3


Người đăng: dttmkg1997@

Mạc Thiên Hòa chết lặng với câu hỏi đó của cô cùng với tức giận, khuôn mặt của
hắn là mỉm cười nhưng trên trán của hắn đã nổi đầy gân xanh mà cúi thấp xuống
kề gần khuôn mặt cô cùng với trêu chọc nói


  • Hì! Muốn thử không bạn đồng học Lãnh Hạo Thiên

Nghe xong mặt cô tái mét huơ tay lia lịa từ chối nói với hắn


  • Không không! Không thử đâu, tôi... tôi là trai thẳng đó! Đừ.. đừng có mà
    đùa - cô nói với giọng lắp bắp khẳng định giới tính của bản thân khiến hắn mắc
    cười không thôi


  • Phụt...Ahaha! Chỉ là giỡn thôi mà, cậu cần gì khẳng trương như thế hả nhóc
    con - vừa nói hắn vừa lấy tay mình cốc nhẹ đầu cô mà cười khoái trá không
    thôi, Mạc Thiên Hòa thấy cậu bạn đồng học này rất thú vị. Cô nghe được lời nói
    của hắn thì máu tức chạy lên não, vì cô cũng không phải dạng vừa!


Lãnh Tuyết Mi nhìn Mạc Thiên Hòa nở nụ cười nham hiểm khiến hắn rùng mình lạnh
sống lưng, bản năng cho hắn biết rằng hắn đang bị kẻ xấu mưu mô tính kế. Cô
khoái trá khi nghĩ ra cách bèn hỏi hắn


  • Mai cậu có rảnh không! Cùng tôi xuống căn tin dùng bữa trưa, sao nào không
    thích sao? Hay là sợ bị người ta nói tôi với cậu là một cặp! - Lãnh Tuyết Mi
    nói với Mạc Thiên Hòa bằng giọng điệu láo cá, ánh mắt của cô khiêu khích cùng
    với hất cằm nói hắn khiến hắn bực tức không thôi

Tại sao hắn phải ở chung phòng với một người dở hơi và thích so đo hơn thua
như vậy! Lãnh Hạo Thiên này không giống lời đồn chút nào, gì mà nhút nhát,
giỏi chịu đựng, sống nội tâm và đặc biệt bị các bạn nam trong lớp ức hiếp chỉ
vì yếu đuối và nhỏ con hơn so với bọn nam sinh trong lớp. Riêng hắn nhận xét
tất cả đều nói trên là HOÀN TOÀN SAI LẦM!!!. Giờ thì sao? Lãnh Hạo Thiên nhút
nhát ư cho hắn xin đi, thằng nhóc lùn này không đánh người ta chết là hên rồi
chứ nói nhút nhát ( Vì hắn trước khi vô giới thiệu với lớp của mình là học
sinh chuyển trường mới, Mạc Thiên Hòa đã thấy cô tỏa ra đằng đằng sát khí làm
gãy mặt bàn làm đôi. Còn hăm dọa được bạn học kia và đã đánh người bạn tên
Quân Danh xấu số kia muốn gãy sống mũi ) nhớ lại những điều đó thôi cũng làm
hắn không tin những lời đồn rồi huống chi giỏi chịu đựng!

Thằng nhóc này giỏi chịu đựng chỗ nào vậy! Nói cho Mạc Thiên Hòa hắn biết đi,
chỉ là đùa giỡn với cô một chút thôi cô đã xù lông với Mạc Thiên Hòa hắn rồi.
Đừng nói tới vụ bị nam sinh ức hiếp, rõ ràng hắn thấy những thằng con trai
trong lớp bắt đầu đã e dè Lãnh Hạo Thiên rồi nói chi là bắt nạt. Haizzzz! Nhức
đầu chết thôi, có khi nào mình kêu những tên đó theo dõi. Bọn chúng coi lầm hồ
sơ không! Kiểu này về tính sổ với bọn chúng cho ra hồn, mất công bọn chúng
không coi hắn ra gì!! ( Các đàn em cậu la lên và khóc sướt mướt vì ủy khuất
mà gào thét: Oaoaoa! Oan uổng quá, đúng là hắn mà Lão Đại, là Lãnh Hạo Thiên
đó không sai đâu Lão Đại à TT^TT )

Thấy thằng nhóc này quá ư là có tính thù dai nên hắn chào thua, mở miệng trả
lời Lãnh Hạo Thiên


  • Được thôi! Chỉ là ăn trưa thôi, chẳng có gì to tát cả - hắn nói với giọng
    bất đắc dĩ cùng với nhún vai

Lãnh Tuyết Mi khẽ cong khuôn miệng lên một đường, vui sướng đắc ý vì kế hoạch
ngày mai của mình mà cười tươi vỗ vai hắn nói, mặc dù vỗ không tới nhưng cô
nàng ráng lén lút nhón nhẹ gót chân mà vỗ vai hắn hai cái thể hiện khí
khí thế con trai
(tg: bó tay ????????, cái này gọi lùn mà láo nè ????????)
Mạnh miệng ra sức là trai tráng nói với hắn


  • Quân tử nhất ngôn! Nói được phải làm được

Mạc Thiên Hòa đầu nổi đầy hắc tuyến ( =-=|||) mà nhìn cô như một con ngốc,
không hiểu nổi cái đầu của cô chứa gì trong đó. Chỉ là mời một bữa ăn trưa mà
cô nói y như muốn quýnh lộn với hắn, hắn có cảm giác có gì đó không ổn ở
thằng nhóc láo cá này. Có khi nào giống châm ngôn " Gần mực thì đen, gần
đèn thì sáng " nếu ở chung lâu ngày với cô có khi hắn cũng bị lây não cá vàng
này đi (@×@"). Mạc Thiên Hòa bất giác lùi tránh ra xa cô hai ba bước, nở nụ
cười gượng gạo nói


  • Ahahaha! Được được, bây giờ tối rồi nên tôi mệt tôi muốn ngủ. Cậu có gì làm
    thì làm đi ha! Chúc ngủ ngon - vừa nói xong hắn phóng lẹ lên chiếc giường mặc
    kệ đồng phục của mình chưa thay ra mà bất chấp ngủ

Mạc Thiên Hòa hắn dở khóc dở cười mà tự chế giễu bản thân hắn, vì từ lúc sinh
ra đến giờ hắn chưa có lần nào lo lắng và khiếp sợ như bây giờ. Không phải hắn
nhát gan sợ hãi thằng nhóc này, mà là hắn sợ thằng nhóc vì nó là loài
nguy hiểm cùng với não thần kinh không được bình thường như người khác. Hoặc
có khi nói Lãnh Hạo Thiên bị thâm cũng không sai đi. Những người như cô tốt
nhất hắn nên tránh xa một chút vì hắn sợ mắc công một ngày nào đó sẽ bị lây
căn bệnh này!!

Đang nói chuyện thì giữa chừng Mạc Thiên Hòa đòi đi ngủ khiến cô bực tức không
thôi, bèn cô cười thầm cùng với mắt nhướng lên cao và hất cằm nói trong lòng
" Hứ! Chống mắt lên coi ngày mai bà đây trả thù mi! Muahahaha"
(Tg: ???????? não con này thật sự có vấn đề thiệt rồi mấy nàng ạ)

Suy nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ của mình khiến cô phấn khích quá độ nên cô đã bị
mất ngủ, cô ngủ không đủ giấc đến sáng thì không thể thức dậy nổi cùng với hai
con mắt gấu trúc, khiến hắn một phen cười trộm cô không thôi. Thật sự trên đời
này còn có loại người vừa ngốc vừa thù dai như vậy sao? Mạc Thiên Hòa hắn thật
sự không hiểu nổi tại sao khi ở bên con người này lại cho hắn cảm giác thoải
mái và vui vẻ. Có thật sự là hắn bị lây rồi không, hay chỉ là sự vui vẻ thoáng
qua. Đến hắn cũng cảm thấy là lạ cũng chẳng dám chắc chắn đều này, vì hắn
luôn trước mặt người khác không bao giờ được cười thoải mái như vậy.
Mạc Thiên Hòa hắn luôn đeo một mặt nạ giả dối khi giao tiếp và nói
chuyện với người khác và cũng chỉ vì lợi ích của bản thân cũng
như lợi dụng, hắn hoàn toàn không bao giờ thả lỏng con người cả.
Mạc Thiên Hòa hắn đã rất mệt mỏi bởi những việc làm nhàn chán
này, nên bất giác hắn im lặng và tắt tiếng cười. Khuôn mặt trở nên
vô cảm cũng như trái tim đã chết vì bị ăn mòn bởi sự mệt mỏi mà
gia tộc đã tạo lối sống cho hắn

Sáng ngủ thức dậy không đủ giấc đã làm cô khó chịu cùng với tức giận trong
người, nay thấy hắn cười trộm mình thì cô nổi đóa lên. Bất giác cô thấy hắn
cười sảng khoái đã rồi bỗng dưng ngắt lịm đi cùng với ánh mắt xa xăm cùng
với đăm chiêu suy nghĩ gì đó, khuôn mặt tươi cười khi nãy đã đổi thành
một con người khác khiến cô đau lòng vì hắn không thôi, trong đôi mắt
đó cô đã hắn sự đau khổ giầy dò bản thân, cùng với sự ghê tởm của
mọi người dành cho hắn khiến cô nhói lên ở lòng ngực vì hắn. Lãnh
Tuyết Mi cũng không hiểu nổi tại sao ở bên người con trai này, cô lại
để lộ ra hết con người của mình khi tiếp xúc gần hắn. Thấy vậy cô
cũng không muốn chọc hắn nữa, Lãnh Tuyết Mi nhẹ nhàng ngồi lên giường
và mặt đối diện nhau hỏi hắn một câu cùng với vẻ mặt đau thương
dùm hắn. Khiến hắn ngạc nhiên cùng với ngỡ ngàng không thôi vì đó
giờ chẳng có ai hỏi hắn như vậy, dù là cha hay gia tộc của hắn. Vì
trong mắt họ, Mạc Thiên Hòa là con người tàn nhẫn cùng với quyết
đoán và mạnh mẽ. Chẳng ai thật sự quan tâm hắn như câu hỏi của cô
dành cho hắn


  • Mệt mỏi lắm sao Mạc Thiên Hòa!


  • Sao cậu lại hỏi như vậy? - Mạc Thiên Hòa giận dữ hỏi lại cô cùng
    với ánh mắt hình viên đạn tỏa ra sát khí chết chóc hỏi


Mạc Thiên Hòa hỏi lại câu hỏi mà cô hỏi hắn, hắn cũng rất nghi ngờ
cô vì là một người xa lạ chỉ mới giao tiếp một hai ngày đã thấy
con người thật của hắn. Khiến hắn giận dữ không thôi, hắn không
thích người khác thấy con người thật của mình. Vì nó toàn là ghê
tởm cùng với yếu đuối mà hình thành ra, vì lợi ích của bản thân
hắn sẳn sàng để đôi tay mình nhuộm máu của những người khác lẫn
người vô tội, nên khi bị hỏi trúng hắn đã lườm cô cùng với sát khí
mà ra tay. Tay hắn vươn tới cổ cô và nắm chặt bóp mạnh cổ của Lãnh
Tuyết Mi, khiến cô đau đớn không thôi nhưng cô vẫn ráng nặn từng chữ
nói với Mạc Thiên Hòa bằng sự khó khăn và thiếu khí, thở hổn hển
trả lời hắn


  • Tô... tôi cũng không biết... hộc hộc... chỉ vì á.. ánh mắt cậu
    đã cho tôi thấy điều đó. Nế... nếu bản thân cậu không thích con
    người này của mình... thì hãy làm lại con người khác đi!


  • Hừ! Làm con người khác sao? Nếu dễ dàng như vậy thì một người
    có chức trọng cao đầy kiêu ngạo sẽ không bao giờ leo lên nổi đỉnh
    của sự vinh nhục đó! Đã chưa từng trải thì đừng có mở miệng nói,
    khôn hồn thì ngậm miệng lại biết chưa nhóc con - nói xong hắn buông
    tay khỏi cổ cô ra và quay lưng chuẩn bị đi ra ngoài cửa phòng thì bị
    tiếng nói của cô làm hắn dừng cước bộ


  • Cậu có bao giờ chịu cảnh nhục chưa? Mạc Thiên Hòa cậu chỉ toàn
    vì ích kỉ của bản thân mà sẳn sàng chà đạp những người yếu đuối
    thôi, nói cho cậu biết! Tôi không dễ dàng khuất phục giống những gì
    cậu nói đâu, cậu biết chưa! Còn nữa, đừng có mà gọi tôi là nhóc
    này nhóc nọ - tức giận cùng với bức xúc cô tuôn ra một hơi dài
    chữi hắn. Thấy vậy Mạc Thiên Hòa cong nhẹ khuôn miệng hất cằm cao
    ngạo trả lời khiến cô á khẩu không dám nói nên lời


  • Ha! Cậu đây là uy hiếp tôi sao? Sao nào Lãnh Hạo Thiên! Tính theo
    tuổi thì hình như cậu thua tôi 1 tuổi đó, tính theo số tuổi đó đủ
    để tôi gọi cậu là nhóc rồi nhỉ!



Đứng Lại Con Nhỏ Xấc Xược - Chương #3