Người đăng: AnCuSi
Chẳng biết qua bao lâu, Vô Danh đang ngồi xếp bằng ở trong thế giới hỗn độn
đột nhiên mở mắt, nhìn hắn lúc này có chút uể oải, thế nhưng đôi mắt của hắn
lại sáng rực. Vô Danh nhếch môi lên cười, không hề che giấu sự vui sướng của
hắn lúc này.
“Ba tháng, không ngờ ở đó luyện hết một ngày thì ở đây đã ba tháng trôi qua.
Từ nay thức đầu tiên Nhất Chỉ Ly Vân này chính là đòn sát thủ của ta.” Vô Danh
trong miệng thì thào, hắn không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, nhưng mà
khả năng lĩnh ngộ của hắn cũng rất cao, vừa nhìn liền có thể học được, cho nên
ba tháng thời gian này coi như cũng không uổng phí, dù sao một ngày ở nơi đó
cũng không phải một ngày bình thường như ở đây.
“Đáng tiếc, ta luyện lâu như vậy nhưng cũng chỉ có thể kim hóa một đốt ngón
tay, nếu như ta có thể kim hóa cả một ngón tay thì uy lực chắc chắn cực kỳ
khủng khiếp.” Vô Danh đưa ngón trỏ tay phải lên nhìn một vòng, ánh mắt của hắn
có vẻ suy tư.
“Bây giờ nếu như ta tiếp tục luyện một thức Nhất Chỉ Ly Vân này thì cũng không
thể nào tăng lên uy lực của nó được. Thiên địa tư thế lúc này ta cũng đã sơ bộ
nắm giữ, lúc này đã có thể dung hòa ý chí của bản thân và ý chí của thiên địa
làm một.” Vô Danh nghĩ hắn bây giờ tiếp tục luyện cũng sẽ không thể gặt thêm
được thành tựu gì, cho nên hắn quyết định dừng lại, một chỉ này luyện tới đây
coi như cũng đã rất tốt rồi.
“Bây giờ luyện thử Ngũ Hỏa Cước Ấn này xem nó như thế nào”. Vô Danh từ trong
nhẫn trữ vật lấy ra cuốn Ngũ Hỏa Cước Ấn, hắn bây giờ muốn dành chút thời gian
luyện tập môn pháp kỹ này.
o0o
“Rầm, rầm, rầm”. Ở bên trong thế giới hỗn độn suốt ba tháng nay liên tục vang
lên những tiếng rầm rầm giống như động đật vậy. Ở dưới mặt đất lúc này có rất
nhiều dấu chân khổng lồ, bên cạnh những dấu chân khổng lồ này dường như còn có
vết cháy của hỏa diễm tạo thành.
Vô Danh lúc này bỗng nhảy vọt lên cao, mãi cho tới khi hắn bay cao tới mười
trượng thì liền đá ra một cước. Thời điểm hắn đá ra một cước này thì không
gian xung quanh đột ngột nổi lên cuồng phong, nhưng cuồng phong này lại cực kỳ
nóng rát, nó không phải vô hình mà là cuồng phong màu hồng, có thể nhìn thấy
rất rõ ràng.
Một cước từ chân của Vô Danh đá ra, cuồng phong màu hồng xung quanh gào thét
lao về phía trước, ở bên trong cuồng phong lúc này là một đại cước ấn, đại
cước ấn này đi tới đâu thì không gian nơi đó vặn vẹo. Một cước này đá ra nói
thì chậm nhưng thực tế rất nhanh, nó giống như cơn gió vậy, chỉ có thể cảm
nhận được khi nó ập vào mặt mà không thể nào nắm bắt được.
Vô Danh vừa mới đá ra một cước này thì hắn lại tiếp tục đá ra cước tiếp theo,
ngay khi hắn đá ra cước thứ hai thì không gian trở nên chậm chạp nặng nề. Đại
cước ấn thứ hai vừa mới thành hình thì nặng nề như núi đổ, một cước này đá ra
giống như có thể khai sơn bình địa, trực tiếp trồng lên cước thứ nhất mà Vô
Danh vừa mới đá ra.
“Oanh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất nơi Vô Danh vừa mới đá ra hai cước lập tức
xuất hiện một cái hố hình bàn chân sâu tới chục trượng, xung quanh còn có vết
cháy xém.
Vô Danh nhìn hai cước hắn đá ra ban nãy thì gật đầu, hai cước này trong suốt
ba tháng qua hắn cũng đã luyện tới cực hạn rồi, hắn cũng muốn luyện thử cước
thứ ba nhưng lại không thể luyện được, tu vi của hắn bây giờ còn hơi thấp một
chút, luyện cước thứ ba lúc này sẽ chỉ lãng phí thời gian.
“Ngũ Hỏa Cước Ấn này ta luyện hai cước đã là cực hạn, cước thứ ba còn có chút
khó thực hiện, muốn luyện được cước thứ ba vậy tu vi của ta phải đạt tới Hư
Thần thì mới có thể luyện được. Bây giờ có lẽ nên lấy Phổ Minh Đỉnh ra luyện
hóa trước tiên, đồng thời nhờ pháp tắc xung quanh Phổ Minh Đỉnh ức chế Bách
Niên Tử Chú Thuật kia.” Vô Danh thì thào nói một mình, bây giờ hắn muốn luyện
hóa Phổ Minh Đỉnh. Trong suốt thời gian một năm rưỡi này hắn cũng đã nghĩ ra
cách ức chế Bách Niên Tử Chú Thuật kia, mặc dù không thể trực tiếp giải trừ
nhưng có thể theo thời gian bài mòn loại thuật nguyền rủa này.
Từ giữa mi tâm của Vô Danh lúc này đột nhiên bay ra một chiếc đỉnh nhỏ tí hon,
sau đó nó từ từ biến thành lớn hơn. Vô Danh thần niệm điều khiển Phổ Minh Đỉnh
đặt ở trên mặt đất sau đó hắn bắt đầu luyện hóa.
Vô Danh thời điểm luyện hóa Phổ Minh Đỉnh này thì đồng thời hắn cũng cảm ngộ
những đạo pháp tắc cơ sở xung quanh Phổ Minh Đỉnh. Hắn nhờ những pháp tắc cơ
sở này ức chế Bách Niên Tử Chú Thuật, đồng thời cũng là nhờ thể chất thân thể
đặc biệt của hắn ức chế loại thuật nguyền rủa này.
Thời điểm ban đầu luyện hóa Phổ Minh Đỉnh này cũng rất là khó khăn, hắn mất
rất nhiều thời gian mà không thể luyện hóa được nổi cấm chế đầu tiên, hắn muốn
nhờ thời gian qua đi bào mòn cấm chế đầu tiên này, nhưng theo thời gian qua đi
thì cũng bào mòn ý chí của hắn.
Phổ Minh Đỉnh không hổ là một món Thánh Khí, chỉ riêng cấm chế đầu tiên cũng
luyện hóa khó khăn tới mức như vậy. Vô Danh biết tu vi của hắn bây giờ còn quá
thấp, luyện hóa Phổ Minh Đỉnh này quả thực là quá sức đối với hắn.
Sau mười tháng luyện hóa thì cuối cùng Vô Danh cũng đã thành công bào mòn cấm
chế đầu tiên, hắn cũng cảm ngộ được thêm mười hai đạo pháp tắc cơ sở nữa. Đồng
thời suốt mười tháng này Vô Danh cũng cảm nhận được cơ thể của hắn chuyển biến
tốt hơn, Bách Niên Tử Chú Thuật lúc này cũng đã bị ức chế lại chỉ còn một phạm
vi nhỏ, nhưng mật độ của nó cũng lại rất lớn, muốn hoàn toàn tiêu trừ nó thì
còn rất lâu.
Vô Danh tiếp tục luyện hóa Phổ Minh Đỉnh thêm hai tháng nữa thì hắn liền dừng
lại, suốt hai tháng này luyện hóa cấm chế thứ hai vậy mà đến ngay cả một chút
hắn cũng không sờ thấy được. Chính vì việc luyện hóa Phổ Minh Đỉnh này quá khó
khăn cho nên Vô Danh chỉ có thể lựa chọn dừng lại, dù sao luyện hóa được một
cấm chế đối với hắn lúc này thì cũng đã đủ dùng rồi. Mục đích hắn luyện hóa
Phổ Minh Đỉnh cũng chỉ là dùng để luyện đan mà thôi.
Vô Danh dùng Hỗn Độn Thiên Mục đảo quanh thân thể của hắn một vòng, Bách Niên
Tử Chú Thuật lưu lại ở trên người hắn rõ ràng là bị ức chế đi rất nhiều, không
còn quá ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn nữa, nhưng Bách Niên Tử Chú Thuật
này còn lưu lại ở trên người ngày nào thì đối với hắn cũng là thêm một ngày
nguy hiểm sinh tử.
“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh. Nếu như ta tiếp tục ở bên dưới Phổ
Minh Đỉnh tu luyện thì rất có thể chỉ cần dùng tới hơn ba mươi năm nữa là có
thể loại bỏ toàn bộ Bách Niên Tử Chú Thuật này.” Vô Danh giọng nói có chút cảm
thán, thời gian ba mươi năm không dài cũng không ngắn, nhưng rất có thể dấy
lên sóng gió kinh người, ở trong nguy hiểm thì mỗi một khắc đều cảm thấy bất
an.
Tu vi của hắn sau một năm luyện hóa Phổ Minh Đỉnh cũng lại từ từ nhích lên một
chút, lúc này đã là Nguyên Anh tầng bốn trung kỳ đỉnh rồi. Hắn tu luyện quả
thực cũng quá khó khăn, tài nguyên đều cần hấp thu nhiều hơn người khác nhiều
lần. Nếu không phải ở dưới Phổ Minh Đỉnh tu luyện có thể làm cho tu vi thả
lỏng thì hắn cũng khó mà đề cao lên được dù chỉ một chút.
“Hai năm rưỡi Vô Cực Quyết liên tục vận chuyển tới mức cực hạn mà cũng chỉ
giúp cho ta tăng cấp từ Nguyên Anh tầng bốn sơ kỳ tới trung kỳ đỉnh. Hơi chậm
chạp một chút nhưng cũng có thể tạm chấp nhận, dù sao ta cũng không có sử dụng
linh thạch và linh mạch tu luyện, nếu sử dụng thì có lẽ tốc độ sẽ nhanh hơn
một chút. Nhưng như vậy cũng tốt, ta có thể khiến cho tu vi của bản thân ngày
càng vững chắc, lúc đó đột phá sẽ lại càng dễ dàng hơn, dù sao ở trong chiến
trường cổ này cũng cần kiềm chế tu vi của bản thân tăng trưởng, nếu như ta hấp
thu linh quang quán đỉnh xong thì có lẽ sẽ có thể đột phá tới Hư Thần cảnh.”
Vô Danh vừa nhìn Phổ Minh Đỉnh vừa nói, đồng thời tay hắn cũng vỗ vào trên
nhẫn trữ vật, ngay lập tức rất nhiều linh thảo liền bị hắn ném ra.
“Phổ Minh Đỉnh luyện hóa được một cấm chế, lúc này cũng có thể sử dụng để
luyện đan được rồi. Khoảng thời gian này cần học tập luyện đan, đan dược trên
người lúc này cũng không còn nữa, ta phải luyện chế một chút Thanh Sơn Đan và
Huyết Hà Đan, đồng thời cũng phải luyện chế Đại Bồi Nguyên Đan, một thứ chữa
thương một thứ hồi phục chân nguyên, thiếu hai thứ này đều không thể được.” Vô
Danh vừa suy nghĩ vừa vỗ vào Phổ Minh Đỉnh, lập tức chân nguyên của hắn theo
bàn tay đi vào trong Phổ Minh Đỉnh một vòng rồi đi ra, hắn muốn trước tiên làm
sạch đỉnh này.