Gánh Xiếc Xa Hoa Nhất Thế Gian (1)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

“Cô cũng không thể tài nào lựa ra những trái nho mà, bởi vậy để làm cho yên
lòng tâm trí mình thì cô chỉ việc lờ đi và bảo rằng chúng tất cả đều là nho
chua thôi. Chẳng phải lúc nào việc chứng kiến những kẻ tự an ủi mình như thế
cũng đều thú vị lắm sao, Barbatos? Có thể nói việc đó như thể cô đang được hé
nhìn sự thiếu thốn về nhân phẩm lẫn tri thức của kẻ đó vậy……”
“……”

Barbatos nghiến răng.

Còn tôi thì bị choáng ngợp một cách sâu sắc trước cuộc đối thoại giữa hai bà
chị Chúa Quỷ đó. Đó là tại sao, tôi ngay tức khắc bày tỏ luận văn cảm nhận của
mình cho Lapis Lazuli nghe.

“Lala. Có thể là ta căm ghét sâu đậm cái thế giới bên ngoài, tuy nhiên, nếu ta
mà được sánh vai với hai người bọn họ, thì cái chuyện phải đi ra khỏi cửa nhà
xem ra cũng không tệ lắm. Chỉ đứng đây và nghe thôi mà tâm trạng ta cũng đã
vui vẻ ngời ngời rồi.”

“Bề tôi lại nghĩ đó là bởi nhân cách của đức ngài đã bị thối nát từ tận sâu
bên trong rồi ạ.”

“Cô có nghĩ là ta có thể thỉnh cầu được một buổi hẹn hò với cả hai người bọn
họ cùng một lúc không? Ta muốn được đi chơi với họ, và rồi len lén sau lưng và
chỉ đơn giản là đứng đó mà ngắm nhìn cảnh hai bà uýnh nhau như chó với mèo
thôi.”

“Những vị bán thần sẽ phải sững sờ, dân chúng sẽ phải sững sờ, và cả những nhà
hiền giả già cỗi chắc cũng sẽ sửng sốt tới mức họ phải đục đất từ dưới mồ ngoi
lên bởi vì cái phẩm hạnh tàn ác của đức ngài.”

Lapis Lazuli thở dài.

“Trong 300 năm qua, Barbatos và Paimon đã giao chiến lẫn nhau đến hơn 14 lần.
Trong số các Chúa Quỷ thì họ là cặp đôi có mối quan hệ thậm tệ nhất có thể. Bề
tôi, với tất cả lòng trung thành đối với đức ngài, khuyên ngài hãy từ bỏ cái
giấc mơ nhỏ nhoi của mình đi.”

“Cứ 21 năm là họ lại nổ ra chiến tranh à?”

Chiến tranh không phải là một trò chơi của lũ con nít. Nó là một cuộc chiến
ngốn sạch một nguồn lực cực kỳ lớn về nhân lực, quân nhu và thời gian. Nếu họ
thật sự không căm thù lẫn nhau tới tận xương tận tủy thì bọn họ sẽ không làm
cái chuyện như đi giao chiến thường xuyên đến vậy.

“Quả là những người phụ nữ ác liệt đến kinh thiên đông địa. Ta lại càng cảm
thấy khoái bọn họ hơn rồi đấy.” (TN: Hổ phụ sinh hổ tử :v)

“Bề tôi đang bắt đầu cảm thấy thực sự lo cho cái khẩu vị của đức ngài về phụ
nữ rồi ạ. Bề tôi chỉ có thể cầu mong rằng đó là một sự lo hão mà thôi……”

“Vậy người thứ ba đâu mất tiêu rồi?”

Lapis Lazuli nghiêng đầu.

“Thứ lỗi?”

“Ta đang nói về người thứ ba. Một nhân vật thứ ba. Thế gian này cũng như một
bầu vũ trụ thu nhỏ, ấy là tại sao nó lại có xu hướng lập nên cân bằng cho tất
cả mọi thứ. Nhìn đi kìa. Một người thì là một cô tiểu thư nhỏ nhắn sống trên
đời với cái lưỡi chua chát luôn miệng chửi rủa, còn phía bên kia thì là một
người phụ nữ giả vờ có tiết hạnh nhưng lại sống trên đời mà cứ mở mồm thích
nói gì thì nói. Cái cân bằng của vũ trụ đang bị đánh sập nặng nề rồi đấy
thôi……”

Tôi lắc đầu.

“Những cuộc gặp mặt thế này mà không có kẻ hòa giải đôi bên thì không thể nào
có thể giữ vững trong hơn hàng trăm năm qua được. Chắc chắn phải có một người
có phẩm giá nào đó có khả năng kiềm hãm được hai ả đàn bà kia, một người phóng
túng như con trâu nước trong thời kỳ động dục vậy. Người đàn bà đó chắc chắn
sẽ rất hợp với khẩu vị của ta.”

Và đúng là như thế.

“Hai cô. Bình tĩnh lại đi.”

Một thanh âm cực kỳ ảm đạm vang vào căn phòng khiêu vũ.

“Bởi cuộc cãi cọ của hai người các cô, buổi hội nghị đã phải bị hoãn lại. Ít
ra các cô cũng phải tỏ ra tôn trọng đối với Ivar Lodbrok, người đã cất công
làm chủ trì cho chúng ta chứ.”

Hai Chúa Quỷ mới đây còn cãi cọ giờ đã ngậm miệng mình lại.

Một ngọn nến lặng lẽ phản chiếu gương mặt của người vừa nói câu ấy.

Hạng 5, Marbas.

Với một áo khoác ngoài phong cách Tây Âu trải dài qua đôi vai, con người với
vóc người cường tráng đó thật chậm rãi ném một ánh nhìn dò xét vào những khán
giả qua chiếc kính một mắt của mình……đó là một gã đàn ông hói đầu.

Là thế đó. Nhân vật thứ ba không là gì hơn ngoài một gã đực rựa với một thân
hình lực lưỡng.

Lapis Lazuli thì thầm.

“Bề tôi chẳng có lý do gì để phải đi lo lắng về khẩu vị phụ nữ của đức ngài.”

“……Ta xin rút lại lời nói ban nãy.”

“Marbas đúng là rất được các quý bà ưa chuộng. Mặc dù vậy, bề tôi lại không hề
hay rằng điều đó cũng áp dụng đối với cánh đàn ông.”

Một khi người Chúa Quỷ có thứ hạng cao nhất có mặt, buổi hội nghị lại tiếp tục
tiến triển, bầu không khí của căn phòng cũng trở nên êm ả hơn. Sau khi nhận
được sự tương trợ đó, Ivar Lodbrok tiếp tục cuộc họp. Trong khi đang nhấm nháp
vị rượu vào trong miệng, tôi được nghe đủ thể loại chủ đề họp hành.

Thời gian trôi qua thật là dài.

Nếu mà có cuộc cãi vã khác thì vui biết mấy, nhưng cả Barbatos và Paimon đều
ngậm miệng mình lại. Từ đó, chẳng còn trò giải trí nào để mà tiêu khiển nữa.

Hai mi mắt tôi cứ trĩu nặng trong cơn buồn chán. Nếu không phải nhờ Lapis
Lazuli liên tục véo vào người, thì có lẽ giờ này tôi đã lăn ra ngủ khò rồi.

Khi tôi đang phải chống chọi với cơn mơ ngủ trong một trận chiến máu đổ lệ
rơi, Paimon cuối cùng cũng mở lời.

“Hỡi những bằng hữu của ta, và Ivar Lodbrok. Trước khi chúng ta đi vào cuộc
bàn luận về cơn dịch hạch, có một chuyện mà chúng ta nhất định phải làm rõ ra
trước.”

“Đó có thể là gì ạ, thưa ngài?”

“Về vụ sát nhân. Quả nhân tin rằng tất cả mọi người ở đây đều đã biết về một
sự kiện ô nhục đã xảy ra nhiều ngày trước. Người cùng tộc của chúng ta,
Andromalius. Chúa Quỷ Hạng 72, Andromalius, đã bị sát hại.”

À rá?

Tôi chớp chớp cặp mắt mới nãy còn đang bị cơn buồn ngủ bao trùm.

Paimon đang đem ra một chủ đề khá là nghiêm trọng đây.

“Andromalius. Hắn từng là một kẻ đáng hổ thẹn. Hắn cư xử không đúng quy phép
của một vị Chúa Tể. Tuy vậy, ngoại trừ những điều đó ra thì hắn ta vẫn là một
vị Chúa Quỷ giống như tất cả chúng ta.”

Với những bước đi nhẹ nhàng, Paimon hướng tới trung tâm của phòng khiêu vũ.
Mỗi bước đi của cô cứ như lại lôi một chút cơn buồn ngủ trong hộp sọ của tôi
ra. Khi cô ta đã dừng bước thì cũng là lúc mà tôi hoàn toàn trở nên tỉnh táo.

“Cho dù cả lục địa này có rộng lớn cỡ nào, thì số lượng những kẻ được chọn để
sinh ra là một Chúa Quỷ lại chỉ có 72. Chúng ta là một chủng tộc với chỉ 72
người. Mỗi cá nhân có giá trị quý giá tới mức chúng ta không thể bị đem ra so
sánh với các chủng tộc khác. Vậy mà giờ đây một người cùng dòng dõi của chúng
ta đã bị giết hại không thương tiếc.”

Paimon quay đầu hướng ánh nhìn về phía tôi.

Những cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đỏ đó, không còn nghi ngờ gì mà chính là
thái độ thù địch.

“Mọi người đều biết rất rõ tại sao chuyện này lại là một vấn đề nghiêm trọng.
Thủ phạm đã giết hại máu mủ của chúng ta phải bị trừng phạt công minh.”

Cùng một lúc, tất cả các Chúa Quỷ đều nhìn về phía này.

“……”

Một thanh âm báo động vang lên trong đầu tôi.

Cơn ngủ gật đã hoàn toàn bốc hơi như nước và ý thức của tôi nhanh chóng trở
nên nguội lạnh. Một đòn phục kích bất ngờ. Một tình huống mà mình chưa kịp
phòng bị trước. Khi xét thấy rằng mình đang gặp nguy hiểm, tâm trí tôi vận
hành dữ dội hơn.

Tại sao?

Cứ như thể bầu không gian xung quanh tôi chậm lại.

‘Tại sao cô ta tấn công mình trong khi mình chỉ yên vị ở đây không làm gì cả?’

Những thông tin mà trước đó tôi cố ý đóng kín như bưng giờ đây đã tràn vào đầu
như nước lũ.

Trang phục của những Chúa Quỷ.

Biểu cảm khuôn mặt.

Những hình dạng của miệng họ khi đang thì thầm với nhau.

Mỗi mảnh thông tin bắt đầu được ‘tập hợp’ và ‘phân tích’ và sau đó chồng chất
lên nhau như một loạt các dữ kiện.

Ví dụ như—Paimon.

Cô ta chỉ nhìn trừng vào tôi có một lần rồi sau đó lập tức quay đi ánh nhìn
của mình về chỗ khác. Ngay cả lúc này đây cô ta vẫn đang say sưa truyền đạt
bài phát biểu của mình không phải tới tôi, mà là tới toàn thể những Chúa Quỷ
khác. Vậy nghĩa là sao?

‘Cô ta không tấn công mình bởi vì có mối ác cảm.’

Nếu là vậy thì.

‘Cô ta đang công kích mình bởi vì một loại lý do chính trị nào đó. Đây là tại
sao, trước khi tấn công mình, cô ta lại ưu tiên việc thuyết phục những Chúa
Quỷ còn lại trước.’

Tôi tạm thời chấp nhận cái giả thuyết đó.

Và như thế, tôi đã giành cho mình một điểm khởi đầu của chuỗi suy luận và đã
có được một nền tảng đầu tiên. Tựa như một cây cổ thụ mọc lên từ một mảnh đất
đai nhỏ nhoi, bao nhiêu là thể loại những suy luận và giả thuyết bắt đầu trổ
nhánh trong đầu tôi.

‘Nếu một người tấn công mình thì sẽ nhận được lợi ích chính trị nào?’

‘Dantalian chỉ là một con cá cơm. Chẳng ai thu được lợi lộc gì từ việc đâm
thọt hắn.’

‘Vậy chắc hẳn là do Cái Chết Đen.’

Một câu trả lời lập tức được sáng tỏ.

‘Bằng cách viện cớ vụ giết hại tên Andromalius, bọn chúng sẽ cuỗm hết lượng
lớn số thảo mộc đen nằm trong quyền sở hữu của mình. Mục đích thật sự của
Paimon nằm trong khoảng đó.’

‘Một tên tòng phạm?’

‘Nếu cô ta cố tự mình chiếm hữu hết số thảo mộc đen, thì những Chúa Quỷ khác
chắc chắn sẽ phản đối. Có một kẻ tòng phạm ở đây. Nhưng là ai mới được chứ?’

Giai đoạn thứ nhất của chuỗi lập luận của tôi đã hoàn thành.

Tôi liếc mắt nhìn chung quanh.

Số lượng các Chúa Quỷ có mặt ở đây là 32. Số lượng người hộ tống các Chúa Quỷ
cũng là 32. Nếu mà tính thêm cả kẻ chủ trì, Ivar Lodbrok, thì có tất cả là 65
người. Tất cả 65 nhân vật đó đều đánh ánh mắt hết nhìn vào Paimon rồi lại sang
tôi.

‘Quá nhiều.’

Tôi phải loại trừ bớt số lượng của những kẻ tình nghi.

Tôi chuyển hướng dòng suy nghĩ của mình.

Chiếu theo quyển sách hướng dẫn được khắc ghi trong tiềm thức của tôi.

Một số lượng giả thuyết rõ rệt hơn nữa.

Một kết luận tự nhiên hơn nữa.

Nhanh hơn nữa.

‘Giả sử mục tiêu thực sự của cô ta không phải là tấn công mình thì sao?’

Trong cái nhìn của kẻ khác, tôi đã không hề dự đoán trước cơn dịch hạch mà là
tôi đã thực sự tiên đoán được việc ấy. Họ chắc đã nghĩ rằng nếu theo lẽ thường
thì cái đó là điều bất khả thi.

Có một kẻ nào đó đã phát tán dịch bệnh một cách có chủ đích. Đây cũng là một
cái kết luận tự nhiên. Những người đó cũng sẽ nghĩ rằng bởi vì tên Chúa Quỷ
Dantalian chẳng hề có tài cán nào, vậy nên thủ phạm thật sự là kẻ khác.

Thủ phạm.

Một tên thủ phạm có khả năng để tạo ra một cơn dịch và phát tán nó.

Ánh nhìn của tôi chậm chạp hướng về phía một Chúa Quỷ. Một cô gái với mái tóc
trắng như tuyết đang nâng chiếc ly thủy tinh trên tay và lặng lẽ nhấp dòng
rượu đỏ.

‘Barbatos.’

‘Chỉ có những pháp sư gọi hồn (necromancer) mới có thể điều khiển được bệnh
dịch.’

Pháp sư gọi hồn vĩ đại nhất trong lịch sử.

Vị Chúa Quỷ độc nhất vô nhị nhận được danh hiệu đại pháp sư trong lĩnh vực ma
thuật hắc ám.

Theo quan điểm của kẻ thứ ba, thì không có ai đáng bị tình nghi là ‘thủ phạm
thật sự’ hơn Barbatos.

‘Là vậy sao.’

Trái tim tôi nguội lạnh xuống.

‘Vậy ra đây là tại sao kẻ đó phải là Paimon.’

Lần này tôi lại quay ánh nhìn về phía Paimon.

Paimon đang đường hoàng giơ ra chiếc quạt của mình như thể cô ta đang cố công
bố một điều gì đó. Động tác của cô ta thật chậm chạp. Chiếc váy của cô ta dừng
phảng phất cứ như thể đang bị đóng băng tại chỗ. Miệng của cô ta cử động rất
chậm rãi. Có vẻ cảnh quan bên đó không thể nào mà bắt kịp với tiến trình suy
nghĩ của tôi.

Paimon.

Địch thủ số một của Barbatos

Theo cô ta, Barbatos chính là kẻ chủ mưu thật sự đã phát tán ra Cái Chết Đen.

Dantalian chỉ là một quân cờ không hơn không kém thay mặt Barbatos mà di
chuyển theo đường đi nước bước.

‘Mình tự hỏi.’

Giờ tôi đã hoàn toàn hiểu rõ được cái tình huống hiện giờ của mình khó chịu
tới nhường nào.

Trong khi bản thân không hề hay biết, có vẻ tôi đã bị cuốn vào cuộc đối đầu
chính trị giữa hai kẻ quý tộc giới thượng lưu.

Đây là lý do tại sao mà mấy tên chính trị gia lại phiền phức đến thế. Bọn họ
luôn tự mình gây om sòm mọi chuyện cả lên rồi còn lôi người ngoài cuộc vào nữa
cơ chứ. Nếu đó mà không phải là gây tai hại cho kẻ khác thì tôi còn chả biết
nó là cái gì nữa.

Vấn đề ở đây là chuyện mối quan hệ giữa Barbatos và Paimon tệ hại đến nỗi hai
người bọn họ cứ 21 năm lại giao chiến một lần. Mối quan hệ ngoại giao của họ
cũng đã đủ tàn bạo rồi. Ngay cả mấy trận đấu khẩu thường ngày giữa Lapis
Lazuli và tôi còn chẳng thể nào đem ra mà so sánh được với họ nữa là.

Cứ mỗi khi giao thiệp ngoại giao của hai bà Chúa Quỷ đó mà tệ đi, thì chiến
tranh lại nổ ra. Dẫu thế, Paimon lại còn quấy rầy cả ‘tên quân tốt Dantalian
của Barbatos’ nữa chứ. Cô ta kiên quyết buộc tội mình trong khi đã biết rằng
một hậu quả xấu nhất có thể sẽ xảy ra.

Quy mô của kế hoạch này quá lớn để mà chạm đến trong khi lại chỉ đang dựa dẫm
vào một niềm tin đơn giản nào đó. Chiến tranh không phải là thứ mà ai ai cũng
cứ vô tư lự là thực hiện được ngay. Nhân lực bị tiêu hao, quân nhu bị lãng phí
đi, và cả trí óc ắt sẽ cũng sẽ trở nên mệt mỏi.

Một lý do quyết định để mà Paimon lại hành động như thế này.

Một lý do khiến cô ta sẽ cố vạch mặt tôi và kêu tôi là thủ phạm trong khi bản
thân đã biết chắc chắn về việc hậu quả khôn lường nhất sẽ có thể dẫn tới chiến
tranh.

Nói cách khác, một bằng chứng không thể nào chối cãi được.

‘Paimon đang sở hữu bằng chứng trong tay.’

Một chứng cớ cho thấy rằng Cái Chết Đen không hề xảy đến một cách ngẫu nhiên.

‘Nhưng là loại bằng chứng nào mà cô ta có thể……à há.’

Tôi thốt lên trong đầu mình.

Hiểu rồi.

Sao mà mình lại không nghĩ tới chuyện này sớm hơn cơ chứ?

Khi ánh mắt mình rời đi Barbatos và Paimon. Tôi đánh một cái liếc nhìn về phía
người con gái đang đứng ở ngay bên cạnh tôi.

Lapis Lazuli.

Nếu nghĩ về việc này thì cũng đơn giản thôi.

Ngày 27/6, Lapis Lazuli đã ở ngay tại địa điểm nơi mà đợt bùng phát đầu tiên
của Cái Chết Đen diễn ra, và đã tận mắt chứng kiến cái ngày mà cơn dịch hạch
tràn tới. Cô ấy đã đứng ngay tại điểm xuất phát của cơn dịch.

Thực tế Lapis Lazuli chỉ tới đó theo lời khuyên của tôi. Tuy nhiên, trong ánh
mắt của người ngoài thì xem ra lại là hoàn toàn khác.

Ả succubus vừa tình cờ là người đã thu mua số thảo mộc đen vừa tình cờ là
người đầu tiên chứng kiến được sự bùng phát bệnh dịch, và cuối cùng, tình cờ
thay Cái Chết Đen lại có thể được chữa khỏi nhờ vào thảo mộc đen.

Mọi chuyện sẽ là như thế trong con mắt của kẻ khác.

Điều đó là bất khả thi, bọn họ sẽ nói thế.

Và Paimon cũng sẽ cho rằng ‘đó là điều bất khả thi’.

Phải chăng là ngược lại, kịch bản tiếp theo lại nghe có vẻ hợp lý hơn.
Barbatos đã tạo ra Cái Chết Đen và Lapis Lazuli đã sử dụng một phương thức nào
đó để lan truyền cơn bệnh dịch vào trong thành phố. Sau đó, Lapis Lazuli tẩu
thoát và ẩn thân dưới sự che chở của quân tốt thí của Barbatos, tên Dantalian
……

Kẻ chủ mưu thật sự là Barbatos.

Quân cờ ở đây là Dantalian.

Kẻ tiến hành kế hoạch là Lapis Lazuli.

Cấu trúc dàn ý như thế này đã được thiết lập sắp xếp sẵn cả rồi.

Tôi tuy muốn được tuyên bố rằng những lời nói của cô ta toàn là những lời xàm
bậy phi nghĩa, nhưng rồi ngược lại, Paimon cũng sẽ xem lời khai của tôi là lời
xàm bậy phi nghĩa cho mà xem.

Nếu mà Paimon có hỏi rằng ‘Làm sao ngươi có thể dự đoán trước được sự bùng
phát của Cái Chết Đen, và tại sao Lapis Lazuli lại có mặt ở đó?’. Thì chẳng lẽ
tôi lại đi khai là ‘Dạ em biết được là nhờ vào game ạ.’ Và cho dù có chém ra
bão mà nói rằng ‘Dạ thực ra ông bụt hiện lên và báo trước cho em biết ạ.’ Thì
lúc đó tôi sẽ chỉ còn nước khâu mịa cái mồm vì họ sẽ cho rằng đó chẳng qua chỉ
là lời tầm phào. Paimon chắc chắn sẽ chỉ phán xét hoàn toàn dựa theo lý trí
của bản thân……

‘Mặc dù vậy, cô ta cuối cùng lại trở tay tấn công mình bởi cái lý trí đó.’

Được rồi.

Những hành vi của ả Paimon đã được lý giải hết cả.

Nếu vậy, thì vẫn còn sót lại một câu hỏi.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #25