Chương 154: Thủ Đoạn (2)


Louis Thương Nghiêu liền xoay người thay đổi tư thế, nhìn “tuyệt thế giai nhân” đang nằm dưới thân đã sớm bị hắn dày vò tới mức “ý loạn tình mê”, khẽ nhếch môi cười hết sức mờ ám lên tiếng. “Tiểu yêu tinh, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nha!”

Nói xong hắn liền cúi đầu ngậm lấy hai đỉnh anh đào trên bầu ngực tròn đầy đã sớm ửng hồng của Lạc Tranh. Dã thú trong cơ thể nàng cũng không ngừng luận động, hơn nữa còn liên tiếp gia tăng lực cùng vận tốc, mỗi một lần xông lên đều điên cuồng, hùng hổ mà đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng. Dường như hắn đều muốn dốc toàn bộ sức lực cho mỗi lần tấn công của mình vậy.

Dưới tác dụng của thuốc kích thích, tự nhiên thân thể Lạc Tranh cũng nhạy cảm hơn so với bình thường. Vì thế dưới sự kích thích mãnh liệt của hắn, cơ thể nàng lại càng có phản ứng. Nàng xụi lơ nằm sấp trên giường, mặc cho Louis Thương Nghiêu ra sức thay đổi tất cả các loại tư thế mà hành hạ nàng. Hắn giống như người đói khát đang đi giữa sa mạc bao la bỗng dưng gặp được nguồn nước mát lành vậy. Ngọn sóng khoái cảm bao trùm lấy toàn bộ cơ thể khiến nàng cảm thấy có chút khó thở, đồng thời nó cũng cuốn trôi hết chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong lý trí của nàng.

Trái đất dường như cũng ngừng quay, thời gian cơ hồ cũng như đông cứng lại. Chỉ còn lại hơi thở thô trọng của đàn ông và hơi thở dồn dập của phụ nữ hòa quyện vào nhau, một lần nữa lại tạo nên một bản tình ca tuyệt vời.

***

Ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào khiến Lạc Tranh tỉnh giấc. Chậm rãi mở mắt, nàng cảm giác thân thể như bị bánh xe hung hăng nghiền nát vậy, chỉ còn sót lại chút sức lực mà hô hấp một cách yếu ớt. Dường như nàng đã ngủ rất lâu, nhưng dường như cũng không phải thế. Hình ảnh của từng đợt kích tình trong ký ức lại một lần nữa đánh thẳng vào tâm trí khiến nàng nhớ lại bản thân quấn lấy Louis Thương Nghiêu không biết bao nhiêu lần rồi cầu xin.

“Thương Nghiêu…” Dường như Lạc Tranh nhớ ra điều gì đó, ngồi bật dậy. Nhưng vì hành động quá đột ngột khiến cơ thể nàng vốn đã ê ẩm khẽ đau nhói.

Mái tóc dài khẽ buông xuống trước ngực. Lạc Tranh nhìn một lượt quanh căn phòng, dường như có chút cảm giác quen thuộc. Nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra được đây là nơi nào. Trên khuôn mặt toát lên sự hoảng loạn, trí nhớ của nàng thường vẫn rất tốt, nhưng sao vào lúc này lại không thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tràn ngập cảm giác yêu thương dần trở nên có chút sợ hãi và nhợt nhạt. Nàng cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, từ từ xâu chuỗi những hình ảnh riêng rẽ đang hiện lên trong đầu.

Lạc Tranh nhớ là Ôn Húc Khiên đã chủ động gọi điện cho nàng. Sau đó, tại quán trà, sau khi uống xong ngụm trà, toàn thân bắt đầu quay cuồng lảo đảo. Cuối cùng lại nhìn thấy Sherman trong một căn phòng. Hắn ta nhìn nàng rồi cười hết sức dâm đãng. Không những thế, hắn còn nói rất nhiều. Rồi nàng nhìn nhầm hắn thành Thương Nghiêu, tiếp theo…

Sắc mặt Lạc Tranh bỗng chốc càng trở nên tái nhợt hơn.

Rốt cuộc, hình ảnh từng đợt, từng đợt kích tình hiện lên trong đầu nàng là ai? Nàng nhớ rõ ràng là Thương Nghiêu, là Thương Nghiêu mà…. Chẳng lẽ đúng là nàng nhìn nhầm Sherman thành Thương Nghiêu?

Không…

Khi Lạc Tranh sắp bị những suy nghĩ của bản thân giày vò đến sắp phát điên thì cánh cửa phòng liền mở ra. Đứng ở cửa là người đàn ông cao lớn vạm vỡ, lại thấy người phụ nữ ngồi trên giường đang đờ ra đó, hắn khẽ bật cười, bước tới đặt ly sữa lên tủ nhỏ đầu giường rồi cúi xuống nhìn nàng, khóe môi vẫn lộ rõ ý cười tà…

Từ lúc người đàn ông này đẩy cửa bước vào rồi đi tới trước mặt Lạc Tranh, đặt ly sữa xuống, suốt cả quá trình nàng đều nhìn chằm chằm vào hắn. Trong ánh mắt nàng tràn ngập rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Dường như nàng không tin vào mắt mình nhưng cũng lại giống như trút được gánh nặng.

“Sao thế? Sao lại nhìn anh chằm chằm vậy?” Louis Thương Nghiêu khẽ cười nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Lạc Tranh lúc này. Hắn ngồi sát lại gần nàng, cười hết sức ám muội. “Hay là lại cần anh đến giúp em hạ nhiệt?”

Lạc Tranh đang chăm chú nhìn Louis Thương Nghiêu, nghe thấy hắn nói thế, ngẩn người ra một chút. Ngay sau đó, nàng hiểu ra sự ám muội trong lời nói của hắn, cả khuôn mặt liền đỏ bừng lên, đưa tay ra đấm vào vòm ngực cứng như thép của hắn, “Sao anh lại háo sắc quá vậy? Ngôn từ thật là hạ lưu!”

“Hạ lưu sao?” Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh khẽ cười. Sự xấu xa cùng tà mị lan tỏa đến tận đáy mắt. Hắn khẽ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên, chậm rãi lên tiếng. “Ai là tiểu yêu tinh đã quấn lấy anh mà hoan lạc hết lần này tới lần khác chứ?”

“A…” Lạc Tranh nghe thấy Louis Thương Nghiêu nói thế liền kích động tới mức sắp vỡ òa. Ánh mắt nàng liền sáng lên, “Hôm qua thật sự là anh sao? Thương Nghiêu, làm em sợ hết hồn…..”

Louis Thương Nghiêu thấy thế, khẽ cười, nhưng rồi lại lắc đầu…

Sự kích động của Lạc Tranh ngay lập tức giống như bị đóng băng vậy. Một lúc lâu sau nàng mới gượng gạo, khẽ nuốt nước miếng ngập ngừng nói, “Lẽ nào…không phải là anh?” Nếu thực sự không phải là Louis Thương Nghiêu thì nàng thà chết đi còn hơn.

“Là anh, nhưng em nhớ nhầm thời gian rồi.” Louis Thương Nghiêu đau lòng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc Lạc Tranh, dịu dàng lên tiếng. “Là hôm kia chứ không phải hôm qua.”

Lạc Tranh lại một lần nữa kinh hãi. Ánh mắt nhìn hắn có chút ngẩn ngơ, dường như nàng không hiểu ý của hắn cho lắm.

Louis Thương Nghiêu đưa tay ra khẽ véo chiếc mũi xinh của Lạc Tranh, cố ý lên án nàng. “Em đúng là người phụ nữ vô tình mà. Quấn lấy anh suốt một ngày một đêm mà đã quên nhanh như thế sao?”

Lạc Tranh sững người tới mức há hốc miệng, dường như đủ để nhét một quả trứng gà vào vậy. Trong đầu nàng, từng hình ảnh hai người quấn quýt lấy nhau, kịch liệt hoan ái lại như hiện lên trước mắt. Sau đó nàng kinh hoàng đưa tay che miệng. Trời ơi, không ngờ nàng lại quấn lấy Louis Thương Nghiêu những một ngày một đêm?

Louis Thương Nghiêu thấy thế không nén nổi bật cười lớn, “Không sao, không cần tự trách bản thân như thế. Nếu em vẫn muốn nữa thì anh sẽ chiều theo ý em bất cứ lúc nào.”

“Anh thật đáng ghét.” Lạc Tranh đỏ bừng mặt, nhưng lại dựa vào ngực của Louis Thương Nghiêu, ôm chặt lấy hắn, “Thương nghiêu, em yêu anh.” Nghĩ tới việc mình nhận nhầm đối tượng, nàng đã lo tới run người. Thật may vì đó đúng là hắn.

Louis Thương Nghiêu sao không hiểu tâm tư này của Lạc Tranh chứ. Hắn ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ nhàng lên tiếng. “Tranh, sao em lại để Vi Như thông báo cho anh muộn như thế? Hơn nữa, lại còn bảo Vi Như đánh lạc hướng những vệ sỹ theo bảo vệ em nữa chứ? Chẳng may em có xảy ra chuyện gì….”

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ ngắt lời hắn, “Em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chẳng phải anh đã kịp thời tới cứu em rồi sao?”

“Nhưng…”

“Thương Nghiêu, phía cảnh sát thì sao? Bọn họ biết anh rời khỏi biệt thự chắc chắn sẽ tới đây? Còn nữa, đây là đâu, sao em nhìn lại quen thế?” Lạc Tranh có chút thắc mắc.

“Đây là biệt thự mà trước kia anh ở. Sở dĩ em thấy quen là vì phong cách thiết kế ở đây có những điểm tương đồng với nơi mà chúng ta vẫn ở.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng giải thích. “Bên cảnh sát chắc chắn sẽ còn tới nữa vì hôm qua họ cũng đã đến rồi, nhưng đáng tiếc, anh không có thời gian tiếp đãi bọn họ.”

Lạc Tranh lại đỏ bừng mặt…..

Louis Thương Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, trong lòng lại dâng tràn cảm giác yêu thương. Hắn khẽ cúi xuống hôn lên trán nàng, sau đó men dần xuống dưới. Cuối cùng dừng lại trên đôi môi của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, dịu dàng mà sâu sắc….

Lạc Tranh bị hơi thở quen thuộc của Louis Thương Nghiêu dẫn dắt. Nàng lại cảm nhận được tình yêu mãnh liệt trào dâng qua ánh mắt của hắn. Nàng khẽ thở dốc, đẩy hắn ra. “Đừng… em mệt lắm.”

Xem ra thuốc kích thích cũng đã hết tác dụng. Louis Thương Nghiêu dịu dàng vuốt ve Lạc Tranh. “Gã Sherman đáng chết, anh sẽ không tha cho hắn!”

Lạc Tranh khẽ cắn môi rồi lại ngoan ngoãn dựa vào ngực của Louis Thương Nghiêu. Vào lúc này, nàng chỉ muốn dựa dẫm vào hắn, nghe nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim hắn. Từng nhịp, từng nhịp ập thẳng vào tai nàng, xuyên đến tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.

“Lần sau nhất định em không được tự ý hành động nữa. Tranh, giờ nghĩ lại anh vẫn còn thấy hoảng sợ.” Những lời này của Louis Thương Nghiêu đều xuất phát từ tận đáy lòng. Trong đầu hắn lại lóe lên cái tên Ôn Húc Khiên, món nợ này hắn phải trả lại đầy đủ.

Lạc Tranh dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng kêu lên một tiếng rồi đẩy Louis Thương Nghiêu ra. Đưa tay sờ lên tai thấy hoàn toàn trống rỗng, nàng vội vàng hỏi, “Khuyên tai của em đâu?”

“Khuyên tai?” Louis Thương Nghiêu thấy Lạc Tranh lo lắng như vậy liền đứng lên lấy giúp nàng rồi lặng lẽ quan sát một lượt. Khuyên tai này là do tối hôm trước hắn giúp nàng tháo ra bởi hắn cảm thấy phụ nữ đeo khuyên tai đi ngủ thật sự rất khó chịu.

“Mau đưa cho em!” Lạc Tranh không nói thêm gì nữa vội cầm ngay lấy đôi khuyên tai mà Louis Thương Nghiêu vừa đưa cho. Nàng nhìn qua một chút rồi thở dài nhẹ nhõm, “Phòng làm việc ở đâu vậy anh?”

Louis Thương Nghiêu khẽ nhướng mày, “Ở tầng 3!” Nói xong hắn khẽ kéo cổ tay Lạc Tranh, nhíu mày có chút khó hiểu, “Em đã làm gì với chiếc khuyên tai thế? Đặt máy ghi âm?”

Lạc Tranh cười cực kỳ vui vẻ, kéo khuôn mặt của Louis Thương Nghiêu lại gần hôn lên đó nghe “chụt” một tiếng, “Chồng em đúng là thông minh nhất, nhưng người ta vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh đấy.”

“Giờ mới nhớ đến cần sự giúp đỡ của anh sao?” Thấy Lạc Tranh nói thế trong lòng Louis Thương Nghiêu có chút xao xuyến. Hương vị hạnh phúc từ trên môi không ngừng lan tỏa, nhưng vẫn cố tình sưng mặt lên, làm ra vẻ tức giận, “Em dám giấu anh làm chuyện nguy hiểm như thế này sao?”

“Chẳng phải mọi chuyện đã ổn cả rồi ư?” Lạc Tranh khẽ cười, lấy đồ ở bên trong khuyên tai ra. Trước mắt Louis Thương Nghiêu không phải máy ghi âm mà là máy ghi hình.

“Anh cũng biết nếu như trên tòa chỉ dựa vào máy ghi âm thì không thể trở thành bằng chứng tin cậy được. Cho nên em đã ghi hình lại, để cho bồi thẩm đoàn có thể nhìn thấy hình ảnh trực tiếp nhất, sinh động nhất.”

Louis Thương Nghiêu bị hành động can đảm cùng liều lĩnh của Lạc Tranh làm cho kinh hãi.

“Nhưng…” Lạc Tranh dựa vào Louis Thương Nghiêu, nũng nịu lên tiếng. “Vật dụng mà các anh chế tạo ra quá tinh xảo. Em chỉ biết lắp đặt, nhưng không biết làm cách nào để lấy dữ liệu ra, cho nên…”

Máy ghi hình này là do một nhân viên kĩ thuật thuộc tập đoàn WORLD sáng tạo ra, thường dùng vào mục đích quân sự, tính năng rất cao, cho dù là gián điệp thương mại cũng không dám tùy tiện sử dụng. Nhìn người phụ nữ “to gan lớn mật” trong lòng, Louis Thương Nghiêu chỉ có thể lắc đầu, không thể kháng cự lại được sự tấn công dịu dàng nhưng hết sức sắc bén của Lạc Tranh, hắn đành dẫn nàng lên phòng làm việc ở tầng 3…

Lạc Tranh tắm rửa xong liền vào thẳng phòng làm việc. Còn Louis Thương Nghiêu đang tiến hành lấy dữ liệu trong máy ghi hình ra hết sức thành thạo. Trên máy tính vừa hiện lên khuôn mặt “lừa tình lừa tiền” của Ôn Húc Khiên đã khiến hắn tức giận đập mạnh tay lên bàn nghe “rầm” một tiếng.

Lạc Tranh khẽ cười bước lên, chủ động ngồi lên đùi Louis Thương Nghiêu. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng giận nữa, như thế chẳng phải càng tốt hơn sao? Đây chính là chứng cứ có lợi nhất, sẽ làm cho bên tố cáo lập tức mất đi hai nhân chứng vô cùng quan trọng.”

Khi màn hình hiện ra bộ mặt xấu xa của Sherman, sắc mặt của Louis Thương Nghiêu càng trở nên xám xịt. Nhất là khi nghe thấy mấy lời dâm đãng của tên thanh tra bỉ ổi kia thì hắn càng thêm căm hận. Hận tới mức muốn giết chết hắn ta ngay lập tức.

Lạc Tranh thấy toàn bộ đoạn ghi hình đều rất hoàn hảo, sau khi xem thật kỹ, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nàng đưa tay chỉ vào màn hình, “Thương Nghiêu, đoạn ghi hình này em chỉ cần phần trước thôi, phần sau anh kêu thuộc hạ ra tay thì nên xóa đi, nếu không…”

Lạc Tranh chưa kịp nói hết câu thì đã chìm trong đôi môi của Louis Thương Nghiêu rồi. Nụ hôn của hắn đến quá đột ngột, cũng quá điên cuồng, làm cho nàng không kịp phản ứng, chỉ có thể tùy ý để cho sức mạnh của hắn dẫn dắt, cứ thế mà trầm luân…

Mãi lâu sau Louis Thương Nghiêu mới chịu buông tha cho đôi môi của Lạc Tranh. Trong đáy mắt hắn tràn ngập tình yêu thương dành cho nàng, nhưng dường như cũng có chút trách móc. “Tranh, anh đã nói rồi, không cho phép em mạo hiểm vì anh như thế. Vì sao không chịu nghe lời anh vậy hả? Sớm biết em sẽ dùng cách này để lấy chứng cứ thì bất luận thế nào, anh cũng không ngồi đó mà nghe em giảng giải về luật pháp gì gì đó rồi. Anh không quan tâm nhiều đến thế…”

“Suỵt…” Lạc Tranh dịu dàng nhìn Louis Thương Nghiêu, cũng không hề có ý trách móc hắn, ngược lại càng yêu hắn nhiều hơn. Chính là tình yêu phát sinh từ sự bảo vệ, từ sự bao bọc bởi hạnh phúc.

“Vì anh em có thể làm bất cứ điều gì.”

“Tranh, em làm thế khiến anh cảm thấy mình không khác gì Ôn Húc Khiên.” Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày.

“Anh sao có thể giống hắn ta chứ?” Lạc Tranh nằm trong lòng Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng. “Em có thể nhìn thấy sự lo lắng của anh, sự quan tâm của anh. Em nghĩ nếu có một ngày em gặp nguy hiểm, anh cũng sẽ vì em mà làm bất kỳ chuyện gì. Đừng bao giờ có suy nghĩ như thế, anh luôn bảo vệ em, khiến cho em cảm nhận được hạnh phúc, được yêu thương. Cho nên, Thương Nghiêu, hãy để cho em làm những việc vì anh có được không?”

“Anh đã nói rồi, nếu em muốn vì anh mà làm việc gì đó, thì rất đơn giản, chính là…”

“Chính là ở bên cạnh anh, yêu anh, em biết.” Lạc Tranh dịu dàng nhìn Louis Thương Nghiêu. “Nhưng nếu anh xảy ra chuyện, chúng ta sao có thể yên tâm mà tiếp tục yêu thương nhau được chứ? Thương Nghiêu, thực ra em rất tin tưởng anh nên mới làm như thế. Em tin chắc rằng anh sẽ tìm thấy em, sẽ cứu em ra. Nếu không phải yêu nhau một cách sâu sắc thì làm sao có được niềm tin như thế chứ?”

“Em ấy à…..” Louis Thương Nghiêu không đành lòng mà nổi giận với Lạc Tranh. Càng không nỡ buông lời trách mắng nàng. Chỉ có thể khẽ than thở, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết. “Em nên nhớ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em được phép làm những chuyện này, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Lạc Tranh khẽ cười.

Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh, nghiêm túc lên tiếng, “Nếu không anh sẽ nhốt em ở nhà, không cho em đi đâu cả. Cùng lắm thì anh cũng làm việc ở nhà, đích thân trông chừng em.”

Lạc Tranh không nén nổi liền cười lớn. “Được, được! Anh phải trông chừng em thì mới yên tâm được.”

“Vô tình vô nghĩa!” Louis Thương Nghiêu ôm chặt Lạc Tranh vào lòng, càng lưu luyến hơn. “Nhiều lúc anh nghĩ, rốt cuộc em người phụ nữ như thế nào, mà sao dám to gan đến thế?”

Lạc Tranh bật cười khẽ, “Em à, là người phụ nữ của anh. Louis Thương Nghiêu là chồng em thì đương nhiên em phải to gan rồi.”

Louis Thương Nghiêu nghe xong những lời đó, không kiềm chế nổi, cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Lạc Tranh… Cho đến khi bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

“Vào đi!” Louis Thương Nghiêu vẫn ôm chặt lấy Lạc Tranh với khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng trong lòng. Thanh âm của hắn lại khôi phục sự trầm thấp thường ngày.

Một tên thuộc hạ đi vào cung kính cúi mình, “Ngài Louis, người phía cảnh sát đến rồi.”

“Xuống trước đi!”

“Vâng!”

Sau khi thuộc hạ đi ra ngoài, Lạc Tranh mới từ trong ngực của Louis Thương Nghiêu ngẩng đẩu lên, khẽ thở dài. “Người của cảnh sát đúng là không để lãng phí tiền của những người nộp thuế.”

Louis Thương Nghiêu khẽ cười, “Bọn họ đã đợi từ hôm kia đến hôm nay, cũng coi là có kiên nhẫn rồi.”

Lạc Tranh đỏ mặt, vội vàng lên tiếng. “Em đi cùng anh.”

“Em hãy ở đây.”

“Không được. Đừng quên em là luật sư đại diện của anh.” Thái độ của Lạc Tranh rất kiên quyết, “Em biết rõ anh sẽ tuyệt đối không phối hợp với cảnh sát, và tất nhiên cũng không giải quyết vấn đề theo cách thông thường. Anh là đương sự của em, ở trong tình huống này, tất cả mọi chuyện anh phải nghe theo em.”

Louis Thương Nghiêu thấy thế, cũng biết với tính cách của Lạc Tranh thì thực sự không thể miễn cưỡng thêm được, càng không thể bắt nàng ngồi yên một chỗ vào lúc này. Hắn chỉ còn biết đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nàng rồi thở dài lên tiếng, “ Vâng, thưa phu nhân.”

Nụ cười của Lạc Tranh rạng ngời trên gương mặt tràn ngập hạnh phúc, hệt như đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ trước mắt…

Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương #154