Căn Dịch Bệnh Vô Diện (1)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Vào ngày đầu tiên.

“Thưa đức ngài. Tiền lãi đã bị đổ dồn lại trong hơn hai tháng. Khoản vay nợ
ban đầu là 100 Libra, nhưng chỉ riêng số lãi cũng đã lên tới 96 Libra. Xin
ngài hãy thanh toán.”

“Ngay từ ban đầu, chẳng phải cái lãi suất tích luỹ 40% đã là quá lố rồi sao!?
Mấy người định cắt cổ người ta đem đi bán đấy à!”

Tôi la lên khi đang đi xuống một trong mấy lối đi của cái hang.

Nằm trong một góc hang là một cái hồ dưới lòng đất. Thú vị ở chỗ là cái hồ lại
được đun nóng cứ như một khu spa vậy. Sở thích tao nhã của tôi là tới đó mỗi
ngày và giành thời gian để ngâm mình tận hưởng trong làn nước nóng một cách
yên bình. Tuy nhiên, cái con ả cho vay đó thật sự cắm trại mà ở luôn trong
động và cứ làm phiền tôi mãi. Nhờ đó mà tôi không thể nào tận hưởng cái sở
thích giản đơn của mình.

“Cái hãng gọi là Keuncuska đó hay gì cũng được, ta sẽ nộp đơn khiếu nại về vụ
này! Cái lãi suất khốn nạn này về cả mặt kinh tế và logic đều đích thị là ảnh
hưởng xấu cho toàn xã hội!”

“Đó là lý do tại sao bề tôi đã cảnh báo ngài ngay từ ban đầu rồi. Đó là, trừ
phi ngài đang ở trong tình thế vô cùng tuyệt vọng, đừng bao giờ vay mượn tiền
từ Doanh nghiệp Keuncuska của chúng bề tôi. Nhưng người đã liên tục thúc giục
việc vay tiền lại không ai khác mà chính là ngài, ngài Dantalian.”

“Không. Người mượn tiền đó không phải là ta……!”

Tôi nghiến răng thét lên.

Tại sao đây lại phải gánh nợ thay cho kẻ khác chứ?

Ức chế quá đi mà. Á, ức chế vượt quá mọi đơn vị có thể đo lường luôn. Cái cuộc
đời đẹp tươi, đúng như dự đoán, chỉ là viễn vông. Cuộc đời thực quá rẻ tiền và
bẩn thỉu. Tôi nguyền rủa cái số phận khắc nghiệt đã bắt mình làm một Chúa Quỷ.

Lũ Chúa Quỷ là tệ hại nhất.

Chúa Quỷ đi chết đi.

“Bề tôi xin lỗi, nhưng kẻ hèn mọn này không hiểu ý ngài là gì.”

“Ta đang nói một thằng thiểu năng tên là Dantalian đã vay khoản tiền đó……!”

Lapis Lazuli nhìn về phía này cứ như thể cô ta đang nhìn một đống phế thải
đang thối rữa.

Chẳng phải ngài chính là tên Dantalian đó sao, là điều mà ánh mắt của cô ta
đang hỏi tôi. Đúng vậy, ngoài bản thân tôi ra thì người khác sẽ không hiểu
điều mà tôi vừa nói. Rõ ràng mười mươi là thế rồi……

“Nếu chuyện này thật sự quá khó, vậy thì vẫn còn sự lựa chọn là tuyên bố phá
sản.”

“Mới bắt đầu mà giờ ta đã phải lo việc phá sản hở. Ahaha.”

À, xin chào mấy cô cậu chú bác trên toàn quốc.

Xin tự giới thiệu tôi đây là một anh công dân gương mẫu mới bị biến thành Chúa
Quỷ.

Khi nói về những Chúa Quỷ, chắc hẳn mọi người đều nghĩ rằng bọn họ sẽ lãnh đạo
một quân đội ác quỷ mà tàn nhẫn càn quét loài người, nhưng vì một vài trục
trặc kỹ thuật thì tôi chả có thứ gì cả.

Tôi từng nghĩ rằng đời đã thật không công bằng khi tôi đã phải suýt bị giết
chết bởi lũ mạo hiểm giả ngay khi mới mở hai con mắt ra, nhưng giờ tôi lại
phải đi trả nợ nữa sao? Giờ làm sao mà tôi có thể cân cái vụ bất công này đây?
Báo lên công an phường? Tố lên toà án? Hay đăng ký nghỉ dưỡng dài hạn tại bệnh
viện tâm thần?

Tôi chỉ muốn được sống một cuộc sống thư thái trong suốt cái quãng đời còn lại
của mình với tư cách là một anh hào NEET ở cái góc nhà thôi. Thật yên bình.
Không màng tới chuyện nhân thế. Mà sao giờ các người lại nhẫn tâm chà đạp cái
khát vọng nhỏ bé đó của tôi? Bộ cả cái thiên hạ này đang trêu ngươi tôi đấy à?

Thà đập đầu vào gối mà tự sát quách đi cho rồi……

“Thưa đức ngài. Việc không có khả năng để trả lại tiền thì chẳng có gì đáng
xấu hổ. Tuy nhiên, việc đáng xấu hổ nhất là thái độ không muốn trả nợ. Ý ngài
là gì khi nói mình bị mất trí nhớ? Làm sao một đại Chúa Quỷ tối cao như ngài
lại có thể hành xử một cách trẻ con như vậy.”

“Ta thật sự là đã bị mất trí nhớ mà!”

“……haà. Hiển nhiên là vậy rồi.”

“Ngươi thông thạo cái trò chọc tức người khác quá nhỉ!?”

Hai bên miệng tôi cong lên.

“Dù gì thì, cho ta một tuần. Chỉ một tuần. Sau một tuần ngươi có muốn sai bảo
ta làm thứ gì cũng được.”

“Bề tôi sẽ chờ thêm một ngày.”

“Đồ keo kiệt……!”

Ngày thứ hai.

Vào buổi sáng sớm khi tôi mới thức dậy từ chiếc giường, cứ như thể cô ta đã
chờ tôi, Lapis Lazuli tiến vào căn phòng. Nên nói thêm là tôi có thói quen
khỏa thân khi đi ngủ.

Dựa vào một kết luận logic, sau khi cái con Lapis Lazuli xông vào nhà, tôi
đang thử một kiểu thời trang đời mới đó là không mặc cái quần chip nào. Kết
quả, ngay khi thấy cô ta, tôi cất lên một tiếng thét.

“Đi ra! Ta bảo là đi ra rồi cơ mà!”

“Đức ngài. Về món tiền lãi……”

“Ta đang không có mặc thứ gì ở bên dưới đây này!”

“Không sao đâu. Bề tôi hèn mọn không có quan tâm đến thân thể của ngài.”

“Ta thì có!”

Với tất cả sức lực của mình, tôi ném một chiếc gối vào cô ta.

Lapis Lazuli không thèm tránh ra lấy một li mà để chiếc gối va trúng người.
Tất nhiên, cú ném đó chẳng hề có tác dụng. Khuôn mặt cô ta vẫn điềm tĩnh và vô
cảm.

“Bề tôi sẽ nhắc ngài lại một lần nữa, việc tuyên bố phá sản cũng là một ý hay.
Nếu ngài không thể nào trả được nợ nần thì xin ngài hãy xem xét chọn lựa này
một cách kỹ càng.”

“……Được rồi, ta sẽ nghe ngươi nói.”

Tôi trả lời trong khi đang mặc quần áo một cách từ tốn.

Tôi đã nhức đầu vì cái con ả đòi nợ này nhiều lắm rồi.

“Chuyện gì sẽ xảy ra khi ta tuyên bố phá sản?”

“Đầu tiên, doanh nghiệp của chúng bề tôi sẽ đoạt toàn bộ quyền sở hữu lâu đài
Chúa Quỷ.”

Chúng sẽ siết nhà mình.

Mới thế thôi mà mình đã được khuyến mãi một chuyến du lịch đến cõi địa ngục
tươi đẹp như hoa rồi.

“Sau đó, hãng doanh nghiệp của chúng bề tôi sẽ đề ra một vài thỉnh cầutới đức
ngài. Tất cả những gì ngài cần làm chỉ là gia ân cho chúng bề tôi mà phụ trợ.”

“Vậy là ta sẽ phải hạ mình xuống làm con rối cho hãng các người……”

“Xin thứ lỗi, nhưng cũng đúng là vậy.”

Tôi đã từng làm thứ công việc như thế này nên tôi biết.

Cũng giống như một công ty lớn làm cổ đông cho một chính trị gia nghèo nàn và
sử dụng họ như một quân cờ trong tay. Còn trong thế giới này, thì lại là một
doanh nghiệp lợi dụng một Chúa Quỷ đang trong cơn nghèo khó.

“Nhìn xung quanh xem, Lazuli. Ta là một thằng Chúa Quỷ mà lại chẳng có thứ gì
cả.”

Tôi nghiêm túc bảo cô ta.

“Dù có sử dụng ta như một con rối thì cũng chẳng được lợi lộc gì.”

“Không sao đâu. Chỉ cần là một Chúa Quỷ thôi thì số lượng công ích sản sinh
với giá thành cực kỳ rẻ mạt cũng đã là vô bờ bến rồi. Ban lãnh đạo đang đặt
rất nhiều sự trông chờ vào ngài, ngài Dantalian.”

“Trung thực quá thể luôn!”

“Thật không may thay, sản phẩm duy nhất mà ngài có thể mua được từ bề tôi chỉ
có sự trung thực ạ.”

Nhưng ngài không có thứ gì nên dù sao cũng đâu có mua được cái nào đâu.

Chính là cái ẩn ý mà cô ta đã đưa vào lời nói của mình một cách hiển nhiên.

Tôi không thích cô ta.

Tôi thật sự không thích cô ta.

Tôi thật sự không thích cô ta đến nỗi tôi chỉ muốn giẫm vào chân cô ta.

“……thưa đức ngài?”

“Gì vậy?”

“Ngài hiện giờ đang giẫm vào chân trái của bề tôi.”

“Chắc do ta nghĩ như thế nào thì cái cơ thể ta cứ động chân động tay thế đấy
đó mà.”

“Đau đấy ạ.”

“Trông bản mặt ngươi đâu có thấy đau.”

“Thứ lỗi…nhưng thực ra bề tôi cảm thấy sướng hơn ạ.”

“Bộ ngươi là đồ biến thái chắc!?”

“Mặc dù với cái diện mạo của bề tôi hèn mọn này, thực ra trong bề tôi cũng có
hòa lẫn dòng máu của succubus.”

“Chẳng phải ngươi là người đã khẳng định rằng việc tất cả succubus là đồ biến
thái chẳng qua chỉ là lời thành kiến xỏ xiên à! Chính bản thân ngươi đã nói
thế kia mà!”

“Xin ngài hãy từ bỏ đi việc có thành kiến rằng tất cả những lời thành kiến
chẳng qua cũng chỉ là thành kiến.”

“Sao giờ ngươi lại là người nhảy lên họng ta mà ngồi thế hả……!”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực ra là một kẻ có tài.”

“Khó chịu! Ngươi thực sự là một kẻ cực kỳ khó chịu!”

“Tôi là một đứa tạp chủng giữa một gã loài người và một succubus. Tôi hạ đẳng
đến nỗi bị xem như là một đứa ngoại lai. Sanh ra là đứa mồ côi, tôi đã phải
lang thang ở góc đường hơn 20 năm. Tuy nhiên, tôi cũng đã thành công trong
cuộc sống với chỉ khả năng của mình. Giờ, tôi đang mang thân phận là một nhân
viên với công việc bàn giấy cho một hãng doanh nghiệp lớn nhất trên lãnh địa
ác quỷ, Keuncuska. Thêm vào đó, giờ tôi đang ở đây với đức ngài Dantalian dưới
vai trò là nhân viên tư vấn độc quyền của ngài.”

“Ngươi có tài thật sao……!?”

“Đúng vậy. Thực sự nó là một địa vị ở một đẳng cấp hoàn toàn khác xa với đức
ngài đây đã sinh ra là Chúa Quỷ. Nhưng đồng thời, ngài thân là Chúa Quỷ lại
vẫn chưa đạt được thành tựu gì cả, còn bề tôi hèn mọn đã có thể leo lên đến
đây chỉ với bằng sức lực của bản thân.”

“Ngươi rất giỏi nhưng đúng như dự đoán, ngươi cũng khó ưa ở các lé vờ cực kỳ
khủng bố! Gì vậy chứ.”

“Xin thứ lỗi. Vì bề tôi đã luôn luôn thành thật với đức ngài.”

“Cái đó mà là thành thật thì chẳng phải thiên hạ sẽ thái bình khi mà ai ai
cũng dối trá sao.”

Không hiểu tại sao.

Cô gái này không hề xúc phạm tôi mà là tên Dantalian, nhưng vì lý do nào đó
tôi lại thấy cứ như bị xúc phạm. Cô ta bắn cho nát cái ngực của tôi ra với
những lời nhận xét cực kỳ cay độc mà trên gương mặt thì vẫn vô cảm như mọi
khi.

“Ta sẽ nói rõ điều này. Ta không dự định sẽ trở thành con rối trong tay ai
cả.”

“Bề tôi đã hiểu.”

Lapis Lazuli gật đầu.

“Vậy ngài hãy làm ơn trả nợ.”

“Xin lỗi, nhưng ta cũng không hề có tiền. Chậc chậc, tiếc thật đấy. Ta cũng
muốn đưa tiền cho ngươi lắm nhưng có vẻ như trong túi ta không còn một xu nên
ta không thể! Haha! Ahahaha!”

“……”

Ờ thì thực ra tôi còn 80 Libra giấu dưới gầm giường trong khu nhà ở của Chúa
Quỷ.

Đó là số tiền mà tôi đã phải bán mạng để lấy lại từ tay bọn mạo hiểm giả. Đời
nào tôi lại chịu giao nộp tiền túi cho cái con bé succubus vừa keo kiệt vừa
mắc chứng kinh- nguyệt-mãn-tính đó chứ.

“Đức ngài. Liệu ngài có ý muốn trả lại món nợ không?”

“Đương nhiên rồi. Ta là một chàng trai luôn luôn cháy bỏng trong ngọn lửa ý
chí đầy nhiệt huyết. Aa, thật là thảm thiết quá đi. Ta thật sự chân thành muốn
đưa trả lại tiền cho ngươi, nhưng chao ôi, bởi vì ta không còn một xu dính túi
mà giờ ta thật bất lực không thể làm gì. Ôi trói buộc. Hỡi những sự trói buộc
kia.”

“Vậy thì đi làm để trả tiền đi.”

“……Ể?”

Bàn tay phải của Lapis Lazuli sáng rực rỡ.

Một vòng tròn ma pháp màu hồng nhạt thành hình trong một chốc rồi ngay sau đó,
một cái cuốc mỏ chim đang nằm trong tay của Lapis Lazuli.

Một cái cuốc mỏ chim.

Đây là thứ mà bạn có thể thấy một bác công nhân cứng cáp hay dùng trong hầm
mỏ.

“……Sao cô lại đưa tôi cái này?”

“Chẳng lẽ đức ngài không biết sao? So với những khu vực khác, những Lâu Đài
Chúa Quỷ có độ tập trung ma lực cao. Hoàn hảo nhất là lâu đài của ngài mang
hình dạng của một hang động, vì vậy nếu ngài lựa bất kỳ mỏ quặng nào mà khai
thác, thì ngài nhất định sẽ lập tức thu hoạch được ma thạch. Những viên ma
thạch có lượng ma lực cao trong chúng sẽ có thể được bán với cái giá rất cao.”

“Vậy chẳng lẽ cô đang bảo tôi trở thành một thằng thợ đào mỏ và đi làm đi à?”

“Vâng.”

“Nghiêm túc thật hả.”

Tôi vô tình quên mất cả việc dùng phép xưng hô.

Điều vừa xảy ra thật sự choáng váng đến nỗi trong thoáng chốc tôi đã quên mất
việc mình là một Chúa Quỷ.

“Chẳng phải đức ngài đây đã nói là trong người ngài luôn cháy bỏng ngọn lửa ý
chí đầy nhiệt huyết sao?”

Lapis Lazuli trao cho tôi cái cuốc.

Tôi cứ đứng ngây ra mà nhìn vào cái que tăm trên tay được gắn thêm một cái que
sắt.

“Giờ việc ngài chỉ cần làm là toả ra bớt cái ý chí đó thôi.”

“……”

KENG!

[Bạn đã nhận được 1x Quặng Sắt.]

KENG!

[Bạn đã nhận được 1x Quặng Sắt.]

KEENG!

[Bạn đã nhận được 1x Quặng Sắt.]

KENG……

[Bạn đã nhận được 1x Quặng Sắt.]

KEEENG………

Và như thế, tới ngày thứ ba.

Tôi nhìn trừng trừng vào cái con Lapis Lazuli đó với ánh mắt tràn ngập sự phẫn
nộ.

“-Ta tuyên bố phá sản.”

“Nhưng mới chỉ một ngày thôi mà thưa ngài.”

“Việc ta chịu được lao động chân tay trong hơn 30 phút đã là một điều vi diệu
lắm rồi!”

Tôi quẳng cái cuốc chim ra xa nhất có thể.

Cái cơ thể tội nghiệp của tôi đang gào thét vì cơ bắp nhức nhối không ngừng.
Với tư cách là một người đang nhắm đến mục tiêu trở thành một thánh NEET vô
địch vô song ở cái khoản chui rúc trong cái góc nhà, tự dưng lại quẳng tôi đi
lao động cực nhọc thì bố con nhà ai mà chịu được. Vả lại của chẳng có lời lãi
gì. Cho dù có vung cuốc cả ngày, thì số tiền mà tôi làm ra hết sức có thể chỉ
vỏn vẹn có một đồng bạc cắc.

“Làm sao mà ta có thể tiếp tục làm chuyện này được cơ chứ!”

“Lý do là vì ngài khoe mẽ một cách quá ảo diệu nên bề tôi đã đặt vào hơi nhiều
sự mong đợi.”

“Chẳng phải cái năng suất lao động này tệ lắm sao!? Năng suất lao động đấy!
Nếu ta làm ra 1 đồng bạc mỗi ngày, thì cho dù ta có làm nguyên cả tháng, ta
cũng chỉ có thể có được 6 đồng vàng! Riêng cái lãi suất tháng này cũng tới 80
và đó là bằng gấp 10 lần số tiền mà ta làm ra đấy. Ngươi nghĩ sao mà lại bắt
ta làm thợ mỏ kia chứ!” (TN: 5 đồng bạc = 1 đồng vàng. Đồng vàng cũng gọi là
đồng Libra)

“……”

Lapis Lazuli bỗng dưng im lặng cái rụp.

Hai đồng tử màu xanh ngọc lưu ly của cô ta dãn ra một chút. Vì một vài lý do,
tôi nghĩ cô ta đang ngạc nhiên về tôi. Thật hiếm khi mà Lapis Lazuli lại biểu
hiện cảm xúc như thế này.

Lạ thật đấy.

Mình đâu có nói thứ gì kỳ quặc đâu. Theo mình nghĩ, cũng chẳng có lý do nào để
mà trông ngạc nhiên đến vậy. Tôi tự hỏi tại sao Lapis Lazuli, một người với
gương mặc vô cảm xúc luôn ở chế độ mặc định, lại bất ngờ như thế.

“Sao ngươi cứ trố mắt mà nhìn ta hoài thế?”

“……Tôi xin lỗi. Bề tôi không thể nào ngờ được rằng đức ngài lại có thể giải
được những phép toán đơn giản như vậy. Bề tôi không ngờ đến nỗi bề tôi không
tài nào thốt được nên lời.”

Đó là một câu trả lời với cái độ sỉ nhục và lăng mạ vượt ngoài sức tưởng
tượng!

“Sự suy luận của ngài là chính xác. Sẽ rất khó có thể trả nợ chỉ với việc đào
mỏ.”

“Đúng. Nếu là ngươi thì ta đã không hề nghi ngờ rằng ngươi sẽ đồng ý với t……
chờ đã nào. Nếu ngươi đã biết rằng sẽ rất khó để trả nợ như thế vậy thì tại
sao từ lúc ban đầu ngươi lại khiến ta phải đi đào mỏ chứ?”

“Bề tôi thật sự không hiểu ngài đang nói về cái gì. Làm sao mà một kẻ thấp
kém, hèn mọn như bề tôi lại có thể sai khiến một Chúa Quỷ làm việc gì cơ chứ.
Tất cả những gì bề tôi đã làm là dâng tặng cho ngài một cái cuốc chim thôi
mà.”

“Oi, con mắm này…?”

Tôi nhìn vào Lapis Lazuli với đôi mắt xếch.

“Lazuli. Đây là lần đầu tiên ta gặp một người phụ nữ như ngươi.”

“Bề tôi không xứng đáng với lời tán dương đó.”

“Ta không đùa đâu.”

Một cuộc đời đã trải qua 20 cái buổi sinh nhật.

Người phụ nữ duy nhất có thể trêu ngươi tôi ngoại trừ mẹ tôi ra, chính là đứa
em gái thứ hai cùng cha khác mẹ. Chừa cái việc là đứa con lai cùng với bị
ruồng bỏ qua một bên đi, thật đáng khâm phục là cái bà Lapis Lazuli này vẫn
vững như núi Thái Sơn.

Ví dụ như.

Tôi đã cố ý đối xử Lapis Lazuli một cách thân mật. Mục tiêu của tôi chính là
điểm tình cảm. Một Chúa Quỷ như tôi đang đối xử ngang hàng với người có tầng
lớp thấp như cô ta. Tôi đã tự phán rằng như thế cũng đã đủ để nâng mức tình
cảm của cô ta một cách đáng kể.

Ấy thế mà, thảm bại hoàn toàn.

Nếu tôi mà nói chuyện với cô ta với một giọng lưỡi đầy quỷ quyệt thì cô ta
cũng sẽ đáp lại y khớp một cách láu cá mà không hề kém cạnh. Nếu tôi mà quẳng
vào cô ta một câu nói đùa, thì cô ả, với bản mặt vô cảm cùng cực của mình, sẽ
đáp lại bằng một câu đùa khác.

Thế thôi.

Cô ta cứ như thể nếu mà một tên Chúa Quỷ như tôi đã muốn có một cuộc trò
chuyện như thế này thì việc thuận ý tôi mà chiều theo cũng là điều hợp tình
hợp lý. Và như thế, cô ả không hề mở lòng với tôi.

Giống như sự cần thiết của lời chào hỏi trong xã hội giao tiếp.

Lapis Lazuli hành xử trước mặt tôi chỉ với một thái độ khô khan, chuyên
nghiệp.

……và rồi, thời gian trôi đi một cách bất lực.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #14