý
kiến của tôi, tôi nghĩ rằng những tiến sĩ nên đi kiểm tra lại cái dạ dày của
cô ta càng sớm càng tốt. Tôi chắc chắn là có một cái lỗ đen thu nhỏ đang tọa
lạc ở trong ấy……Vấn đề là khoa học ở cái thế giới này vẫn chưa được phát
triển. Và như thế, việc sáng tỏ chuyện này là bất khả thi. Bí ẩn mãi mãi là bí
ẩn..……
Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Chắc là tôi đã say rồi đây mà. Thân thì đang
đi qua một hành lang trống vắng, vậy mà, mọi thứ trước mắt tôi có cảm giác như
thể đang đập lên đập xuống rộn ràng. Chết tiệt. Tất cả là nhờ ơn cái bà nhóc
sinh ra trên vùng bình nguyên của Siberia, cô ta nói là “Ta sẽ cho ngươi chiêm
ngưỡng kho báu bí mật của ta.” Và rồi thúc vào tôi một thức uống pha chế từ 6
thứ rượu khác nhau. Cái gì mà “Đây là một vinh dự đấy. Không phải ai cũng có
thể nếm được thứ này đâu” cơ chứ? Bà tự đi mà nốc rượu đến chết đi……
Tôi có thể nghe thấy những tiếng bước chân lặng lẽ sau lưng. Quay đầu lại, tôi
thấy Lapis Lazuli đang đứng đó, tôi lịch sự mở rộng vòng tay.
“Ôôi, Lala! Lala của anh! Đôi mắt của em đẹp như bầu trời xanh và giọng em thì
tựa như một bài thánh ca thật đỗi hài hoà vậy!”
E hèm.
Thật ra thì, cái cách tôi đang dang rộng ra cả hai cánh taycũng hơi bị cường
điệu.
Gì hả? Đây đang say mà. Tôi không thể kiểm soát bản thân được chưa.
“……Đức ngài hành động quá thiếu suy nghĩ.”
“Hở? Anh vĩ đại quá nên em đổ anh rồi đấy à?”
“Bề tôi nói là đức ngài đã hành động quá thiếu suy nghĩ.”
“Tới mức em chỉ muốn âu yếm anh ấy à? Tuyệt quá! Nếu em mà biết anh đã làm
việc chăm chỉ đến nhường nào để mà chiếm được cảm tình của em, thì em sẽ phải
thấy thương cảm mà sẵn sàng hiến dâng đôi môi mình cho anh đấy.”
“Thưa đức ngài.”
Tôi ngậm miệng mình lại.
Ánh nhìn chằm chằm của Lapis Lazuli như thể nhìn xuyên qua tôi.
“Đức ngài thật sự quá liều lĩnh, vô trách nhiệm, và thiếu suy nghĩ.”
“……Cô không cảm động sâu sắc bởi chiến thắng của ta à?”
“Vâng.”
“Hơi bị sửng sốt đấy.”
Điều này cũng shock tựa như cái hồi tôi nhận được một lời tỏ tình của một
thằng con trai khác cùng lớp với tôi thời còn tiểu học. (Edit: đọc tới đây ta
còn shock nữa là :v)
“Paimon không chỉ là Chúa Quỷ Hạng 9, nhưng cô ta cũng là thủ lĩnh của đảng
phái miền núi được biết đến là phe phái lớn nhất trong Lực Lượng Đồng Minh
Chúa Quỷ. Cô ta nắm trong tay nhiều thuộc hạ trung thành và có mối quan hệ gần
gũi với những người có thế lực bên phía nhân loại. Nói theo một cách đơn giản
là, đức ngài đã biến một trong những nhân vật quan trọng nhất của ma giới trở
thành kẻ thù của mình.”
“Chờ. Chờ một chút nào, Lala.”
Tôi vẫy hai tay dữ dội.
“……Ta không có liều lĩnh, ta không có thiếu trách nhiệm, và ta cũng không có
thiếu suy nghĩ. Đó là những từ ngữ mà ta nghe được lần đầu tiên trong cuộc đời
của mình. Những lời đó có hơi bị cực kỳ xúc phạm đấy.”
“Vậy sao? Vậy đức ngài đã lên kế hoạch kiểu gì để mà giờ đây lại biến người
giàu có nhất và vị thủ lĩnh của đảng phái vĩ đại nhất chốn ma tộc, thành kẻ
thù?”
“Cái……cái đó……”
Vô dụng thôi.
Tâm trí của tôi vẫn còn say mèm bởi hơi men nên tôi không thể tài nào suy nghĩ
cho đàng hoàng được. Đây không phải là một chuyện đơn giản mà nếu muốn là tôi
có thể nói khi bản thân còn đang trong cơn xay xỉn. Cái việc này cũng tựa như
một cái cơ cấu phức tạp khó giải thích nhất trên thế giới vậy.
“Cái đó, nó vô cùng……”
“Vô cùng?”
“Tuyệt vời……và vĩ đại khủng khiếp……là kiểu kế hoạch như thế đấy!”
“Phải công nhận rằng đức ngài sở hữu trong tay một cái tài thuyết phục thật là
vi diệu. Bề tôi cảm động tới mức bề tôi vẫn không tài nào có thể thốt được nên
lời.”
“Mắt và tai ta có thể đang giở chứng cùng một lúc, nhưng cái lưỡi của cô đang
không tài nào thốt được nên lời mà từ nãy tới giờ chuyển động cũng nhiều quá
nhỉ.”
“Thật may là đức ngài vẫn còn đủ lý trí để mà nhận ra điều đó.”
“Ôôi!”
Tựa như một thằng diễn viên cùi bắp, tôi hét lên tận trần nhà.
“Ta xin lỗi, Lala! Đúng vậy đấy! Ta đã trở nên điên loạn cả rồi! Sau khi đã bị
buộc tội bởi Paimon và chứng kiến cảnh con dơi già đó cười nhạo ta ở bên cạnh,
tất cả sự tự chủ của ta bị nổ cho cái toạc! Đó là tại sao ta đã dạy cho chúng
một bài học! Ta không thể nào biết được làm sao ta có thể bày tỏ sự ăn năn hối
cải cho lỗi lầm kinh khủng này trước quý cô succubus của chúng ta đây!”
Tôi quay người lại và cúi đầu. Đó là hướng hoàn toàn ngược lại với chỗ mà
Lapis Lazuli đang đứng. Tất nhiên, chẳng có ai ở đó cả. Nhờ vào ánh trăng soi
từ bầu cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy lờ mờ hình dạng của cánh cửa.
Không, do tôi có thể nhìn thấy một chút thì không phải là hoàn toàn không có
ai. Một con mèo xám đang đậu trên ngưỡng khung cửa sổ và liếm chân mình. Tôi
cúi đầu sâu hơn nữa trước chú mèo.
“Ta xin lỗi, Paimon! Ta xin lỗi, những người tôi tớ của Paimon và những kẻ ủng
hộ của Ivar Lodbrok! Ta đã phản bác và nghiền nát những người mà các vị đều
rất đỗi yêu quý! Bọn chúng đã cáo buộc ta bằng một tội danh mà ta đã không hề
phạm phải, chúng giơ cao cái lỗ mũi mình chỉ vì chúng ỷ quyền lực mình to bằng
cái móng tay trong vũ trụ bao la rộng lớn của chúng ta, và chúng là những cá
thể không biết cách tôn trọng kẻ khác, nhưng mọi người lại đi yêu mến chúng.
Ôôi, những nữ thần sẽ trút cơn thịnh nộ lên đầu ta! Ôi, Erbus, ôi, Nemesis,
những nữ thần đáng kinh sợ nhất! Nếu, phải chăng, các ngài đang ở trên bầu
trời cao kia—nếu các ngài chỉ trơ mắt ra nhìn xuống ta từ ghế ngồi của mình—”
Tôi nhìn lên trên như thể một nhà tiên tri đang được trực tiếp đón nhận những
điều răn dạy từ chúa trời. Cơ thể tôi nghiêm túc chuyển động và giọng tôi phát
ra thật xuất chúng. Mắt tôi nhìn như thể mình đang được trao tặng giải thưởng
dành cho diễn viên chính xuất sắc nhất của năm.
“Ta có thể đã được giáo dục quá mức và tràn trề sự tao nhã để mà có thể tin
vào những vị nữ thần một cách đàng hoàng, bởi vậy ta không thể nói chắc chắn
tất cả các vị đều tồn tại trên bầu trời kia, nhưng, nếu tồn tại một trong hàng
triệu khả năng, các vị đều thật sự ở trên kia—Nữ thần ơi! Xin đừng tha thứ cho
cái tên rác rưởi Dantalian này, kẻ đã dám cả gan nhạo báng vị thủ lĩnh của phe
đảng vĩ đại nhất và kẻ giàu có nhất của ma giới mà hãy đập chết quách ta đi!”
“……”
“Tuy nhiên, nếu ta nói theo hướng chủ quan—mặc dầu, không nghi ngờ gì, ta nghĩ
rằng ý kiến chủ quan này của ta là một sự thật khách quan, dù gì thì, dù cho
ta có phải tỏ ra một chút khiêm nhường khi đang ở trước mặt các nữ thần, với
lòng mình đầy sự nhã nhặn thuần khiết, ta sẽ nói theo một cách chủ quan—nếu
cái vị đồng ý với ý kiến cá nhân của ta rằng Paimon và Ivar Lodbrok đã có một
vận xui khủng khiếp vì đều là mấy miếng lòng heo thối rữa đang trên bờ vực
không còn cách nào để mà tái chế được nữa—thì mấy bà nữ thần chó chết kia! Xin
đừng có làm cái méo gì cả, hoàn toàn không làm gì cả nhé, và hãy cho ta được
sống cuộc đời của ta cho thỏa thích! Bởi lẽ ta còn tài cán gấp 1000 lần so với
mấy con mợ nữ thần nào đó chỉ biết ăn không ngồi rồi mà tè cả ngày!”
……
Sự tĩnh lặng.
Con mèo xám đó ngạc nhiên và đang trợn tròn mắt nhìn sang phía này. Chú mèo có
lẽ đã quên mất công việc chải lông của mình bởi chân trước của chú cứng đơ
ngay tại chỗ. Điều đó cũng không có gì lạ. Dù sao con mèo cũng đã có vinh dự
được chiêm ngưỡng lời thú nhận tín ngưỡng đầy mạnh mẽ và huy hoàng của tôi. Cứ
như thể một người nào đang nằm nghỉ ở lưng núi thì bỗng dưng Moses đi từ đỉnh
núi xuống. Tôi có thể hiểu cái cảm giác của con mèo đó. Sự thấu hiểu của tôi
tràn trề đến nhường ấy đấy.
“Hàà, ư hàà……”
Tôi ổn định lại nhịp thở.
Bây giờ cơn men cũng đang dần tiêu tan đi.
Tôi quay đầu lại và đối mặt với Lapis Lazuli. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào
tôi vẫn với một gương mặt vô cảm thường ngày. Tôi giơ ngón trỏ và chỉ lên trần
nhà.
“Nhìn đi. Có gì xảy ra đâu.”
“……”
“Suy nghĩ cho hợp lý coi, chúng ta có thể rút ra được ba kết luận từ điều này.
Thứ nhất, những nữ thần đã rộng lượng tha thứ cho những trò liều lĩnh, vô
trách nhiệm và thiếu suy nghĩ của ta. Ôi, Lala, cô quả thực là một cô gái rất
ưu tú, và có khả năng là cô còn ưu tú hơn cả ta—Tất nhiên, đó là chủ đề cần
phải bàn cãi—nhưng rõ ràng là cô không xuất sắc hơn các nữ thần rồi. Vậy nên,
thứ hai, bởi lẽ các nữ thần đã tha thứ cho ta, cô cũng nên tha thứ cho ta nữa.
Dù sao đó cũng là ý nghĩa của cái thái độ khiêm tốn đấy. Và cuối cùng, thứ ba,
các nữ thần đã thừa nhận rằng Paimon và Ivar Lodbrok không khác gì so với mấy
miếng lòng heo bị thiu. Vì thế, hành động đe dọa bọn chúng về mặt giáo lý,
pháp lý, và đạo lý đều không phải là vấn đề. Bây giờ thì. Nếu cô có gì muốn
nói để phản bác lại lý lẽ vô cùng hoàn hảo của ta, thì cứ nói đi.”
Một khoảnh khắc của sự tĩnh lặng trở về với căn hành lang.
Chúng tôi nhìn nhau được một lúc.
Lapis Lazuli sau đó mở miệng mình.
“Đức ngài đã nói xong cả chưa?”
“Ừm hứm.”
“Bề tôi có cần phải chỉ ra rằng đức ngài đã sử dụng những kỹ năng hùng biện
khởi đầu của việc ‘sử dụng một tiên đề giả mạo’ không?”
“Không.”
“Có một lý do nào để bề tôi cần phải nhắc nhở đức ngài về sự nguy hiểm về mặt
chính trị sẽ đến nhường nào nếu mà một người lại đi mạnh mẽ tuyên bố chủ nghĩa
vô thần có tính công kích của mình ở chốn công cộng không?”
“Không hề có.”
“Đức ngài nghĩ là bề tôi phải phản ứng như thế nào trước một vị chúa tể đồng
thời cũng là một người về mặt lý lẽ, mặt chính trị và giáo lý đều là có tội?”
“Ta không nghĩ gì về cái đó.”
“Đúng như bề tôi đã nghĩ.”
“Lala. Ta thật sự không tài nào có thể giải thích đàng hoàng bởi lẽ ta vẫn còn
đang say, nhưng ta đảm bảo với cô là ta đã chuẩn bị sẵn một âm mưu hoàn hảo mà
sẽ làm cho cô không thể nào thốt được nên lời. Ta sẽ giải thích cho cô sau khi
nghỉ ngơi một tí, và sau đó ngay cả cô sẽ phải khâm phục nó. Vậy nên bây giờ,
chúng ta cùng trở về phòng, nằm trên giường và bàn về những chuyện còn lại……”
“Bề tôi biết.”
“Hở?”
“Bề tôi tin là đức ngài đang nghĩ ra một kế hoạch kỹ càng.”
Tôi chớp chớp con mắt.
“Cái đó, ừm, ta nói sao đây nhỉ………hơi bất ngờ.”
“Bề tôi biết việc bản chất thật sự của ngài giống như một con thú săn mồi,
chính xác hơn là một con nhện. Trước khi bước một bước, đức ngài đã nhìn trước
đến 10 bước, và nếu như không có sự chắc chắn để thực hiện một chuyến đi săn
hoàn hảo, thì đức ngài sẽ kiên nhẫn mà chờ đợi. Những kẻ khác có thể nghĩ rằng
ngài là một kẻ lười biếng vô dụng nếu họ chỉ thấy đức ngài không di chuyển và
họ sẽ cười nhạo và chế giễu ngài vì điều đó, nhưng sự thật rằng, đức ngài chỉ
đang chờ đợi con mồi của mình bị vướng vào chiếc lưới của ngài.”
“……Cảm ơn vì đã khen nhỉ?”
Đầu tôi trống rỗng nên không chắc chắn cho lắm. Nhưng tôi nghĩ đây là lần đầu
tiên Lapis Lazuli lại khen ngợi tôi như thế này. Không biết phải phản ứng ra
làm sao trong khoảnh khắc đó, tôi chau hai hàng mày.
“Vậy sao cô lại đối đãi với ta một cách thậm tệ vậy?”
“Bởi tinh thần đức ngài đã bệnh hoạn tới nỗi, bề tôi cho rằng đức ngài cần một
người thuộc hạ sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngài và mắng mỏ đức ngài.”
“Lala. Ta là người lớn trưởng thành rồi. Ta không có bất cứ lý do gì để mà cần
một hình mẫu người mẹ mới và phải nghe đủ chuyện rầy la bây giờ……”
Ngay lúc ấy.
Thật chậm rãi.
Lapis Lazuli chộp lấy chiếc cà vạt của tôi một cách tự nhiên.
Trong giây phút tôi còn đang băn khoăn, Lapis Lazuli kéo tôi lại.
Tôi không biết chính xác là cái nguyên lý vật lý nào đang ẩn sau trong cái
hành động này, nhưng kết quả thì lại rất đơn giản và hiển nhiên.
Lapis Lazuli đã cướp lấy hai hàng môi của tôi.
dunde-451.jpg
“……”
“……”
Tôi có thể cảm thấy một thứ gì đó thật mềm mại trên môi mình.
Tôi không biết liệu 10 giây đã trôi qua chưa. Chúng tôi từ từ cách xa nhau.
Khi hai người chia rẽ ra, nếu họ bây giờ mà còn tám chuyện rỗi hơi về hơn hàng
trăm thể loại chủ đề thì sẽ không được cảm thấy tự nhiên cho lắm, nhưng trong
khoảnh khắc của sự tĩnh lặng này, tôi cảm thấy việc tách xa nhau là điều hoàn
toàn dĩ nhiên. Một khi nụ hôn đã kết thúc và chúng tôi lấy lại khoảng cách,
tôi cảm thấy như thể khoảng cách giữa hai bọn tôi thật cực kỳ tự nhiên.
Lapis Lazuli thì thầm.
“Tôi cũng không có ý định hành xử như mẫu thân của đức ngài.”
“……Lala.”
Tôi mở lời một cách thật cẩn trọng.
“Ta thừa nhận là trong một khoảng thời gian dài ta đã nói ra những lời tục tĩu
như việc hôn hít. Dẫu vậy, đấy hoàn toàn là chỉ để thưởng thức chút phản ứng
xấu hổ của cô, vì thế ta không có ẩn ý sâu xa nào đâu. Nếu mà tình cờ, ta đã
gây ra một sự hiểu nhầm bởi chuyện đó, thì ta sẽ chân thành xin lỗi ngay tại
đây và……”
“Tôi cũng biết về điều đó. Thưa đức ngài.”
Lapis Lazuli cắt lời tôi.
Và một lần nữa, cô ấy kéo chiếc cà vạt của tôi xuống.
“Đó là tại sao, xin ngài hãy im miệng lại đi ạ.”
Chúng tôi chôn vùi mình trong bóng tối mịt mù của dãy hành lang.
Sau nụ hôn thứ hai, ai hành động trước, bàn tay ai nắm lấy cơ thể của người
kia trước, và ai là người đầu tiên đẩy đối phương vào trong góc tối tăm nhất
của dãy hành lang, chúng tôi không tài nào biết được. Việc bàn về thứ tự của
những việc ấy đã trở nên vô nghĩa.
Thứ duy nhất mà tôi có thể nhớ được rõ ràng, chính là đôi mắt xanh dương lặng
lẽ rực rỡ của nàng.
Méoo.
Một con mèo xám kêu lên.
Chú mèo đang tắm mình dưới ánh trăng và duỗi thân mình với một bộ dạng mệt
mỏi.
※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※