Người đăng: dttmkg1997@
Tối đến khi chuẩn bị đi ngủ, cô nằm lên chiếc giường nhỏ đầy vẻ cô đơn, muốn
ngủ nhưng cô lại không ngủ được, ánh mắt nhìn lên trần nhà chăm chăm. Đôi mắt
đảo quanh căn phòng nhỏ bé như mọi ngày, thế nhưng hôm nay đối với cô nó lại
rộng lớn, đầy lạnh lẽo không một chút ấm áp.
Trong đầu của Lãnh Tuyết Mi suy nghĩ về những hành động hôm qua của Mạc Thiên
Hòa. Vì sao cô lại có cảm giác đó với hắn, cô luôn khó hiểu vì sao lại cảm
thấy có gì đó không đúng. Hắn rõ ràng là Gay, cớ gì cô phải động lòng, chẳng
lẽ... hắn là Bi sao??? Nghĩ vậy, cô mệt mỏi, đôi mắt nhắm lại trong sự chần
chọc, âu lo về tương lai việc cô giả nam đi học thay anh mình. "Cây kim trong
bọc lâu ngày cũng lòi ra". Mở to đôi mắt, con ngươi của cô rung chuyển nhẹ thể
hiện sự bất an lúc này trong cô.
Đúng! Những việc cô làm rồi cũng sẽ bị bại lộ, đến lúc đó cô thật sự không
biết phải đối diện với gia đình ra sao nữa. Cả nhà luôn coi trọng việc học
hành, trách nhiệm công ty lên người anh song sinh của cô. Họ không bao giờ xem
cô là đứa con đáng dựa dẫm của họ chỉ vì cô là con gái và cũng là điềm gỡ
trong nhà.
Cái lối suy nghĩ đó của nhà Lãnh Tuyết Mi khiến đôi mắt cô đỏ hoe, mũi cay
cay, cổ họng nghẹn đắng vì ủy khuất. Cô cũng đâu có muốn được sinh ra là điềm
gỡ của nhà, cô thật sự đâu muốn sinh ra bị rẻ lạnh như thế. Cô rất muốn khóc,
nhưng cô khóc thì ai an ủi cô đây? Cô thật sự là một con người mạnh mẽ, nhưng
cô cũng chỉ là con gái như bao người thôi mà. Đâu phải là cổ máy vâng lời của
cha mẹ mình mà không biết tủi hay tổn thương.
Trong mắt họ không bao giờ coi cô là một niềm tự hào hay đáng để được nhận yêu
thương. Họ chỉ tạm tin cậy cô những lúc bế tắc giống như vụ việc giả anh của
mình đi học thay Lãnh Hạo Thiên. Những việc này lại làm cô nhớ cái quá khứ tồi
tệ lúc còn học tiểu học. Cái quá khứ ngày thơ bé rất mơ mộng và vui tươi.
Riêng Lãnh Tuyết Mi chúng không đáng nhớ là bao trong mắt cô. Vì chúng chẳng
phải như vậy, chúng hoàn toàn ngược lại. Ngày đó nó cũng bắt đầu những vẻ tủi
nhục lẫn tủi thân, kế đến là sự rẻ lạnh của gia đình mình.
Lãnh Tuyết Mi ngồi dậy, đưa lưng dựa vào thành giường, lấy hai tay mình ôm
chầm lấy cơ thể, đôi mi rũ xuống tỏ vẻ chán nản nhìn xuống đôi chân nhỏ bé của
bản thân. Cô nhìn nó đầy vẻ chua xót, tim cô như thắt lại, cơn đau từng trận
mỗi khi nhớ đến lại thấy xót thương cho mình. Thật sự rất đau, đôi mắt vô hồn
ngước lên nhìn xung quanh căn phòng.
Bỗng cầu dao đúng lúc bị cúp điện, bóng đêm lần lượt bao trùm lấy tất cả trong
phòng. Cô bất giác lùi sâu vào góc giường, đôi vai bé nhỏ run run, con ngươi
giãn ra đầy vẻ sợ hãi, trán cũng bắt đầu bịm rịn mồ hôi. Căn phòng nhỏ trước
mắt nó thật đáng sợ, cô từ nhỏ rất sợ bóng tối lẫn sự hiu quạnh không một
tiếng động. Nó luôn để lại ám ảnh trong cô mỗi khi đêm đến.
Cố gắng nhắm mắt ngủ trong sợ hãi, tự an ủi bản thân phải mạnh mẽ hơn để sống
đến hết đời an ổn của mình. Trong lúc tuyệt vọng nhất, con người họ luôn thầm
gọi tên người họ yêu thương, tin tưởng nhất mà kêu gọi để chấn an bản thân.
Còn Lãnh Tuyết Mi thì khác, cô cũng muốn được kêu gọi một tiếng "Mẹ ơi, con
rất sợ bóng tối" rồi nhào vào lòng mẹ mình mà khóc.
Thế nhưng người không đáng tin nhất lại là mẹ của cô - Nghi Đình Tú. Bà luôn
cố ý tránh xa cô, luôn tỏ thái độ " Tránh xa ta ra ba bước chân" mà nhìn cô.
Lãnh Tuyết Mi chỉ mím chặt môi, đôi mắt rưng rưng màn hơi nước, cố gắng không
khóc, không được yếu đuối, hai bàn tay bé nhỏ bấu chặt góc áo đầm những lúc
còn nhỏ mà câm lặng cho qua. Tủi thân cho một đứa bé chỉ vừa mới tròn 10 tuổi,
đã bị sự thờ ơ của gia đình tạo ra một khoảng cách xa lạ, họ như ba người đứng
bên bờ vực bên kia vui vẻ, ấm áp như một gia đình. Riêng đứa bé tội nghiệp ấy
ngồi trong góc khuất khóc nỉ non, thương tâm mỗi khi đêm đến lẫn tới giờ ăn
của gia đình.
Rõ ràng là một gia đình đầy ấm áp, thế nhưng đối với Lãnh Tuyết Mi chẳng khác
gì ngoài hai từ "xa lạ". Họ luôn đi dã ngoại hay du lịch đều là ba người, luôn
bỏ lại đứa bé gái ở nhà là cô. Bà quản gia cũng thương xót cho một đứa bé như
cô, luôn trò chuyện và tâm sự để cô được lạc quan hơn như bao đứa trẻ khác.
Tuy nhiên sau một thời gian đi học, cô bắt đầu sống cách tự kỷ. Luôn nhốt mình
trong phòng, cô luôn mua đồ ăn nhanh lẫn truyện tranh về đọc. Không tiếp xúc
nhiều với bạn bè lẫn gia đình, chỉ luôn trốn chạy và tạo khoảng cách đó càng
xa càng tốt đối với họ. Vì Lãnh Tuyết Mi đang cố gắng tập làm quen với nó, cô
sợ mình lại một lần nữa mở lòng.
Sáng hôm sau, Lãnh Tuyết Mi đi học sớm cứ nghĩ hắn sẽ nghỉ buổi học ngày hôm
nay. Nhưng bước vô lớp thì người đầu tiên cô thấy lại là hắn!!! Ánh mắt ngạc
nhiên cùng với há hốc mồm không thể tin vào mắt mình, Mạc Thiên Hòa thấy ánh
mắt đó, cùng với hành động thái quá kia của cô, hắn hất cằm đắc ý nhìn Lãnh
Tuyết Mi, nói:
Sao nào? Ngạc nhiên lắm hả cậu bạn.
Ahaha, phải, ngạc nhiên lắm.
Biết mình nhìn hắn quá độ nên cô gãi đầu cười trừ nói với hắn, rồi bước lại
bàn và ngồi xuống.
Lát sau khuôn mặt Lãnh Tuyết Mi có bao nhiêu ngượng thì có bấy nhiêu. Vì Mạc
Thiên Hòa hắn cứ nhìn cô chăm chăm, ánh mắt như muốn giam cầm cô vào trong đó.
Hắn híp mắt cười ôn nhu nhìn Lãnh Tuyết Mi tỏ vẻ bối rối, ngượng ngùng. Lãnh
Tuyết Mi thầm mắng hắn, gào hét dữ dội trong bụng mình.
'Aaaaaaa! Sao thằng cha này nhìn mình mãi thế, bộ có gì đáng nhìn lắm hay sao?
Hay là mặt mình dính cái gì đó nhỉ?'.
Nghĩ thế, Lãnh Tuyết Mi đưa tay lên mặt mình mà sờ loạn xạ, coi trên mặt có
dính gì thì phũi xuống cái đó. Lúc này cô đơ người, cô bị tiếng cười khanh
khách của hắn chọc quê. Thẹn quá hóa giận nên cô đã sùng mang với hắn, đứng
phất dậy, tay chỉ thẳng vào mặt Mạc Thiên Hòa, hung hăng quát:
Cô định giơ nắm đấm mà nhắm vào mặt hắn, bỗng bất động không muốn động thủ với
hắn.
Khuôn mặt tức giận đỏ lên, ánh mắt hình viên đạn muốn bắn chết tên Mạc Thiên
Hòa này. Lòng ngực thở phập phồng lên xuống như thể hiện sự kiềm chế, ấm ức
của riêng Lãnh Tuyết Mi.
Cô thật sự rất quê, rất rất quê luôn đó. Lãnh Tuyết Mi rất muốn cào tường thật
mạnh, khóc gào lên và nguyền rủa hắn. Cô tự nhiên muốn thương thay cho bản
thân vì đã xấu số gặp ngay tên này. Cô quay mặt đi chỗ khác, khuôn mặt sớm đã
giận tái xanh không thèm để ý đến hắn nữa.
Mạc Thiên Hòa nhìn cô thích thú không thôi, vì lúc này trông cô chẳng khác gì
một con mèo nhỏ xù lông với chủ của mình khi tức giận. Bầu không khí nồng nặc
mùi thuốc súng lẫn hạnh phúc mâu thuẫn nhau đến mức đáng sợ trong lớp học.
Lãnh Tuyết Mi sớm đã tức đến mức cô muốn ngừng thở, hắn thì vui vẻ, vì bây giờ
hắn tha hồ mà chọc giận cô, tha hồ gần người con gái hắn yêu, sẳn tiện trả thù
vụ cô gây ra lúc đầu khai giảng đối với hắn.
Bầu không khí im lặng được một lúc, ngay sau đó cả lớp đã vào đông đủ, tiết
học cũng bắt đầu học như mỗi ngày. Chẳng có gì khác ngoài nhàm chán và vô vị.
Sau giờ ra chơi ai nấy chấn động không thôi, nhất là đám nam sinh trong lớp,
chúng bàn tán sôi nổi việc có một hot girl dễ thương đang đứng chờ ai đó trong
lớp bọn chúng. Lãnh Tuyết Mi tò mò quay đầu qua nhìn coi là ai, bỗng cô đứng
mạnh lên và ghế đã bị ngã ra sau. Thanh Thúy Linh! Đôi mắt trợn tròn không thể
tin rằng lúc này mình còn có thể gặp lại bạn cùng lớp mới quen này, nhưng bất
ngờ chưa qua đi thì Lãnh Tuyết Mi lại bị bất ngờ khác xen tiếp.
Thanh Thúy Linh đi nhẹ nhàng vào lớp cô, khuôn mặt e thẹn, mỉm cười nhìn Mạc
Thiên Hòa. Cô nàng đưa một bức thư cho hắn rồi chạy vội về lớp của mình, để
lại Lãnh Tuyết Mi ngơ ngác, đứng bất động vì hành động mờ ám đó của Thanh Thúy
Linh. Chẳng lẽ... đây gọi là thư tình sao?
Khuôn mặt cô liền biến sắc, ánh mắt nhìn bức thư trong tay hắn tò mò đến muốn
rớt hai con mắt ra ngoài. Riêng Mạc Thiên Hòa không để ý đến bức thư, hắn định
xé bức thư đi, vì trong bức thư chả có gì ngoài những nhàm chán hắn không
thích đọc. Động tác trên tay Mạc Thiên Hòa chợt ngừng lại, mắt lóe sáng và
miệng nở nụ cười gian xảo nhìn cô, hỏi:
Lãnh Tuyết Mi kích động gật đầu lia lịa, ánh mắt dao động sắp được khai nhãn
sự tò mò của bản thân. Tuy nhiên, trời nào chiều lòng người. Hắn đặt điều kiện
với cô rất ư là khó chấp nhận, hắn nói:
Mạc Thiên Hòa nhìn thấy Lãnh Tuyết Mi khẽ nhíu mày tỏ vẻ không thích, hắn tỏ
thái độ hời hợt, tay cầm bức thư như muốn xé bỏ đi. Mắt thấy hành động đó của
hắn, cô sốt ruột, gấp đến độ tay đã nắm chặt tay của Mạc Thiên Hòa, nói:
Ánh mắt chắc chắn, khuôn mặt kiên quyết hứa của cô, làm cho hắn cười
vui vẻ trong lòng. Hắn thật sự không hiểu tại sao cô lại muốn coi bức thư này
đến vậy. Hắn không quan tâm mắc gì cô lại quan tâm đến nó như thế? Không lẽ cô
ghen à? Nghĩ như vậy nên hắn càng cười vui không thôi. Ngoài mặt hắn giả
bộ nghiêm túc với Lãnh Tuyết Mi, nói:
Mạc Thiên Hòa đôi mi rũ xuống, khẽ thở dài tỏ vẻ mặt chán nản, buồn rầu, làm
cho Lãnh Tuyết Mi giật mình, cô khẽ quan tâm, hỏi:
Có chuyện gì rất khó nói lắm sao?
Ừ, rất khó! Thế nên cậu có muốn giúp tôi không?
Hắn khẽ nhướng mi lên nhìn những hành động kế tiếp của cô, miệng đã cong nhẹ
một đường, nhanh chóng quay lại bình thường để cô không thấy.
Lãnh Tuyết Mi đưa tay lên cằm, trầm ngâm giọng, mặt đắn đo suy nghĩ, qua một
hồi đấu tranh tư tưởng cô khẽ đáp ứng hắn.
Trong mắt người khác nhìn vô nói hành động của cô thiếu thục nữ, duyên dáng.
Thay vào đó, họ lại nói hành động của cô đầy vẻ lỗ mãn, thô tục. Riêng những
hành động đó lại lọt vào mắt Mạc Thiên Hòa trong chúng rất đáng yêu.
Bởi vậy, ông cha ta nói chẳng có sai, một cô gái như thế nào cũng được. Nhưng
khi lọt vào mắt người yêu của mình thì lại là vịt hóa thành Tây Thi.