Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ
Đó là một ký ức ngày trước.
Vào khoảng thời gian tôi chỉ mới bắt đầu học tiểu học.
“Bố ơi. Tại sao bố không chỉ cưới một người vợ ạ?”
Trong quãng thời gian đó tôi đã được dạy rằng chế độ hôn nhân một vợ một chồng
là lẽ thường tình trong hầu hết mọi quốc gia. Đất nước tôi cũng vậy. Nói theo
cách khác, điều đó có nghĩa là môi trường mà tôi sinh ra và lớn lên đã có cái
độ bất bình thường vọt lên tầm cỡ quốc tế.
“Con trai. Có lẽ con sẽ không hiểu cho bố. Nhưng trên thế giới này có những
người phụ nữ tốt, dẫu rất hiếm. Và còn hiếm hơn thế nữa là những người đàn ông
tốt. Nếu một người phụ nữ tốt gặp một người đàn ông tốt, thì trước sau gì họ
cũng chịch.”
Lão ta hùng hồn tuyên bố mà không ngượng.
Lúc nào chả vậy.
“Ô? Vậy ý của bố bảo là, bố đã được diễm phúc được gặp 5 người mà bố gọi là
‘phụ nữ tốt mà hiếm’ ạ?”
“Đó là bởi vì kiếp trước bố có ăn ở hiền lành tốt phúc đấy.”
“Chắc bữa sau con sẽ thử chuyển qua sùng đạo Allah xem sao.”
Dạo đó, tôi luôn đi đến nhà thờ mỗi tuần và luôn luôn cầu xin đức chúa làm ơn
hãy cho sấm sét đánh chết tươi cái lão già nhà tôi. Và tôi vẫn không hiểu tại
sao, nhưng lão vẫn sống nhăn răng ra cả đấy thôi. Chắc cái thằng Chúa Trời này
đang mở một dịch vụ kinh doanh xuyên lục địa mà nghĩ rằng lời cầu xin khẩn
thiết của một thằng nhóc 8 tuổi chẳng có giá trị kinh tế gì hết. Kể từ đó, tôi
quyết định sẽ không bao giờ dính dáng gì tới cái dịch vụ mang tên Chúa Trời
nữa.
Cho và nhận.
Luôn luôn có gốc rễ cho cái lý do mà tôi lại không tin vào thánh thần.
“Đứa con trai gian xảo của bố. Hãy nhớ lấy những điều bố dặn.”
“Vâng, thưa người bố phải chịu 80% trách nhiệm vì đã làm cho cái nhân cách của
con bị thối rữa. Chuyện gì vậy ạ?”
“Nếu trong đời con mà may mắn thì con sẽ gặp được những người con gái tốt. Chỉ
cần nhìn họ là con sẽ biết được điều đó. Cho dù con có làm gì. Đừng bao giờ.
Đừng bao giờ để những người con gái ấy đi mất.”
“Sao bộ óc của bố lại không đủ độ thông cống để bỏ đi từ ‘những’ vậy, thưa bố?
Nhờ vậy mà giờ tai con lại chỉ nghe được một lời phát biểu rất ư nhảm nhí và
bốc mùi như rác rưởi vậy.”
“Rác rưởi hở……mà thôi. Con trai. Hãy nhớ chuẩn bị tinh thần. Dù sau này con có
lựa chọn gì, con sẽ sống một cuộc sống còn cay nghiệt hơn cả bố.”
“Tại sao lại như vậy ạ? Nhân cách của con trưởng thành hơn bố nhiều mà thưa
bố.”
“Đó là bởi con tài giỏi hơn bố.”
Lão già nhếch miệng.
“Những ai mà giỏi giang quá mức thì sẽ không đơn giản chỉ cưới ai là cưới đâu.
Cuối cùng, họ cũng sẽ đi tìm một bạn đời có thể thấu hiểu họ. Mà người duy
nhất có thể cảm thông với một người đàn ông giỏi giang lại là một người phụ nữ
cũng giỏi giang không kém cạnh. Vậy sau đó điều gì sẽ xảy ra?”
Ông già tôi đưa ngón trỏ lên.
“Khi mà hai người giỏi giang ở chung, họ có thể cùng nhau làm được nhiều việc
lớn. Khi con đã đến một địa vị cao hơn, con sẽ lại gặp một người phụ nữ khác
cũng giỏi giang không kém. Con sẽ có thể thấu hiểu người đó và cùng nhau trở
thành 3 người.”
Lão đưa ra thêm một ngón giữa.
“Bây giờ 3 người bọn con sẽ đạt được địa vị còn cao hơn. Một khi mà đã ở đỉnh
cao nhất, con sẽ nhìn xung quanh và tìm thấy một người phụ nữ giỏi giang nữa.
Giờ đã có 4. Và trước khi con kịp nhận ra, nó sẽ tăng thành 5.”
Lão cuối cùng cũng giơ ra ngón nhẫn và ngón út.
Tôi choáng váng trước cái định luật ngầu lòi vãi ra ấy và phản bác lại.
“……tự thuở khi mới lọt lòng cho tới giờ, con chưa từng nghe thứ nào còn nhảm
hơn cả nhảm như cái này. Con đã từng nghĩ rằng việc con chó và con người có
con với nhau là một điều bất khả thi, nhưng giờ đây, khi con nhìn mặt bố, con
nghĩ rằng cái việc mà con sinh ra đã đánh thủng cái tầm mức có thể được gọi là
sự ảo diệu của nhân thế rồi.”
“Con còn giống ác quỷ hơn cả bố. Ông bố con đây ráng hết cỡ lắm cũng chỉ có
chịu được 4 bà phu nhân là full slot. Tuy là vậy, bố sẽ trông chờ xem con còn
tiến tới được mức nào nữa.”
“Thưa phế thải phụ thân, con sẽ không hẹn hò với ai cả—”
Tôi nhìn thẳng vào mắt lão già.
“Và cho dù con có hẹn hò đi chăng nữa, con cũng sẽ chỉ cặp với một người. Con
sẽ không bao giờ làm một việc hèn hạ như ngoại tình và làm tổn thương người
quý giá đối với con.”
“Bố cũng chẳng ngạc nhiên khi mà con nói thế.”
Lão cười nhe răng.
Nhìn rất khó chịu.
Mặt dù là con trai lão, nhưng phải công nhận đó là một nụ cười rất ngầu.
Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian
Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 4, Ngày 18
Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian
Cuộc đời thật là tươi đẹp.
Đẹp đến nỗi mấy thằng thanh niên khinh đời có coi mọi thứ như không tồn tại đi
chăng nữa, cũng phải công nhận rằng cuộc đời thật tuyệt đẹp.
Dựa theo bối cảnh ở trong Dungeon Attack, tất cả Chúa Quỷ về cơ bản tựa như
một cục cô đặc chứa đầy ma lực. Các chức năng hoạt động của thân thể đều phải
thông qua ma lực. Nói cách khác, dù đây có tuyệt thực tuyệt ngủ vài ngày, thì
nhờ vào ma lực, tâm trí vẫn có thể hoạt động đầy đủ.
Dù tôi đã quấn lấy cái giường này được 4 ngày liền, thì vẫn chẳng hề hấn gì.
Thậm chí còn không cần phải đi kiếm ăn.
Chẳng phải đây chính là giấc mơ tối thượng nhất của giới giang hồ NEET khắp
thiên hạ sao?
Mượn cái vị trí Chúa Quỷ này, tôi tuyên bố.
Chúa Quỷ là tuyệt nhất.
Chúa Quỷ muôn năm.
Chúa Quỷ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
“……Thưa ngài Dantalian.”
Chí ít thì trước đây tôi cũng đã từng có lối suy nghĩ đó.
Tôi chầm chậm trở đầu mình về phía phát ra thanh âm đột ngột kia.
Hiện giờ tôi đang nằm xõa dài trên giường mình, vì vậy nếu muốn xoay đầu thì
tôi cũng phải lật cả cái thân. Thật đúng là phí phạm năng lượng tầm cỡ khủng
bố mà. Tôi nhìn kẻ đó với ánh nhìn đáng nguyền rủa như thể đang xem ông Bộ
trưởng Bộ môi trường vừa đọc xong cái báo cáo về lượng tiêu thụ điện trong mùa
hè trên ti vi vậy.
“Sao ngươi lại gọi ta?”
“Hôm nay là hạn chót. Lần này, dù có sao đi chăng nữa, bề tôi cũng phải đòi
được món nợ và tiền lãi từ tay ngài.”
Đó là một người phụ nữ, với mái tóc dài chia thành hai bím, đang đứng đấy.
Cô gái này nhìn trẻ bằng một thiếu nữ mới tốt nghiệp cấp trung học. Không
tương xứng với ngoại hình của mình, gương mặt của cô ta không có lấy một gợn
cảm xúc nào cả. Tựa như một tên lính lang thang mới trở về từ chiến trận, cô
ta trông giống như người đã bị vắt kiệt nguồn nhiên liệu để tiếp cho thứ máy
móc mang tên ‘cảm xúc’ từ rất lâu rồi vậy.
Hay nên nói là cô ta rất khô khan nhỉ?
Bởi gương mặt đấy chính là biểu hiện thường ngày của cô ta. Kể từ hồi chúng
tôi lần đầu gặp nhau cũng đã được nửa tháng rồi, nhưng tôi chưa hề có được
vinh dự để chiêm ngưỡng bất cứ thứ gì có thể nhúc nhích đến cái khái niệm ‘nụ
cười’ trên mặt cô ả. Tôi đang bắt đầu nghi ngờ rằng cô gái này có vấn đề về
sức khoẻ. Chắc là triệu chứng của căn bệnh có-kinh-mãn-tính. Mình đoán là có
tồn tại một loại bệnh như thế thật.
Cô ta nhấc môi.
“Ba tháng trước đức ngài đã vay 100 Libra. Nếu ngài tính luôn cả lãi suất của
tháng này, thì riêng con số tiền lãi cũng đã lên đến tổng cộng 96 Libra. Bề
tôi hèn mọn tới đây để nhận lại 196 Libra từ đức ngài.”
“Ta sẽ nhấn mạnh một lần nữa, ta chưa bao giờ mượn tiền từ tay ngươi.”
Tôi ngoáy ngoáy cái lỗ mũi bằng ngón út.
“Sao mà ta lại phải trả số tiền mà ta không hề vay lấy một đồng chứ? Bỏ cuộc
đi.”
“Vậy là không phải rồi. Đức ngài chắc chắn đã vay một khoản tiền từ Doanh
nghiệp Keuncuska. Làm ơn xin hãy nhìn vào tờ ghi nợ này. Điểm chỉ ngón tay của
ngài rõ ràng có ở đây.”
Cô gái lấy ra một cuộn giấy da từ trong túi xách.
Qua những nét chữ cổ điển, một cam kết đã được viết lên bề mặt của cuộn giấy.
GIẤY VAY MƯỢN
100 đồng Libra (lãi suất 40% hàng tháng)
Hạng 71, Chúa Quỷ Dantalian, đã vay số lượng tiền được ghi như trên.
Số tiền lãi phải được trao trả vào ngày 10 hàng tháng, và hạn chót vay tiền là
trước Năm 1505, tháng 4, ngày 11. Trong trường hợp quá hạn trả lãi, chủ nợ có
thể tuỳ lúc yêu cầu trả lại khoản nợ và lãi suất. Người vay tiền, Chúa Quỷ
Dantalian, trong khoảng thời gian đó không được thực hiện bất cứ hành vi mang
tính chất chống đối.
Năm 1505, Tháng 2, Ngày 1
Hạng 71, Chúa Quỷ Vô Danh, Dantalian
Doanh Nghiệp Keuncuska, Nhân Viên Tư Vấn Độc Quyền, Lapis Lazuli
Xin thề với thần Hermes và thần Hades.
“Như ngài có thể thấy.”
Cô ả đưa cho tôi xem mảnh giấy da và trình bày một cách chuyên nghiệp.
“Đáng lý ra hạn chót phải là ngày 11 của tháng này. Nhưng một tuần đã trôi
qua. Ngài cũng đã yêu cầu chúng bề tôi tạm hoãn một tuần. Thưa đức ngài. Thời
hạn đã hết.”
“Bộ ta- có làm thế à-. Ta không nhớ- .”
“Ngài làm bộ làm tịch cũng không có ích gì đâu.”
Tôi đã định giả vờ không chút quan tâm nhưng cô ả này lại lạnh lùng cắt ngang
lời tôi.
“Bề tôi thật sự không thể trì hoãn hạn chót thêm chút nào nữa.”
“Vậy ngươi không thể lùi lại thêm một tuần nữa được sao?”
“Điều đó là bất khả thi.”
Ả trả lời ngay tức thì.
“Chẳng phải lần trước ngài cũng đã nói một điều tương tự sao? Việc trì hoãn
hạn vay tiền một lần thì có thể, nhưng hai lần liên tiếp thì không được cho
phép.”
Một con nhỏ rất ư hằn học.
Nhỏ này là cái loại có thể giết người mà không thèm lấy một cái chớp mắt đây
mà.
♦
Một tuần trước.
Cô gái này bỗng nhiên viếng thăm lâu đài của tôi và tự giới thiệu là nhân viên
của một cái hãng nào đó. Thường thì mấy thể loại này không được mời chào ở thế
giới cũ của tôi đâu, và tất nhiên, cô ta bỗng dưng lại ném thẳng một hóa đơn
vay mướn vào mặt tôi và ép tôi phải trả cho bằng được.
“Một món nợ ư……?”
“Đúng là vậy, thưa đức ngài.”
Cô gái ấy khom mình cúi đầu. Như thể cô là một người hầu gái kỳ cựu. Mọi
chuyển động của cô ta rất phong nhã, thanh tao.
Ờ thì trừ cái vụ tôi chẳng hề cảm thấy một milligram sự kính trọng dành cho
mình. Cô ả toả ra một cái cảm giác cứ như ả chỉ cúi chào bởi chào hỏi lẫn nhau
là phép tắc cốt lõi trong giao tiếp xã hội.
Mà thôi, mình đơn thuần cũng chỉ là một Chúa Quỷ trên danh nghĩa. Mình vẫn chỉ
là một thứ có thể sánh ngang hàng với một con cá cơm, Dantalian. Ngược lại,
việc cô ta đã chịu xã giao với mình một chút thôi thì mình cũng đã biết ơn lắm
rồi, đáng lý mình mới phải là kẻ hạ mình ở đây, mình không có phàn nàn gì.
“Đức ngài đã vay một khoản nợ trị giá 100 Libra từ doanh nghiệp của chúng bề
tôi, Keuncuska, vào khoảng ngày này hai tháng trước. Bởi ngày hạn trả lãi đã
tới. Bề tôi hèn mọn mới mạo muội tự thân đến gặp ngài.”
“Trời ơi……”
Tôi nhắm nghiền mắt mình lại.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cái địa vị của cái lão Dantalian lại có thể còn
thậm tệ hơn bây giờ, nhưng có vẻ tôi đã lạc quan quá mức.
Tôi đã phải liều mạng đánh đuổi bọn mạo hiểm giả và bây giờ lại là một dịch vụ
cho mượn tiền tư nhân lại đến trước cửa nhà tôi. Khủng hoảng kinh tế ngay sau
một cuộc biểu tình có vũ trang. Đây đúng là một loại chính sách thực dân kiểu
mẫu. Thật đáng khâm phục. Nếu cần thiết, tôi cũng muốn vỗ tay tán thưởng cái
chính sách ngoại giao trong sạch này, tất nhiên nếu kẻ bị liên quan trực tiếp
đó không phải là tôi. Mẹ kiếp nhà nó.
“Thưa đức ngài?”
Khi sự tuyệt vọng đang trực trào đến cổ họng tôi, cô gái ấy nghiêng đầu. Rất
có thể cô ta sau một thời gian thì đã trở thành người quen biết của cái tên
Dantalian này rồi. Cô ả có thể sẽ để ý việc tôi bỗng dưng cư xử một cách kỳ lạ
so với hồi trước.
Bây giờ, để có thể lần mò ra tên cô ta, tôi lẩm nhẩm trong đầu mình.
‘Chỉ số.’
Tên: Lapis Lazuli
Sức lực: E
Sức mạnh: D
Phòng thủ: F
Tình cảm: 0
Ra tên cô ta là Lapis Lazuli.
Tôi trấn tĩnh lại để có được một vẻ mặt nghiêm túc. Từ bây giờ thì việc dối
trá cũng sẽ phù hợp hơn. Bởi mức độ tình cảm là 0, tốt hơn hết mình nên xưng
hô lạnh nhạt với cô ta.
“Lazuli. Có một chuyện bí mật mà ta phải nói cho ngươi hay.”
“……”
Hơ?
Tôi không biết tại sao, nhưng cô ta hướng ánh mắt lên một chút. Có vẻ như cô ả
rất ngạc nhiên trước lời tôi vừa nói ra. Tôi vẫn chưa đụng chạm chuyện gì lạ,
vậy mà phản ứng của cổ lại rất kỳ quặc.
“Có chuyện gì sao?”
“Xin thứ lỗi. Dù có chín kiếp, bề tôi hèn mọn cũng không hề ngờ rằng ngài lại
nhớ tên của bề tôi. Bình thường, ngài sẽ gọi bề tôi là con lai, đứa hèn mọn,
con sâu bọ, hoặc con điếm……”
Dantalian là một cái thằng chó chết rác rưởi vượt ngoài sức tưởng tượng.
Tôi ho khan rồi đổi chủ đề.
“E hèm. Vậy hãy ghi nhớ việc đó, chuyện này cũng có liên quan tới nó đấy. Chắc
là ngươi cũng không biết, nhưng đúng một tuần trước một nhóm mạo hiểm giả đã
xông vào đây. Khi mà ta đang phải phản kháng chống lại bọn chúng thì lại bị
gặp tai nạn và đầu ta va vào mặt đất. Và ngươi biết đấy. Ta nhận ra rằng ta đã
bị mất đi một phần ký ức.”
Tôi chỉ vào cái chân.
“Chân ta cũng đã bị trọng thương rất nặng và mới chỉ phục hồi cách đây mấy
ngày. Nếu sơ sảy một chút thôi ta cũng đã có thể mất mạng rồi. Nói thật ra
thì, ngoại trừ việc tên ngươi là Lapis Lazuli, mọi thứ khác trong đầu ta đều
mờ mờ ảo ảo.”
“……vậy à.”
Lapis Lazuli nhìn chằm chằm vào tôi với cái ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tất nhiên, đời nào cô ta sẽ dễ dàng tin vào lời nói của một gã bỗng dưng lại
tự nhận là mình đã bị mất trí nhớ cơ chứ. Dẫu vậy, tôi vẫn giữ được bản mặt
dày của mình ở cái cấp độ đao kiếm bất nhập tên tiễn bất xuyên. Trong phút
chốc, một bầu không khí cứ như thể chúng tôi đang cố phân tích lẫn nhau tràn
qua.
Có lẽ Lapis Lazuli đã hiểu chuyện theo cách của cô ta mà cúi đầu một lần nữa.
“Được phục vụ đức ngài là một ân thưởng dành cho bề tôi. Nếu có chuyện gì mà
bề tôi có thể giúp được cho ngài, vậy xin ngài hãy nói ra và bề tôi sẽ gắng
hết sức mình để giúp đỡ.”
“Hay lắm. Vậy ta muốn yêu cầu chuyện này ngay lập tức.”
“Vâng.”
“……Liệu ngươi có thể đẩy lùi hạn chót một chút ít được không.”
Lapis Lazuli chớp chớp con mắt.
“Thứ lỗi?”
“Ta hiện giờ không có đủ tiền trên người. Ta chắc chắn sẽ trả hết nội trong
tuần này, vì vậy hãy cho ta thêm một ít thời gian. Nhé? Ta cầu xin ngươi đấy.”
“……”
Ánh mắt của cô ta như lạnh giá lại.
Cược với tỉ lệ 10:1 là cô ta đã hiểu nhầm và kết luận rằng tôi đã chém ra cái
vụ mất trí nhớ ảo diệu ấy để kéo dài hạn trả nợ. Buồn thay, tôi lại không có
khả năng để sửa chữa vụ hiểu lầm này……
Lapis Lazuli là một người phụ nữ điềm đạm.
À nếu mà tôi được tự đánh giá thêm về cô ta, thì ả là một đứa con gái ác quỷ.
Chỉ có một tuần vậy mà cô ta cũng không hề chấp nhận việc hoãn hạn chót trả nợ
cho tôi. Dù tôi có cầu xin hết nước, cô ta cũng chỉ trả giá có 2 ngày.
Từ ngày đó, đến hơn một tuần, tôi đã phải trốn tránh cái con ả cho vay nặng
lãi đó như đang chơi trò mèo bắt chuột.
※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※