Chương 153: Thủ Đoạn (1)


Toàn thân Lạc Tranh đã trở nên vô lực, yếu ớt dựa vào đầu
giường. Sức nóng trong cơ thể ngày càng mãnh liệt, giống như một dòng nước lũ
không ngừng tấn công thẳng vào tâm can của nàng. Nàng mơ hồ nhìn thấy một cánh
tay to lớn của đàn ông mở cửa phòng ra rồi một thân hình cao lớn bao phủ lấy
nàng. Rồi gương mặt của kẻ đó cũng dần dần hiện ra…
Hô hấp của Lạc Tranh càng lúc càng trở nên gấp gáp, thực
không ngờ đó lại là…chánh thanh tra Sherman.

Trời ơi, sao lại là hắn ta cơ chứ? Lạc Tranh giãy dụa toan
đứng dậy nhưng do trọng tâm không vững nên lại ngã nhào xuống giường. Nàng nhìn
thấy gã đàn ông kia đang nhếch mép cười một cách đầy mỉa mai rồi từng bước,
từng bước tiến về phía nàng…

“Đừng có lại đây!” Lạc Tranh dốc hết sức lực toàn thân mà
quát lên. Nàng cũng không ngừng lùi về phía sau nhưng rất nhanh chóng đã bị dồn
tới chân tường. Trong đầu Lạc Tranh lúc này không ngừng vang lên những lời của
Ôn Húc Khiên lúc trước, “Có một người có hứng thú với cô!” Chẳng
lẽ chính là tên thanh tra này hay sao? Không lẽ, hắn ta và Ôn Húc Khiên đang
ngấm ngầm thực hiện âm mưu này?

Sherman nhìn chằm chằm Lạc Tranh nhưng cũng không vội vàng
bước tiếp mà lại ngồi xuống phía đầu giường. Ánh mắt hắn lộ rõ dục vọng cực độ
của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp. Một lát sau, hắn cất tiếng cười đầy
dâm tà…

“Lạc Tranh, cho dù tôi không qua chỗ cô thì cô cũng sẽ không
nhịn được mà lao tới tôi ngay thôi.”

Nghi vấn của nàng cuối cùng cũng được xác nhận. Nắm tay Lạc
Tranh khẽ siết chặt lại khiến cho đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Nàng
hy vọng có thể dùng sự đau đớn này để đè nén ngọn lửa đang không ngừng cuộn
trào trong cơ thể mình. Nàng cũng không còn là một thiếu nữ ngô nghê nữa nên
cũng hiểu rõ, cảm giác lúc này là như thế nào.

“Sherman, tôi…tôi không ngờ ông lại bỉ ổi tới như vậy, dám
dùng thủ đoạn này đối với tôi. Rốt cuộc ông muốn gì? Tôi nói cho ông biết, tôi
nhất định không bỏ qua cho hành động này của ông đâu.” Vừa dứt lời, Lạc Tranh
lại cắn mạnh vào môi mình, ngọn lửa mãnh liệt trong cơ thể đang không ngừng lan
tỏa khiến trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.

“Không bỏ qua hành động của tôi? Sao nào? Cô định kiện tôi
à?” Sherman cười lớn đầy đắc ý. Hắn bước tới, ngồi xuống trước mặt Lạc Tranh.
Nhìn thấy sắc ửng hồng trên khuôn mặt nàng vô cùng mê người, không nhịn nổi hắn
liền vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Bốp!” Lạc Tranh hung hăng hất mạnh tay hắn ra, tránh mặt
sang một bên. Hô hấp của nàng bị bao trùm bởi hơi thở nóng rực của gã đàn ông
trước mặt. Ngọn sóng đang cuộn trào trong nàng ngày càng mãnh liệt hơn. Đột
nhiên một cảm giác ham muốn ập tới, nàng rất muốn chủ động tiến tới ôm lấy hắn,
rất muốn chạm vào bộ ngực rắn chắc của hắn.

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh lại tự véo mình một cái thật đau. Sự
đau đớn dường như khiến ham muốn trong nàng giảm bớt phần nào.

“Vô dụng thôi, Lạc Tranh!” Sherman thấy hành động vừa rồi
của Lạc Tranh liền vươn tay ra kéo nàng ôm vào trong ngực. Bàn tay tham lam của
hắn cũng bắt đầu vươn ra chạm vào thân thể mềm mại của nàng. Đôi mắt ngày càng
đỏ ngầu vì dục vọng, hắn giống như một con sói đang khát mồi vậy…

“Qua đêm nay, cô tưởng cô còn có thể kiện tôi nữa sao? Đừng
cố chống lại tác dụng của loại thuốc kích thích này. Rất nhanh thôi, cô sẽ được
phiên diêu với cảm giác của dục vọng mà nhanh chóng cầu xin tôi. Chủ động tiến
tới mà cầu xin tôi chiếm hữu cô, lấp đầy cô. Có nhìn rõ chiếc camera này
không?”

Lạc Tranh ngước mắt nhìn theo hướng tay hắn chỉ, tức giận
trừng lớn đôi mắt, “Sherman, bản thân là một nhân viên cảnh sát mà ông lại làm
những trò hèn hạ này sao?”

“Bây giờ cô cứ mắng tôi thoải mái đi. Đợi một lát nữa, khi
cô chủ động cầu xin tôi chiếm hữu cô, chiếc camera này sẽ mở ra, sẽ ghi lại
toàn bộ cảnh tượng cô quyến rũ tôi như thế nào. Tới lúc đó, ngay bản thân cô
cũng thân bại danh liệt, còn tư cách mà kiện tôi sao? Còn tư cách làm luật sư
biện hộ cho Louis Thương Nghiêu sao?”

“Thì ra đây chính là âm mưu của ông. Thật đáng khinh!” Lạc
Tranh cố gắng dùng chút lý trí cuối cùng mà khống chế dục vọng bản thân để
không ôm lấy hắn. Nàng cất tiếng cười đầy lạnh lùng, “Không ngờ, chỉ vì muốn
thắng vụ kiện này mà ông lại có thể bất chấp thủ đoạn, giở những trò hạ lưu thế
này!”

Sherman vừa cười vừa nhìn Lạc Tranh, ánh mắt háo sắc quét
trên cơ thể nàng, “Cô quên rồi sao? Đây chính là khát vọng của đàn ông đối với
phụ nữ. Lạc Tranh, không giấu gì cô, lần đầu tiên gặp cô tại cục cảnh sát tôi
đã âm thầm lên kế hoạch để có được cô.” Nói tới đây, bàn tay to của hắn lại
thuận thế mà làm càn trên cơ thể Lạc Tranh, khiến nàng không kiềm chế được mà
cất tiếng rên khẽ. Sherman thấy thế càng đắc ý cười lớn.

“Cô quá xinh đẹp, đẹp tới mức mà bất kỳ người đàn ông nào
lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng đều nảy sinh ý nghĩ muốn chiếm hữu. Bây giờ, tôi
thực sự hồi hộp muốn chờ xem hoa anh túc độc nổi tiếng ở trên giường dâm đãng
tới mức nào. Tôi nghĩ chắc hẳn cô rất nhiệt tình, nếu không thì làm sao có thể
khiến một người đàn ông như Louis Thương Nghiêu quyến luyến không rời, thậm chí
còn có ý định cưới cô nữa chứ.”

“Ông… và Ôn Húc Khiên đã thỏa thuận với nhau những gì? Anh
ta cho ông những lợi ích gì? Hay là ông mang lại lợi ích gì cho anh ta?” Lạc
Tranh dùng hết sức lực véo mạnh vào đùi mình. Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm
mãnh liệt hòa trộn vào nhau làm nàng càng trở nên khó chịu, sắc mặt cũng ngày
càng ửng đỏ.

“Cưng à! Đã uống thuốc kích thích rồi mà còn kiên trì được
như vậy đúng là làm tôi được mở mang tầm mắt.” Sherman lại vươn tay về phía Lạc
Tranh nhưng bị nàng dùng hết sức lực đẩy mạnh sang một bên. Hắn cũng không chủ
động tiến tới nữa mà chỉ cười nham nhở.

“Có lẽ ông trời đã giúp tôi. Đang nghĩ xem làm thế nào để có
được cô thì Ôn Húc Khiên liền chủ động đưa tới trước cửa. Hắn chẳng những đề
nghị được làm nhân chứng trước tòa mà còn mong tôi sẽ đưa Louis Thương Nghiêu
vào chỗ chết. Đương nhiên tôi phải tỏ ra có chút khó khăn, vì thế đương nhiên
hắn cũng phải nghĩ cách để thỏa mãn được tôi chứ!”

Quả nhiên là Ôn Húc Khiên!

Cơn giận trong lòng Lạc Tranh đã bùng lên như một ngọn lửa.
Hiện giờ trong cơ thể nàng dường như có hai ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt
điên cuồng vậy. Cả đời này, có lẽ sai lầm lớn nhất mà nàng mắc phải chính là tin
tưởng Ôn Húc Khiên sẽ hoàn toàn hối cải, sẽ đường đường chính chính mà thực
hiện mục tiêu của mình, thật không ngờ…

“Xem ra, người căm hận Louis Thương Nghiêu không chỉ có mình
tôi. Hắn còn tưởng tôi sẽ không giúp hắn cho nên mới vội vàng đưa cô đến cho
tôi. Xem ra, Ôn Húc Khiên cũng là người khá tâm lý, biết rõ tôi có ý với cô.
Sau này tôi mới biết, hóa ra cô và Ôn Húc Khiên từng là “vợ chồng hờ”. Ha ha…”
Sherman lại cất tiếng cười vô cùng bỉ ổi.

“Ông một lòng muốn điều tra ra chứng cứ kinh doanh phạm pháp
của Thương Nghiêu, cho nên tất cả những điều này chẳng qua là xuất phát từ thù
riêng mà thôi. Vì thế, dù Thương Nghiêu không có tội thì ông cũng sẽ áp đặt tội
danh cho anh ấy.”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng mất đi sức lực, đầu
óc cũng trở nên mơ hồ. Nụ cười bỉ ổi cùng hình ảnh của người đàn ông trước mắt
lại trở nên vô cùng mê hoặc như thể tình cảm dành cho hắn đã ăn sâu vào trong
trâm trí nàng vậy. Hơi thở của nàng lúc này dường như còn phảng phất mùi hoắc
hương dịu nhẹ…

Sherman thấy ánh mắt của Lạc Tranh bắt đầu trở nên mơ hồ,
khẽ nhếch môi cười mãn nguyện, “Tôi có thể nói cho cô biết tôi căm hận Louis
Thương Nghiêu tới mức nào. Nếu không phải vì hắn ta thì đồng nghiệp của tôi đã
không chết. Nếu không phải vì hắn ta thì tôi đã thăng chức từ lâu rồi. Lần này
coi như hắn gặp xui xẻo. Chuyện công chúa bị sát hại, tôi nhất định sẽ không bỏ
qua, cũng không dễ dàng buông tha cho hắn. Lạc Tranh, tôi khuyên cô nên biết tự
lượng sức mình. Cho dù cô có thắng kiện tôi cũng sẽ kiện hắn tội kinh doanh phi
pháp. Tôi muốn nhìn thấy hắn không còn đường sống, muốn nhìn hắn trở thành
trắng tay.”

“Bằng chứng chứng minh Thương Nghiêu kinh doanh phi pháp
đâu?” Lạc Tranh gắng gượng cất tiếng cười lạnh, “Ông sẽ lại ngụy tạo chứng cứ
chứ gì?”

“Tôi nói rồi, bất luận phải dùng thủ đoạn gì, tôi cũng phải
làm cho hắn thân bại danh liệt!” Sắc mặt Sherman liền lập tức biến đổi, vươn
tay ra, giữ lấy cằm Lạc Tranh, “Nếu muốn giữ lấy mạng sống cho hắn, thì cô hãy
nhanh chóng cầu xin tôi muốn cô, thưởng thức hương vị của cô. Có thể tôi sẽ xem
xét mà để cho hắn một con đường sống!”

Lạc Tranh gần như đã cắn nát làn môi mình. Mồ hôi dọc theo
trán nàng liên tục chảy xuống. Sau lưng đã áp chặt vào tường nhưng Lạc Tranh
vẫn cố gắng kiên trì nhấn mạnh từng lời, “Đừng mơ tưởng tới việc tôi cầu xin
ông!”

Sherman nghe những lời của nàng liền tỏ ý không tin, lại
nhếch mép cười bỉ ổi, “Vẫn còn cứng miệng sao? Tôi xem cô có thể kiên trì được
bao lâu? Trước kia tôi cũng có để ý tới một cô gái rồi cũng cho cô ta uống loại
thuốc kích thích này. Kết quả cô ta không ngừng cầu xin tôi muốn cô ta. Không
những thế, cô ta còn không chịu đựng nổi mà tình nguyện dâng lên cho tôi. Bất
kỳ người phụ nữ nào khi uống loại thuốc này cũng đều không thể kiềm chế được,
sẽ trở nên vô cùng phóng đãng. Lạc Tranh, tôi nói cho cô biết, cô cũng không
phải ngoại lệ đâu.”

Nói tới đây, Sherman lại xáp lại gần Lạc Tranh hơn, nụ cười
của hắn càng trở nên tà ác…

“Ông đúng là một kẻ bại hoại!” Lạc Tranh hận không thể giáng
cho hắn một bạt tai, nhưng đáng tiếc, một chút sức lực nàng cũng không có, còn
có thể làm được gì đây?

“Đừng có nói khó nghe như vậy!” Sherman khẽ nhíu mày, đưa
tay nâng cằm Lạc Tranh lên, “Hiện giờ, trong mắt cô, tôi chính là người đàn ông
duy nhất có thể cứu vớt cô!”

Sherman cúi đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang thở hổn hển
trong ngực mình. Đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh thực sự quá hấp dẫn. Cuối cùng,
hắn không kìm nén được nữa, dục vọng đang không ngừng thôi thúc, hắn nhanh
chóng cúi xuống, sau đó hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của
nàng.

Từng hơi thở và hành động lỗ mãng của Sherman khiến hô hấp
của Lạc Tranh cũng ngày càng dồn dập. Nàng rất muốn dựa vào chút lý trí còn sót
lại mà đẩy hắn ra. Nhưng khi những ngón tay yếu ớt của nàng chạm vào lồng ngực
rắn chắc của hắn thì lại giống như lấy “trứng chọi đá” vậy. Toàn bộ sức lực của
hắn đều dồn lên người nàng, càng lúc càng mãnh liệt, khiến nàng không nhịn được
mà cong người lên.

Sherman thấy vậy liền cất tiếng cười đầy dâm tà, tham lam ôm
lấy Lạc Tranh rồi ném nàng lên trên giường. Nhìn người phụ nữ trên giường đã
sớm mềm nhũn không còn khả năng kháng cự, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nữa, lập
tức nhào tới, cuồng dã hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh, bàn tay cũng vươn
ra để bật camera…

Mọi thứ trước mắt Lạc Tranh đã trở nên mơ hồ. Nàng còn lầm
tưởng người đàn ông phía trên mình chính là Louis Thương Nghiêu. Nhân lúc còn
có thể cứu vãn được chút tỉnh táo cuối cùng, nàng dùng sức, hung hăng cắn mạnh
một cái!

“A…” Đang định mở máy quay thì Sherman thất thanh kêu lên vì
đau đớn. Ngay sau đó, hắn đứng bật dậy lấy tay che miệng. Rất nhanh, máu chảy
ra từ những kẽ ngón tay của hắn.

Thấy máu nhuộm đỏ bàn tay, Sherman tức điên lên, cũng không
buồn bật máy quay lên nữa. Hắn hung dữ tiến lên, túm lấy cổ Lạc Tranh bóp mạnh,
điên cuồng gầm lên.

“Chết tiệt! Dám cắn tôi à? Cô rượu mời không uống lại muốn
uống rượu phạt. Xem ra cô chán sống rồi.”

Lạc Tranh cảm thấy vô cùng khó thở. Muốn giãy dụa nhưng toàn
thân lại không còn chút sức lực nào cả. Nàng cũng nhất định không lên tiếng cầu
xin hắn, chỉ dồn hết sức vào việc hô hấp. Nhưng mọi cố gắng cũng trở nên vô
ích, dần dần nàng có cảm giác không thể thở nổi nữa.

Sherman thấy thế liền buông nàng ra. Vẻ mặt hung ác lúc
trước cũng chuyển thành cười cợt. “Cô yên tâm, tôi còn chơi đùa chưa thỏa thích
thì sao có thể cam lòng mà bóp chết cô được chứ.” Nói xong thân thể của hắn lại
đè mạnh lên cơ thể Lạc Tranh, bàn tay xấu xa trong cơn hưng phấn không ngừng
chu du trên cơ thể đang run rẩy của nàng.

“Chờ tôi chơi đùa xong sẽ giao cô cho Ôn Húc Khiên. Dường
như hắn có ý nối lại tình xưa với cô đấy. Xem ra, hắn vẫn còn lưu luyến thân
thể của cô lắm.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho ông.” Lạc Tranh
vất vả hít lấy chút không khí, rồi từng ngọn lửa lại bắt đầu nhen nhóm trong cơ
thể nàng.

“Được! Tôi sẽ chờ xem cô làm gì tôi.” Sherman nở nụ cười hết
sức nham hiểm. Hắn cũng chẳng buồn để ý đến máu trên miệng mình mà lại hung
hăng hôn lên môi nàng.

Khi bàn tay hắn bắt đầu dời xuống cởi bỏ từng chiếc cúc áo
của nàng, trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên từng hồi cảm giác chua
xót…Bỗng nhiên…

Rầm…

Cửa phòng bị một lực cực lớn đá văng ra. Ngay sau đó, cơ thể
của Sherman giống như một bao cát, bị ném văng ra ngoài một cách không thương
tiếc. Thân thể nặng nề bị đập mạnh vào tường khiến hắn kêu lên từng hồi đau
đớn.

Thân thể của Lạc Tranh lập tức được một người đàn ông ôm
lấy. Lần này trực giác của nàng không thể nhầm lẫn được nữa. Mùi hoắc hương dịu
nhẹ đang vây lấy cơ thể nàng quen thuộc tới mức làm nàng muốn khóc ngay lập
tức.

Lạc Tranh cố gắng mở to hai mắt, lại tưởng mình đang nhìn
thấy ảo giác. Nước mắt của nàng cũng không kìm được mà rơi xuống. Đến lúc này,
nàng mới phát hiện bản thân mình sợ hãi tới mức nào.

Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh thật chặt. Sắc mặt dường
như cũng trở nên tái mét, đáng sợ tới mức dọa người. Khi hắn xông vào phòng
ngủ, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong đầu hắn chỉ muốn giết người. Tâm
trạng đang vô cùng kích động khiến ánh mắt hắn trở nên sắc lạnh, giống như một
lưỡi dao nhỏ nhằm thẳng vào thân thể của gã đàn ông cách đó không xa. Ngay sau
đó, hắn không hề nói lời nào liền rút ra một khẩu súng, lập tức lên đạn…

Thương Nghiêu…

“Louis Thương Nghiêu, anh dám động đến tôi thì sẽ mắc tội
hành hung cảnh sát.” Sherman trong cơn sợ hãi lên tiếng uy hiếp một cách yếu
ớt. Hắn còn tưởng mình nhìn thấy ma quỷ hiện hình chứ. Ánh mắt của Louis Thương
Nghiêu lúc đó dường như có thể giết chết người ngay lập tức. Lăn lộn với nghề
cảnh sát nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp qua người đàn ông nào mà chỉ cần
dùng ánh mắt cũng đủ để giết người rồi.

Sherman thoáng nghĩ tới lý do này nhưng hắn đã quên một điều
chính là những người đàn ông như Louis Thương Nghiêu rất ghét bị uy hiếp. Đôi
khi, sự uy hiếp đó có thể trở thành chất xúc tác trí mạng.

Quả nhiên Louis Thương Nghiêu nghe xong liền nở nụ cười lạnh
lùng tựa như lưỡi sao sắc lạnh…

“Hành hung cảnh sát? Được! Đây là lần định tội cuối cùng của
mày trước khi chết!” Nói xong, ngón tay của Louis Thương Nghiêu liền chèn lên
cò súng…

“Thương Nghiêu…” Bàn tay vô lực của Lạc Tranh khẽ đưa ra níu
lấy hắn. Lúc này, từng đợt sóng trong cơ thể nàng lại lũ lượt ùa về, càng lúc
càng mãnh liệt bởi vì cơ thể nàng đang vùi trong vòm ngực rắn chắc của người
đàn ông mà nàng yêu mến. Tuy nhiệt độ của cơ thể đang không ngừng tăng lên,
nhưng nàng vẫn cố gắng kìm chế bản thân. Thân thể của nàng dính sát vào vòm
ngực rắn chắc, vạm vỡ của Louis Thương Nghiêu, cất tiếng ngăn cản nhưng trong
giọng nói lại ngập tràn sự mê hoặc.

“Đừng giết! Ông ta không đáng để anh phải chịu tội như thế.
Thương Nghiêu…”

Louis Thương Nghiêu thực sự muốn giết chết Sherman. Nhưng
nhìn dáng vẻ của Lạc Tranh lúc này khiến hắn hiểu rõ không thể lưu lại nơi này
thêm nữa. Hắn khẽ nhíu mày rồi một lần nữa ôm chặt nàng vào lòng. Tên khốn kiếp
này lại dám đối xử với người phụ nữ của hắn như thế. Món nợ này hắn nhất định
phải tính toán sòng phẳng.

“Thôi bỏ đi. Dẫn em rời khỏi nơi này, Thương Nghiêu.” Thực
sự lúc này Lạc Tranh cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Thân thể nàng như
rắn quấn chặt lấy Louis Thương Nghiêu không rời. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong
cổ của hắn, khe khẽ lên tiếng.

“Muốn em… Rời khỏi chỗ này… Cảnh sát sẽ tới đấy…”

Louis Thương Nghiêu biết rõ không còn nhiều thời gian nên
cũng không trì hoãn thêm nữa. Hắn càng không muốn để thuộc hạ ở cửa chứng kiến
Lạc Tranh trong tình trạng như thế này. Một tay cầm súng, hắn khẽ cắn răng rồi
bế Lạc Tranh lên.

“Louis Thương Nghiêu, hiện giờ anh còn đang trong thời gian
quản thúc, lại dám tự mình tới đây. Tôi nhất định sẽ tố cáo anh!” Sherman còn
hung hăng cố nói với theo.

Louis Thương Nghiêu quay ngoắt lại nhìn Sherman. Ánh mắt hắn
xẹt qua phía Sherman ánh lên một tia u ám, lạnh lẽo. Sau đó hắn quay sang nói
với mấy thuộc hạ sau lưng, “Phế hắn đi!”

“Vâng!” Đám thuộc hạ lập tức tuân lệnh.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh đang vùi trong ngực hắn cố gắng
lắc đầu, ánh mắt càng trở nên vô cùng mê hoặc.

“Hãy tin tưởng anh!”

Louis Thương Nghiêu hiểu ý nàng, khẽ mím môi rồi trầm giọng
ra lệnh cho thuộc hạ, “Ngoại trừ mặt ra, có thể thỏa sức đánh vào bất kỳ chỗ
nào!”

“Vâng! Louis tiên sinh!” Đám thuộc hạ liền lập tức ra tay,
cùng lúc có tới bảy, tám người vây lấy Sherman.

“Các người… Các người nếu dám ra tay… Thì cũng chính là tòng
phạm… Là tòng phạm đấy…” Sherman thấy thế sợ tới mức sau lưng đã toát ra mồ hôi
hột. Hắn muốn vùng thoát khỏi đám người trước mặt nhưng do vừa rồi Louis Thương
Nghiêu đã dùng một lực khá lớn ném hắn vào tường khiến vai bị va đập mạnh mà
không thể cử động được nữa…

Nghe vậy, một thuộc hạ của Thương Nghiêu liền cười lạnh.

“Không dám? Chúng tao có cái gì mà không dám chứ? Cái loại
người bại hoại như mày thì đáng đánh lắm!” Nói xong, tên thuộc hạ đó liền tung
một đạp lên trên người Sherman. Ngay lập tức, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết
của hắn vang lên…

Lạc Tranh cũng không hề ngăn cản hành động này của Louis
Thương Nghiêu. Bởi nàng hiểu rõ, đây cũng là giới hạn cuối cùng của hắn rồi.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể dựa đầu vào lồng ngực hắn mới khiến cảm giác bất an
trong lòng được vơi đi phần nào.

Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng
của Lạc Tranh. Cũng không nói thêm bất kỳ lời nào, hắn lập tức ôm nàng rời đi.

***

Xe lao nhanh trên đường hướng về phía một ngôi biệt thự cách
xa trung tâm thành phố. Đây chính là tòa biệt thự mà Louis Thương Nghiêu ở
trong thời gian bị quản thúc. Khi nhận được thông báo, cảnh sát cũng lập tức
tới nơi ngay nhưng đã thấy Louis Thương Nghiêu có mặt ở đó nên cũng đành ấm ức
mà yêu cầu hắn không được tự tiện rời khỏi đó một lần nữa.

Đây chính là căn biệt thự mà trước kia Louis Thương Nghiêu
đã từng sống khi chỉ có một mình. So với căn biệt thự ở Paris thì nó có diện
tích lớn hơn rất nhiều. Thiết kế của nơi này sử dụng màu trắng làm tông màu chủ
đạo, khiến người ta nhìn vào có một cảm giác choáng ngợp đến chói mắt như thể
lạc tới thiên đường vậy.

Nhưng dường như Lạc Tranh cũng chẳng mấy quan tâm tới việc
căn biệt thự được thiết kế ra sao, cánh tay nàng giống như rắn nước cứ cuốn
chặt lấy cổ của Louis Thương Nghiêu. Ánh mắt bắt đầu hiện lên những nét nhu
tình đầy quyến rũ. Không khó nhận ra nàng đang bị kích tình tới mức nào.

Louis Thương Nghiêu đặt Lạc Tranh ngồi xuống ghế sofa, vừa
đứng dậy định quay đi rót cho nàng ly nước thì lại bị giữ chặt lại. Không những
thế, nàng còn nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống sofa rồi cả người nàng lại dán chặt
vào hắn, hơn nữa còn nở nụ cười cực kỳ mê hồn.

Đám thuộc hạ sau lưng nhìn thấy cảnh tượng này đều không
tránh khỏi cảnh “tim đập chân run”. Suy cho cùng bọn họ cũng là đàn ông, nhìn
thấy một người phụ nữ xinh đẹp với dáng vẻ hết sức gợi tình trước mắt, bất kỳ
người đàn ông nào cũng khó lòng cưỡng lại được.

“Tất cả lui ra ngoài. Nếu không có lệnh, bất kỳ ai cũng
không được phép vào đây!” Louis Thương Nghiêu nhíu mày, lạnh lùng quát lên.

Chết tiệt! Rốt cuộc là Lạc Tranh đã uống phải loại thuốc
kích thích nào đây?

Đám thuộc hạ nghe xong mệnh lệnh của Louis Thương Nghiêu
cũng không dám lưu lại thêm nữa mà lập tức rời khỏi đại sảnh, lui ra ngoài rồi
đóng chặt cửa lại.

Lạc Tranh nhìn chăm chú vào gương mặt của Louis Thương
Nghiêu rồi bắt đầu nở nụ cười cực kỳ mê hồn. Khuôn mặt của nàng rạng rỡ, xinh
đẹp hệt như đóa hoa anh túc vậy. Mỗi lần đôi môi đỏ mọng của nàng hé mở đều cực
kỳ khêu gợi, khiến cho Louis Thương Nghiêu không khỏi hồn xiêu phách lạc.

“Thương Nghiêu, là anh sao?”

Louis Thương Nghiêu sao có thể chịu đựng bị Lạc Tranh dụ dỗ
như thế chứ. Hắn nhanh chóng xoay người nàng lại, chuyển thành chủ động, đem
nàng đè xuống. Bàn tay to của hắn thành thục siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của
nàng, cúi đầu cất tiếng khàn khàn. “Đúng, là anh, Thương Nghiêu!”

“Thương Nghiêu…” Cuối cùng Lạc Tranh cũng có thể buông lỏng
thân thể rồi mỉm cười một cách thoải mái. Nụ cười của nàng đẹp tới mê người, từ
hàng lông mày thanh tú cho tới ánh mắt đều toát lên vẻ yêu kiều. Nàng giống như
con xà tinh mê hoặc khiến người ta muốn phạm tội đồng thời gieo rắc trong lòng
đàn ông cảm giác mong ngóng, chờ đợi.

“Thương Nghiêu… nóng quá.” Với dáng vẻ cực mê hồn, Lạc Tranh
khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn về phía Louis Thương Nghiêu, còn liếm nhẹ lên đôi
môi đỏ hồng nữa.

“Nha đầu ngốc này, lần sau không được làm những chuyện nguy
hiểm như thế này nữa. Nếu Vi Như không sớm nói cho anh biết, ngộ nhỡ anh tới
muộn thêm một chút nữa…” Louis Thương Nghiêu nhìn thấy trên đôi môi Lạc Tranh
còn lưu lại những vết cắn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót. Nghĩ tới
chuyện này hắn cũng hú hồn, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nếu như vì hắn mà nàng
gặp phải bất kỳ chuyện gì, cả đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính bản
thân mình.

Lạc Tranh không còn nghe rõ Louis Thương Nghiêu đang nói gì
nữa, trong ánh mắt chỉ ngập tràn tình yêu dành cho hắn. Nàng cũng không làm
cách nào có thể đè nén những khát khao đang dâng lên trong cơ thể đành chủ động
nâng đôi môi đỏ mọng tới gần hắn. Nàng biết rõ người đang ở trước mặt đích thực
là Thương Nghiêu, là người đàn ông mà nàng đem lòng yêu mến.

Dáng vẻ của Lạc Tranh khiến Louis Thương Nghiêu cúi đầu, khẽ
cười. Hương thơm thanh mát từ hơi thở của nàng đánh thẳng vào tâm tư của hắn
khiến hắn nhanh chóng cảm nhận được đôi môi mềm mại, ngọt ngào như thanh kẹo
đường của nàng. Thậm chí, nàng còn chủ động vươn chiếc lưỡi đinh hương của mình
ra cuốn lấy làn môi mỏng của hắn.

Thân thể Lạc Tranh mềm mại, uyển chuyển như nước dính sát
vào thân thể cao lớn đầy mạnh mẽ của Louis Thương Nghiêu. Dáng vẻ của nàng lúc
này giống như một con mèo con ngoan ngoãn dựa trên lồng ngực của hắn, nhẹ nhàng
câu dẫn, khiêu khích sự rung động nguyên thủy nhất của hắn.

Louis Thương Nghiêu cũng không cự tuyệt hành động khiêu
khích của Lạc Tranh. Hắn chủ động chiếm lấy đôi môi nàng, nhanh chóng phối hợp
với chiếc lưỡi của nàng, hòa với dáng vẻ mê hoặc của nàng mà triền miên. Hắn
hôn nàng một cách cuồng dã, một cách mãnh liệt. Mãnh liệt như cuồng phong nổi
dậy, cuốn phăng ngọn lửa tình đang dần nhen nhóm giữa hai người.

“Tranh… tiểu yêu tinh này!” Louis Thương Nghiêu khẽ gầm nhẹ.
Một bàn tay quen thuộc trượt xuống phía hông nàng thăm dò, một bàn tay to lớn
còn lại thuần thục đem toàn bộ quần áo trên người nàng cởi bỏ.

Phần cổ áo hé mở khiến bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện.
Chứng kiến một cảnh xuân tươi đẹp trước mắt khiến Louis Thương Nghiêu không
nhịn được liền cúi đầu xuống mở to miệng mà ngậm lấy đỉnh hồng của nàng.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh khẽ “uhm” nhẹ một tiếng, thanh âm
cực kỳ yếu ớt, toàn thân hoàn toàn vô lực dựa vào cơ thể của Louis Thương
Nghiêu. Từng cơn sóng tình dâng lên dồn dập, như dòng nước xiết cuốn trôi mọi
thứ, khiến nàng không thể suy nghĩ được gì. Toàn thân nóng ran, nàng chỉ muốn
dựa vào người đàn ông trước mặt. Dáng vẻ kiều mị với hai gò má ửng hồng của
nàng khiến người ta càng mê luyến. Một cảm giác trống rỗng đang phủ kín lấy cơ
thể nàng. Không những thế, dưới sự kích thích thuần thục của Louis Thương
Nghiêu khiến cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt, khó mà kiềm chế được cho tới
khi eo của nàng được một bàn tay nóng hổi nâng lên.

Bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh luồn vào bên trong áo sơ mi của
Louis Thương Nghiêu. Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve cùng kích thích khiến
vòm ngực săn chắc của hắn không ngừng rung động. Nhưng nàng cũng không bận tâm
đến chuyện đó, bàn tay nhỏ bé còn lại không kiềm chế được mà di chuyển xuống
phía dưới, cởi bỏ sự trói buộc của hắn.

Louis Thương Nghiêu cũng dứt khoát cởi bỏ toàn bộ quần áo, để lộ ra thân thể to lớn cùng làn da màu đồng hết sức mê người.

“Tiểu yêu tinh…” Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài bên tai Lạc Tranh, đem toàn bộ chướng ngại vật trên người nàng mà trút bỏ mới phát hiện ra trên làn da trắng muốt của nàng xuất hiện rất nhiều những vết bầm tím.

Đây là…

Trong đầu Louis Thương Nghiêu không ngừng hiện lên vô số khả năng dẫn tới tình huống này. Cuối cùng lại nghĩ tới những vết cắn trên môi của Lạc Tranh, tâm tư hắn không khỏi rung động, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trên từng vết bầm tím đó…

Từng âm thanh rên rỉ của Lạc Tranh phát ra tựa như tiếng mèo con. Hô hấp của nàng bỗng trở nên dồn dập, cơ thể khẽ run lên. Sau đó nàng cảm nhận được bàn tay mang theo những vết chai sạn đang thăm dò dọc theo sống lưng của mình.

Lạc Tranh bất giác rùng mình, cơ thể bỗng trở nên căng cứng. Hô hấp của nàng dường như càng trở nên khó khăn hơn, chiếc miệng nhỏ xinh không ngừng thở hổn hển. Thân thể mềm mại, xinh đẹp của nàng khẽ cong lên, nhẹ nhàng áp sát lồng ngực săn chắc của Louis Thương Nghiêu. Sự khiêu khích của nàng khiến hắn không thể kiềm chế được, mạnh mẽ áp chặt nàng xuống.

Trong căn biệt thự rộng lớn, trên chiếc sofa trong phòng khách đại sảnh không ngừng vang lên tiếng hét của Lạc Tranh. Hơi thở gấp gáp của phụ nữ kết hợp với hơi thở trầm đục của đàn ông khiến không khí xung quanh cũng trở nên rung chuyển đầy nóng bỏng. Nhiệt độ trong phòng nương theo sự vận động của hai người họ cũng không ngừng tăng cao. Cơ thể cao lớn tráng kiện của Louis Thương Nghiêu cùng với thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Lạc Tranh kết hợp lại một chỗ, trong sự giao hòa giữa sáng và tối, tạo nên bức tranh vô cùng tuyệt mỹ.

“A… Thương Nghiêu…” Lạc Tranh ôm chặt lưng của Louis Thương Nghiêu, vì kích thích mà móng tay bấm sâu vào bờ vai rộng của hắn. Phần bụng của nàng cũng liên tục co rút, vì không tự chủ được mà không ngừng phập phồng lên xuống đầy kích tình.

Chìm trong cơn mê đắm, thân thể Lạc Tranh ánh lên màu hồng nhạt như được thoa lên một lớp phấn, đẹp tới mê hồn. Ánh mắt nàng cũng trở nên mơ hồ, vô cùng hấp dẫn. Chiếc miệng nhỏ xinh cũng hé mở, không ngừng bật ra những âm thanh khêu gợi khiến Louis Thương Nghiêu càng trở nên hưng phấn cùng cuồng dã, kịch liệt mà vận động. Cảm giác hoan ái mãnh liệt khiến toàn thân nàng chìm đắm trong sự kích thích tới mức chấn động, không cách nào diễn tả thành lời.

Nhìn dáng vẻ yêu kiều của người phụ nữ trong ngực, từng động tác của Louis Thương Nghiêu càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, càng trở nên điên cuồng. Bất ngờ, nơi yết hầu hắn phát ra tiếng gầm nhẹ tựa dã thú, đem nàng đè nghiến xuống sofa. Một lúc lâu sau, hắn lại kéo Lạc Tranh ôm chặt vào trong ngực…

Một dòng dịch nóng bỏng chậm rãi chảy ra mà Lạc Tranh thì bật khóc nức nở…

Đây là phản ứng chỉ xuất hiện khi cơ thể đạt đến đỉnh điểm của sự hoan ái, bị sức mạnh của sự chinh phục dẫn dắt, đồng thời cũng cam tâm tình nguyện thuần phục trước sức mạnh này.

Lạc Tranh giống như một chú mèo vô cùng quyến rũ, thân thể tuyệt đẹp mềm mại khẽ run lên để lộ ra sự mê hoặc chết người. Nàng ở dưới cơ thể của Louis Thương Nghiêu không ngừng thở gấp cùng nức nở, giống như đóa sen trắng mềm mại xinh đẹp giữa hồ nước vậy.

Nghe thấy người phụ nữ trong ngực nhẹ nhàng bật khóc khiến đáy lòng của Louis Thương Nghiêu không khỏi nổi lên một hồi thương xót. Hắn không nén nổi cảm xúc của mình, khẽ cúi đầu xuống dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt nàng.

Dáng vẻ kích tình, quấn quýt của đôi nam nữ vẫn trước sau như một. Mùi hoắc hương phảng phất trong không khí nương theo sự vận động kịch liệt cũng trở nên nồng đậm hơn. Mùi hương đó hòa quyện với hương thơm mê hoặc trên cơ thể của người phụ nữ tạo thành một hương vị tình ái rất khó diễn tả. Lần hoan ái này thực sự quá mãnh liệt khiến cho người đàn ông không ngừng phát ra những hơi thở dài cực kỳ thỏa mãn.

Lạc Tranh vẫn còn chìm đắm trong cảm giác kích tình vừa rồi, dịu dàng nằm vùi trong lồng ngực của Louis Thương Nghiêu giống như một chú chim nhỏ mất đi toàn bộ sức lực vậy. Một lúc lâu sau, nàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sau một hồi hoan ái dường như càng thêm nét phong tình, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm ngập tràn tình yêu của hắn, bờ môi khẽ nở nụ cười với má lúm đồng tiền hết sức xinh đẹp. Nụ cười của nàng mê hoặc tới mức có thể làm khuynh đảo chúng sinh, trong nét dịu dàng vẫn gợi lên sự yêu kiều cùng quyến rũ.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh ôm lấy cổ của Louis Thương Nghiêu, cơ thể khẽ nhích lên một chút. “Là anh, thật tốt…”

Đáy mắt Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự yêu thương cùng chiều chuộng. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhẵn mịn của Lạc Tranh, tâm trạng cũng có chút phức tạp. Vừa rồi khi biết Lạc Tranh bị lừa uống phải thuốc kích thích, ngay cả giết người hắn cũng dám nghĩ tới.

Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều cùng xinh đẹp của nàng, hắn lại không thể kiềm chế được. Hắn lại bị mê hoặc, lại bị đầu độc bởi dáng vẻ kích tình của nàng. Thậm chí cảm giác còn mãnh liệt hơn cả lần hắn bỉ ổi cho nàng hít mùi hương pheromone. Thân thể của nàng như tiềm ẩn một sức mạnh to lớn, có thể đưa đàn ông lên đỉnh một cách dễ dàng.

Từ trước tới nay, chưa có một người phụ nữ nào khiến Louis Thương Nghiêu đạt được cực điểm của sự khoái cảm như vậy. Sau khi gặp được Lạc Tranh, hắn mới hiểu được thế nào gọi là “dục cầu bất mãn” (nhu cầu dục vọng chưa được thỏa mãn). Nàng thực sự giống như bông hoa anh túc độc, một khi đã nghiện hương thơm của nàng thì sẽ không làm cách nào có thể từ bỏ được. Hương vị của nàng quá ngọt ngào, quá hoàn mỹ khiến hắn nhớ nhung từng giây từng phút không thôi, muốn thưởng thức một lần rồi lại muốn thêm lần nữa… rồi lần nữa…

Nghĩ tới đây, dục vọng vừa dịu đi của Louis Thương Nghiêu lại bắt đầu nhen nhóm. Hắn cúi đầu hôn Lạc Tranh, đôi mắt lại trở nên đục ngầu…

“Thương Nghiêu… uhm…” Vì hai người cứ thế mà triền miên không dứt nên Lạc Tranh dễ dàng cảm nhận được sự tiếp xúc mãnh liệt trong cơ thể. Đang lúc nàng vẫn đắm chìm trong sự dịu dàng của Louis Thương Nghiêu thì bỗng phát hiện dã thú nằm sâu trong cơ thể nàng lại bắt đầu thức tỉnh. Dường như còn nóng bỏng cùng to lớn hơn cả lúc trước, liên tiếp lấp đầy nàng, chặt khít tới mức không còn chút khe hở nào.

“Tiểu yêu tinh… Ngọn lửa này em là người châm ngòi cho nên phải có trách nhiệm dập tắt nó…” Đôi môi của Louis Thương Nghiêu khẽ thì thầm bên tai Lạc Tranh, giọng nói trầm trầm để lộ ra ý châm chọc.

Dòng suối nóng trong cơ thể Lạc Tranh đã sớm hạ nhiệt giờ lại bắt đầu sống lại, cùng với sức mạnh khổng lồ của dã thú đang vùi trong cơ thể nàng cũng bắt đầu bùng cháy. Từng hồi, từng hồi kích động đều đánh thẳng vào trái tim nàng. Hơi thở lại bắt đầu gấp gáp, hai gò má xinh đẹp như hoa cũng trở nên ửng đỏ.

Lạc Tranh không chịu nổi, thân thể trở nên vặn vẹo, mềm mại cuốn chặt lấy Louis Thương Nghiêu, dường như không thể tách rời. Nàng ngước đôi mắt xinh đẹp đã sớm trở nên mờ mịt nhìn vào khuôn mặt hắn với vẻ phong tình khó tả.

Louis Thương Nghiêu hoàn toàn bị dáng vẻ của Lạc Tranh đầu độc. Hắn ôm chặt lấy nàng, dịu dàng đáp lại sự quyến rũ của nàng. Khuôn mặt cương nghị lúc này cũng toát lên vẻ phong tình, đôi mắt đen tựa như màn đêm nóng bỏng mà vô cùng sâu thẳm.

“Muốn sao?” Louis Thương Nghiêu cố tình trầm giọng hỏi, dường như đang cố ý trêu đùa Lạc Tranh. Sự dừng lại đột ngột của hắn khiến nàng trở nên khó chịu, không chịu đựng hơn được nữa, cơ thể khẽ vặn vẹo như “xà mỹ nhân” vậy.

“Thương Nghiêu…” Tận nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể của Lạc Tranh đang không ngừng co rút khiến nàng không chịu được mà run rẩy, rên rỉ. Nàng nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, đôi môi đỏ mọng khẽ thốt lên khao khát được yêu thương. “Anh đừng xấu như thế…”

“Anh xấu sao?” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng trở nên tà mị hơn. Mặc dù hắn cũng không kiềm chế được bao lâu nữa, mặc dù từng giây từng phút ở trong cơ thể Lạc Tranh hắn đều muốn điên cuồng mà luận động, mà bùng nổ. Nhưng cơ thể rắn chắc của hắn lại cố ý đè xuống dưới, khiến người phụ nữ dưới thân không ngừng thở dốc và phát ra những tiếng rên rỉ như chú mèo con vậy. Cánh tay trắng mịn không kìm nổi mà ôm lấy cổ hắn, nước mắt tuôn trào nhìn dáng vẻ tà mị của người đàn ông trước mặt.

“Xấu chết đi được… Hu hu!” Đôi môi của Lạc Tranh cũng đang run lẩy bẩy, bàn tay nhỏ bé khẽ đập nhẹ vào vòm ngực màu đồng rắn chắc của Louis Thương Nghiêu, cơ thể càng vặn vẹo mạnh hơn.

Louis Thương Nghiêu vội vàng giữ chặt lấy cơ thể của Lạc Tranh. Cứ mỗi lần nàng xoay chuyển đều làm hắn suýt chút nữa không thể kiềm chế nổi mà điên cuồng vận động.

“Cầu xin anh…” Louis Thương Nghiêu xấu xa đưa ra yêu cầu, trên vầng trán rộng lại bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Ham muốn của Lạc Tranh hoàn toàn bị ngọn lửa dục vọng trong cơ thể dẫn dắt và khống chế. Nàng không hề do dự, chủ động ưỡn cong người lên, hơi thở có phần gấp gáp, nhỏ giọng cầu xin. “Thương Nghiêu… xin anh… muốn em…”

Lạc Tranh đã không thể khống chế được ngọn lửa dục vọng điên cuồng trong cơ thể nữa, chỉ muốn một lần nữa đắm chìm trong hơi thở của Louis Thương Nghiêu.

“Gọi anh là gì?” Thân thể Louis Thương Nghiêu lại khẽ chà sát, cố tình hành hạ ham muốn của Lạc Tranh. Động tác của hắn khiến cho thân thể Lạc Tranh lại càng thêm run rẩy, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập. Giọng nói nũng nịu của nàng lúc này dễ nghe tới mức khiến hắn có thể tan chảy ngay lập tức.

Lạc Tranh say đắm nhìn vào mắt của Louis Thương Nghiêu, trong lòng ngập tràn tình yêu dành cho hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, quyến rũ gọi khẽ, “Ông xã !”

Chỉ một tiếng “Ông xã” này cũng đủ sức làm tan chảy vạn vật trên thế gian, khiến một người đàn ông mạnh mẽ như Louis Thương Nghiêu cũng trở nên yếu mềm. Khát khao mãnh liệt không cách nào khống chế được nữa, dục vọng cháy bỏng cũng hừng hực bốc cháy. Đây chính là một loại hạnh phúc, một loại cảm giác mãn nguyện mà hắn chưa từng có bao giờ.

“Tiểu yêu tinh… Em đúng là tiểu yêu tinh…” Louis Thương Nghiêu không tự chủ mà thốt ra những lời đó. Cánh tay mạnh mẽ khẽ nâng cao mông của Lạc Tranh lên làm cho hai chân của nàng kẹp chặt lấy hông của hắn. Sau đó hắn ngồi dậy, rồi nằm ngửa ra phía sau. Ngay trong lúc nằm xuống, hắn đột nhiên buông lỏng người nàng ra.

Toàn thân Lạc Tranh vốn đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, giờ phút này càng không đủ sức chống đỡ, cả thân thể liền áp xuống, mạnh mẽ đè lên cơ thể của Louis Thương Nghiêu. Một cảm giác nóng bỏng xuyên thẳng tới nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể nàng.

“A…..” Lạc Tranh rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa mà hét lớn. Thân thể mềm mại của nàng theo phản xạ vươn thẳng ra. Đột nhiên toàn bộ cơ bắp trong cơ thể cũng căng lên như dây đàn rồi liên tiếp co rút một cách mạnh mẽ.

Dã thú của Louis Thương Nghiêu thực sự quá to lớn. Mặc dù đã quen với tình yêu cực kỳ mãnh liệt của hắn, nhưng mỗi lần cùng hắn, Lạc Tranh vẫn cảm thấy sự khít chặt cùng to lớn mà dã thú của hắn tạo ra, khiến thân thể nàng như muốn vỡ vụn.

Ngược lại, Louis Thương Nghiêu lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của Lạc Tranh, khẽ nghiến răng lên tiếng, “Tiểu yêu tinh, em sắp cắn đứt anh rồi.”

Sau khi nói câu nói hết sức ám muội kia, Louis Thương Nghiêu cũng không kiềm chế được lại đem thân thể của Lạc Tranh khẽ nâng lên. Nhưng sắp tới lúc rút lui lại dùng sức ấn xuống một lần nữa khiến cơ thể của Lạc Tranh rớt mạnh xuống dưới. Cảm giác được kích thích mãnh liệt cứ thế liên tiếp nhau, khiến nàng cảm nhận được cảm giác hoan ái tột đỉnh như từ địa ngục cho tới thiên đường. Từng đợt… từng đợt giống như sói hoang tham lam gặm nhấm lấy hương thơm từ cơ thể nàng.

“Ông xã… đừng…” Lạc Tranh cũng không thể chịu đựng được dòng điện ghê người mà Louis Thương Nghiêu mang tới. Nàng vô thức cất tiếng cầu xin hắn, yếu ớt xin hắn ngừng lại. Rõ ràng, người uống phải thuốc kích thích là nàng cơ mà…

Louis Thương Nghiêu liền xoay người thay đổi tư thế, nhìn “tuyệt thế giai nhân” đang nằm dưới thân đã sớm bị hắn dày vò tới mức “ý loạn tình mê”, khẽ nhếch môi cười hết sức mờ ám lên tiếng. “Tiểu yêu tinh, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nha!”

Nói xong hắn liền cúi đầu ngậm lấy hai đỉnh anh đào trên bầu ngực tròn đầy đã sớm ửng hồng của Lạc Tranh. Dã thú trong cơ thể nàng cũng không ngừng luận động, hơn nữa còn liên tiếp gia tăng lực cùng vận tốc, mỗi một lần xông lên đều điên cuồng, hùng hổ mà đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng. Dường như hắn đều muốn dốc toàn bộ sức lực cho mỗi lần tấn công của mình vậy.

Dưới tác dụng của thuốc kích thích, tự nhiên thân thể Lạc Tranh cũng nhạy cảm hơn so với bình thường. Vì thế dưới sự kích thích mãnh liệt của hắn, cơ thể nàng lại càng có phản ứng. Nàng xụi lơ nằm sấp trên giường, mặc cho Louis Thương Nghiêu ra sức thay đổi tất cả các loại tư thế mà hành hạ nàng. Hắn giống như người đói khát đang đi giữa sa mạc bao la bỗng dưng gặp được nguồn nước mát lành vậy. Ngọn sóng khoái cảm bao trùm lấy toàn bộ cơ thể khiến nàng cảm thấy có chút khó thở, đồng thời nó cũng cuốn trôi hết chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong lý trí của nàng.

Trái đất dường như cũng ngừng quay, thời gian cơ hồ cũng như đông cứng lại. Chỉ còn lại hơi thở thô trọng của đàn ông và hơi thở dồn dập của phụ nữ hòa quyện vào nhau, một lần nữa lại tạo nên một bản tình ca tuyệt vời.

***

Ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào khiến Lạc Tranh tỉnh giấc. Chậm rãi mở mắt, nàng cảm giác thân thể như bị bánh xe hung hăng nghiền nát vậy, chỉ còn sót lại chút sức lực mà hô hấp một cách yếu ớt. Dường như nàng đã ngủ rất lâu, nhưng dường như cũng không phải thế. Hình ảnh của từng đợt kích tình trong ký ức lại một lần nữa đánh thẳng vào tâm trí khiến nàng nhớ lại bản thân quấn lấy Louis Thương Nghiêu không biết bao nhiêu lần rồi cầu xin hắn.

“Thương Nghiêu…” Dường như Lạc Tranh nhớ ra điều gì đó, ngồi bật dậy. Nhưng vì hành động quá đột ngột khiến cơ thể nàng vốn đã ê ẩm khẽ đau nhói.

Mái tóc dài mềm mại buông xuống trước ngực. Lạc Tranh nhìn một lượt quanh căn phòng, dường như có chút cảm giác quen thuộc. Nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra được đây là nơi nào. Trên khuôn mặt toát lên sự hoảng loạn, trí nhớ của nàng thường vẫn rất tốt, nhưng sao vào lúc này lại không thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang tràn ngập cảm giác yêu thương dần trở nên có chút sợ hãi và nhợt nhạt. Nàng cố gắng hồi tưởng lại mọi chuyện, từ từ xâu chuỗi những hình ảnh riêng rẽ đang hiện lên trong đầu.

Lạc Tranh nhớ là Ôn Húc Khiên đã chủ động gọi điện cho nàng. Sau đó, tại quán trà, sau khi uống xong ngụm trà, toàn thân bắt đầu quay cuồng lảo đảo. Cuối cùng lại nhìn thấy Sherman trong một căn phòng. Hắn ta nhìn nàng rồi cười hết sức dâm đãng. Không những thế, hắn còn nói rất nhiều. Rồi nàng nhìn nhầm hắn thành Thương Nghiêu, tiếp theo…

Sắc mặt Lạc Tranh bỗng chốc càng trở nên tái nhợt hơn.

Rốt cuộc, hình ảnh từng đợt, từng đợt kích tình hiện lên trong đầu nàng là ai? Nàng nhớ rõ ràng là Thương Nghiêu, là Thương Nghiêu mà…. Chẳng lẽ đúng là nàng nhìn nhầm Sherman thành Thương Nghiêu?

Không…

Khi Lạc Tranh sắp bị những suy nghĩ của bản thân giày vò đến sắp phát điên thì cánh cửa phòng liền mở ra. Đứng ở cửa là người đàn ông cao lớn vạm vỡ, lại thấy người phụ nữ ngồi trên giường đang đờ ra đó, hắn khẽ bật cười, bước tới đặt ly sữa lên tủ nhỏ đầu giường rồi cúi xuống nhìn nàng, khóe môi vẫn lộ rõ ý cười tà…

Từ lúc người đàn ông này đẩy cửa bước vào rồi đi tới trước mặt Lạc Tranh, đặt ly sữa xuống, suốt cả quá trình nàng đều nhìn chằm chằm vào hắn. Trong ánh mắt nàng tràn ngập rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Dường như nàng không tin vào mắt mình nhưng cũng lại giống như trút được gánh nặng.

“Sao thế? Sao lại nhìn anh chằm chằm vậy?” Louis Thương Nghiêu khẽ cười nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Lạc Tranh lúc này. Hắn ngồi sát lại gần nàng, cười hết sức ám muội, “Hay là lại cần anh đến giúp em hạ nhiệt?”

Lạc Tranh đang chăm chú nhìn Louis Thương Nghiêu, nghe thấy hắn nói thế, ngẩn người ra một chút. Ngay sau đó, nàng hiểu ra sự ám muội trong lời nói của hắn, cả khuôn mặt liền đỏ bừng lên, đưa tay ra đấm vào vòm ngực cứng như thép của hắn, “Sao anh lại háo sắc quá vậy? Ngôn từ thật là hạ lưu!”

“Hạ lưu sao?” Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh khẽ cười. Sự xấu xa cùng tà mị lan toả đến tận đáy mắt. Hắn khẽ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên, chậm rãi lên tiếng, “Ai là tiểu yêu tinh đã quấn lấy anh mà hoan lạc hết lần này tới lần khác chứ?”

“A…” Lạc Tranh nghe thấy Louis Thương Nghiêu nói thế liền kích động tới mức sắp vỡ oà. Ánh mắt nàng liền sáng lên, “Hôm qua thật sự là anh sao? Thương Nghiêu, làm em sợ hết hồn…”

Louis Thương Nghiêu thấy thế, khẽ cười, nhưng rồi lại lắc đầu.

Sự kích động của Lạc Tranh lập tức giống như bị đóng băng vậy. Một lúc lâu sau nàng mới gượng gạo, khẽ nuốt nước miếng ngập ngừng nói, “Lẽ nào…không phải là anh?” Nếu thực sự không phải là Louis Thương Nghiêu thì nàng thà chết đi còn hơn.

“Là anh, nhưng em nhớ nhầm thời gian rồi.” Louis Thương Nghiêu đau lòng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt tóc Lạc Tranh, dịu dàng lên tiếng, “Là hôm kia chứ không phải hôm qua!”

Lạc Tranh lại một lần nữa kinh hãi. Ánh mắt nhìn hắn có chút ngẩn ngơ, dường như nàng không hiểu ý của hắn cho lắm.

Louis Thương Nghiêu đưa tay khẽ véo chiếc mũi xinh của Lạc Tranh, cố ý lên án nàng, “Em đúng là người phụ nữ vô tình mà. Quấn lấy anh suốt một ngày một đêm mà đã quên nhanh như thế sao?”

Lạc Tranh sững người tới mức há hốc miệng, dường như đủ để nhét một quả trứng gà vào vậy. Trong đầu nàng, từng hình ảnh hai người quấn quít lấy nhau, kịch liệt hoan ái lại như hiện ra trước mắt. Sau đó, nàng kinh hoàng đưa tay che miệng. Trời ơi, không ngờ nàng lại quấn lấy Louis Thương Nghiêu những một ngày một đêm?

Louis Thương Nghiêu thấy thế không nén nổi bật cười lớn, “Không sao, không cần tự trách bản thân như thế. Nếu em vẫn muốn nữa thì anh sẽ chiều theo ý em bất cứ lúc nào.”

“Anh thật đáng ghét!” Lạc Tranh đỏ bừng mặt, nhưng lại dựa vào ngực của Louis Thương Nghiêu, ôm chặt lấy hắn, “Thương Nghiêu, em yêu anh!” Nghĩ tới việc mình nhận nhầm đối tượng, nàng đã lo tới run người. Thật may vì đó đúng là hắn.

Louis Thương Nghiêu sao không hiểu tâm tư này của Lạc Tranh chứ. Hắn ôm chặt nàng vào ngực, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tranh, sao em lại để Vi Như thông báo cho anh muộn như thế? Hơn nữa, lại còn bảo Vi Như đánh lạc hướng vệ sỹ theo bảo vệ em nữa chứ? Chẳng may em có xảy ra chuyện gì…”

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ ngắt lời, “Em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chẳng phải anh đã kịp thời tới cứu em rồi sao?”

“Nhưng…”

“Thương Nghiêu, phía cảnh sát thì sao? Bọn họ biết anh rời khỏi biệt thự chắc chắn sẽ tới đây? Còn nữa, đây là đâu, sao em nhìn lại quen thế?” Lạc Tranh có chút thắc mắc.

“Đây là biệt thự mà trước kia anh ở. Sở dĩ em thấy quen là vì phong cách thiết kế ở đây có những điểm tương đồng với nơi mà chúng ta vẫn ở.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng giải thích. “Bên cảnh sát chắc chắn sẽ còn tới nữa vì hôm qua họ cũng đã đến rồi. Nhưng đáng tiếc, anh không có thời gian tiếp đãi bọn họ.”

Lạc Tranh lại đỏ bừng mặt…

Louis Thương Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, trong lòng lại dâng tràn cảm giác yêu thương. Hắn khẽ cúi xuống hôn lên trán nàng, sau đó men dần xuống dưới. Cuối cùng dừng lại trên đôi môi của nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, dịu dàng mà sâu sắc…

Lạc Tranh bị hơi thở quen thuộc của Louis Thương Nghiêu dẫn dắt. Nàng lại cảm nhận được tình yêu mãnh liệt trào dâng qua ánh mắt hắn. Khẽ thở dốc, nàng đẩy hắn ra, “Đừng…em mệt lắm…”

Xem ra thuốc kích thích cũng đã hết tác dụng. Louis Thương Nghiêu dịu dàng vuốt ve Lạc Tranh, “Gã Sherman đáng chết, anh sẽ không tha cho hắn!”

Lạc Tranh khẽ cắn môi rồi lại ngoan ngoãn dựa vào ngực của Louis Thương Nghiêu. Vào lúc này, nàng chỉ muốn dựa dẫm vào hắn, nghe nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim hắn. Từng nhịp, từng nhịp ập thẳng vào tai nàng, xuyên đến tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim.

“Lần sau nhất định em không được tự ý hành động nữa. Tranh, giờ nghĩ lại anh vẫn còn thấy hoảng sợ.” Những lời này của Louis Thương Nghiêu đều xuất phát từ tận đáy lòng. Trong đầu hắn lại loé lên cái tên Ôn Húc Khiên. Món nợ này hắn phải trả lại đầy đủ.

Lạc Tranh dường như cũng nhớ ra điều gì đó, bỗng kêu lên một tiếng rồi đẩy Louis Thương Nghiêu ra. Đưa tay sờ lên tai thấy hoàn toàn trống rỗng, nàng vội vàng hỏi, “Khuyên tai của em đâu?”

“Khuyên tai?” Louis Thương Nghiêu thấy Lạc Tranh lo lắng như vậy liền đứng lên lấy giúp nàng rồi lặng lẽ quan sát một lượt. Khuyên tai này là do tối hôm trước hắn giúp nàng tháo ra bởi hắn cảm thấy phụ nữ đeo khuyên tai đi ngủ thật sự rất khó chịu.

“Mau đưa cho em!” Lạc Tranh không nói thêm gì nữa vội vàng cầm ngay lấy đôi khuyên tai mà Louis Thương Nghiêu vừa đưa cho. Nàng nhìn qua một chút rồi thở phào nhẹ nhõm, “Phòng làm việc ở đâu vậy anh?”

Louis Thương Nghiêu hơi nhướng mày, “Ở tầng 3!” Nói xong hắn khẽ kéo cổ tay Lạc Tranh, nhíu mày có chút khó hiểu, “Em đã làm gì với chiếc khuyên tai thế? Đặt máy ghi âm?”

Lạc Tranh cười cực kỳ vui vẻ, kéo khuôn mặt Louis Thương Nghiêu lại gần hôn lên đó nghe “chụt” một tiếng. “Chồng em đúng là thông minh nhất, nhưng người ta vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh đấy.”

“Giờ mới nhớ đến cần sự giúp đỡ của anh sao?” Thấy Lạc Tranh nói thế trong lòng Louis Thương Nghiêu có chút xao xuyến. Hương vị hạnh phúc từ trên môi không ngừng lan toả, nhưng vẫn cố tình sưng mặt lên, làm ra vẻ tức giận, “Em dám giấu anh làm chuyện nguy hiểm như thế này sao?”

“Chẳng phải mọi chuyện đã ổn cả rồi ư?” Lạc Tranh khẽ cười, lấy đồ ở bên trong khuyên tai ra. Trước mắt Louis Thương Nghiêu không phải máy ghi âm mà là máy ghi hình.

“Anh cũng biết nếu như trên toà chỉ dựa vào máy ghi âm thì không thể trở thành bằng chứng tin cậy được. Cho nên em đã ghi hình lại, để bồi thẩm đoàn có thể nhìn thấy hình ảnh trực tiếp nhất, sinh động nhất.”

Louis Thương Nghiêu thực sự bị hành động can đảm cùng liều lĩnh của Lạc Tranh làm cho kinh hãi.

“Nhưng…” Lạc Tranh dựa vào Louis Thương Nghiêu, nũng nịu lên tiếng, “Vật dụng mà các anh chế tạo ra quá tinh xảo. Em chỉ biết lắp đặt, nhưng không biết làm cách nào để lấy dữ liệu ra, cho nên…”

Máy ghi hình này là do một nhân viên kỹ thuật thuộc tập đoàn WORLD sáng tạo ra, thường dùng vào mục đích quân sự, tính năng rất cao, cho dù là gián điệp thương mại cũng không dám tuỳ tiện sử dụng. Nhìn người phụ nữ “to gan lớn mật” trong lòng, Louis Thương Nghiêu chỉ có thể lắc đầu, không thể kháng cự lại được sự tấn công dịu dàng nhưng hết sức sắc bén của Lạc Tranh, hắn đành dẫn nàng lên phòng làm việc ở tầng 3…

Lạc Tranh tắm rửa xong liền vào thẳng phòng làm việc. Còn Louis Thương Nghiêu đang tiến hành lấy dữ liệu trong máy ghi hình ra hết sức thành thạo. Trên máy tính vừa hiện ra khuôn mặt lừa tình lừa tiền của Ôn Húc Khiên đã khiến hắn tức giận đập mạnh tay lên bàn nghe “rầm” một tiếng.

Lạc Tranh khẽ cười bước lên, chủ động ngồi lên đùi Louis Thương Nghiêu. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng giận nữa, như thế chẳng phải càng tốt hơn sao? Đây chính là chứng cứ có lợi nhất, sẽ làm cho bên tố cáo lập tức mất đi hai nhân chứng vô cùng quan trọng.”

Khi màn hình hiện ra bộ mặt xấu xa của Sherman, sắc mặt của Louis Thương Nghiêu càng trở nên xám xịt. Nhất là khi nghe thấy mấy lời dâm đãng của tên thanh tra bỉ ổi kia thì hắn càng thêm căm hận, hận tới mức muốn giết chết hắn ta ngay lập tức.

Lạc Tranh thấy toàn bộ đoạn ghi hình đều rất hoàn hảo, sau khi xem thật kỹ, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng đưa tay chỉ vào màn hình, “Thương Nghiêu, đoạn ghi hình này em chỉ cần phần trước thôi, phần sau anh kêu thuộc hạ ra tay thì nên xoá đi, nếu không…”

Lạc Tranh chưa kịp nói hết câu thì đã chìm trong đôi môi của Louis Thương Nghiêu rồi. Nụ hôn của hắn đến quá đột ngột, cũng quá điên cuồng, làm cho nàng không kịp phản ứng, chỉ có thể tuỳ ý để cho sức mạnh của hắn dẫn dắt, cứ thế mà trầm luân…

Mãi lâu sau, Louis Thương Nghiêu mới chịu buông tha cho đôi môi của Lạc Tranh. Trong đáy mắt hắn tràn ngập tình yêu thương dành cho nàng, nhưng dường như cũng có chút trách móc. “Tranh, anh đã nói rồi, không cho phép em mạo hiểm vì anh như thế. Vì sao không chịu nghe lời anh vậy hả? Sớm biết em sẽ dùng cách này để lấy chứng cứ thì bất luận thế nào, anh cũng không ngồi đó mà nghe em giảng giải về luật pháp gì gì đó rồi. Anh không quan tâm nhiều đến thế…”

“Suỵt…” Lạc Tranh dịu dàng nhìn Louis Thương Nghiêu, cũng không hề có ý trách móc hắn, ngược lại càng yêu hắn nhiều hơn. Đây chính là tình yêu nảy sinh từ sự bảo vệ, từ sự bao bọc bởi hạnh phúc.

“Vì anh, em có thể làm bất cứ điều gì!”

“Tranh, em làm thế khiến anh cảm thấy mình không khác gì Ôn Húc Khiên.” Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày.

“Anh sao có thể giống anh ta chứ?” Lạc Tranh nằm trong lòng Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng, “Em có thể nhìn thấy sự lo lắng của anh, sự quan tâm của anh. Em nghĩ nếu có một ngày em gặp nguy hiểm, anh cũng sẽ vì em mà làm bất kỳ chuyện gì. Đừng bao giờ có suy nghĩ như thế, anh luôn bảo vệ em, khiến cho em cảm nhận được hạnh phúc, được yêu thương. Cho nên, Thương Nghiêu, hãy để cho em làm những việc vì anh có được không?”

“Anh đã nói rồi, nếu em muốn vì anh mà làm việc gì đó, thì rất đơn giản, chính là…”

“Chính là ở bên cạnh anh, yêu anh, em biết.” Lạc Tranh dịu dàng nhìn Louis Thương Nghiêu. “Nhưng nếu anh xảy ra chuyện, chúng ta sao có thể yên tâm mà tiếp tục yêu thương nhau được chứ? Thương Nghiêu, thực ra em rất tin tưởng anh nên mới làm như thế. Em tin chắc rằng anh sẽ tìm thấy em, sẽ cứu em ra. Nếu không phải yêu nhau một cách sâu sắc thì làm sao có được niềm tin như thế chứ?”

“Em ấy à…” Louis Thương Nghiêu không đành lòng mà nổi giận với Lạc Tranh, càng không nỡ buông lời trách mắng nàng. Hắn chỉ có thể khẽ than thở nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết, “Em nên nhớ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em được phép làm những chuyện này, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Lạc Tranh khẽ cười.

Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh, nghiêm túc lên tiếng, “Nếu không anh sẽ nhốt em ở nhà, không cho em đi đâu cả. Cùng lắm thì anh cũng làm việc ở nhà, đích thân trông chừng em.”

Lạc Tranh không nén nổi liền cười lớn, “Được, được! Anh phải trông chừng em thì mới yên tâm được.”

“Vô tình vô nghĩa!” Louis Thương Nghiêu ôm chặt Lạc Tranh vào lòng, càng lưu luyến hơn, “Nhiều lúc anh nghĩ, rốt cuộc em là người phụ nữ như thế nào mà sao dám to gan đến thế?”

Lạc Tranh bật cười khẽ, “Em à, là người phụ nữ của anh. Louis Thương Nghiêu là chồng em thì đương nhiên em phải to gan rồi.”

Louis Thương Nghiêu nghe xong những lời đó, không kiềm chế nổi, cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Lạc Tranh…cho đến khi bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

“Vào đi!” Louis Thương Nghiêu vẫn ôm chặt lấy Lạc Tranh với khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngượng ngùng vào lòng. Thanh âm của hắn lại khôi phục sự trầm thấp thường ngày.

Một tên thuộc hạ đi vào cung kính cúi người, “Ngài Louis, người phía cảnh sát đến rồi!”

“Xuống trước đi!”

“Vâng!”

Sau khi thuộc hạ đi ra ngoài, Lạc Tranh mới từ trong ngực của Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu lên, khẽ thở dài, “Người của cảnh sát đúng là không để lãng phí tiền của những người nộp thuế.”

Louis Thương Nghiêu khẽ cười, “Bọn họ đã đợi từ hôm kia đến hôm nay, cũng coi là có kiên nhẫn rồi.”

Lạc Tranh đỏ mặt, vội vàng lên tiếng, “Em đi cùng anh!”

“Em hãy ở đây!”

“Không được. Đừng quên em là luật sư đại diện của anh.” Thái độ của Lạc Tranh rất kiên quyết, “Em biết rõ anh sẽ tuyệt đối không phối hợp với cảnh sát, và tất nhiên cũng không giải quyết vấn đề theo cách thông thường. Anh là đương sự của em, ở trong tình huống này, tất cả mọi chuyện anh phải nghe theo em.”

Louis Thương Nghiêu thấy thế, cũng biết với tính cách của Lạc Tranh thì thực sự không thể miễn cưỡng thêm được, càng không thể bắt nàng ngồi yên một chỗ vào lúc này. Hắn chỉ còn biết đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nàng rồi thở dài lên tiếng, “Vâng, thưa phu nhân!”

Nụ cười của Lạc Tranh rạng ngời trên gương mặt tràn ngập hạnh phúc, hệt như đoá hoa xinh đẹp đang nở rộ trước mắt…

Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương #153