Người đăng: Vincent032
Tối hôm nay cũng như tối đêm qua, Trầm Khung vẫn núp tại một gốc khuất và nghe
lén bọn người kia nói chuyện. Và đã như hôm qua thì hiển nhiên là dù ru rú ở
gốc nào cũng không thể thoát khỏi mấy ca tỷ muỗi nên Trầm Khung thủ sẵn cho
mình chai Sớp-heo nên đỡ phải bị chúng cho ăn hành mà dẫn đến soi máu như hôm
qua.
Vì đã có kinh nghiệm từ hôm qua nên Trầm Khung biết là lũ này làm việc rất có
quy tắt nên hắn cũng cảm thấy thư giản thần kinh hơn hôm qua. Mà nhắc về hôm
qua là Trầm Khung không khỏi lại có chút bực tức trong mình.
Cảm thấy có chút không ổn, Trầm Khung liền áp dụng quy tắt mà mình được học
trên mạng.
-Hít sâu … th … đệt! ạc ạc ạc
Khi vừa làm xong quả hít sâu và chuẩn bị chuyển sang thở mặt thì Trầm Khung
lại vô tình hít “hơi” mạnh và cuốn luôn vài con muỗi vào mũi làm hắn bị một
pha khốn đốn
-Khốn nạn lũ muỗi! Có ngày tao tiêu diệt hết tụi bây
Trầm Khung vừa hỉ mũi liên tục và vừa rủa bọn muỗi.
Trầm Khung quên nốt việc giờ hắn đột nhiên trâu bò hơn người thường. Tay khỏe
hơn, chạy nhẹ và lâu mệt hơn, nhảy cao hơn, ăn nhiều hơn … nói chung, Trầm
Khung phát hiện ra thể lực của mình đã được tăng cường lên rất nhiều dù vóc
dáng của hắn thì vẫn như củ và hắn chỉ phát hiện ra việc đó lúc về nhà và ngồi
suy nghĩ về mấy cái thứ kỳ lạ bên trong cơ thể của mình.
Vì nhiều lý do thể lực được cải thiện và bản thân hắn cũng muốn làm quen dần
với cơ thể có thể nói là mới của hắn nên hắn không đem theo chiếc xe đạp mà
thay vào đó là quyết định chạy bộ.
Sau khi ngồi nghe hết những thứ muốn biết từ bọn “rô bót” kia. Trầm Khung cũng
không có hứng thú mà nghe bọn hãm đó tám chuyện nên cũng bắt đầu quay lưng đi
về.
-Cũng gần 10 giờ tối rồi! Hình như tối nay là đến lượt mình … what?
Trầm Khung vừa đi vừa xem giờ trên điện thoại thì đột nhiên dừng lại vì vừa
rồi hắn dường như vô tình nhìn thấy cái gì đó. Và điều đó thật sự làm hắn ngạc
nhiên thì thứ nhất là hắn không nghe là có cái gì di chuyển xung quanh hắn và
với thị lực của hắn thì không lẽ lại nhìn nhầm?
Trầm Khung đứng lại tại chỗ và quan sát xung quanh một lúc cho đến khi thấy
mọi việc bình thường thì mới thở ra một hơi và đi tiếp
-Chắc là …
Nhưng khi hắn vừa đi được vài bước và định cảm thán một câu thì lại dừng như
thấy có một cái bóng đen vụt qua sau gốc khuất tại con quẹo trước mặt bên
trong hẻm.
-Cái quái …
Trầm Khung lại tiếp tục cảm thán một câu nhưng còn chưa hết câu thì đã phải tự
bịt mỏ mình lại vì hắn cảm thấy có chút không ổn và thật sự là không ổn chút
nào.
Mọi chuyện cứ như là theo từng chữ mà hắn phát ra thì cảm giác của hắn đối với
môi trường xung quanh lại có chút khác lạ và đặc biệt là khung cảnh trước mặt
mình. Trầm Khung không tự nhận là mình có trí nhớ tốt nhưng cũng không đến nỗi
tệ để không nhớ được cái màu của căn nhà lầu nơi cuối hẻm. Nhưng giờ nhìn căn
nhà này hình như có gì đó khang khác, có gì đó không đúng dù là căn nhà vẫn
một màu như vậy.
-Cái quái gì thế?
Trầm Khung lần này không dám nói ra miệng mà chỉ thì thầm trong suy nghĩ của
mình
Càng ngày càng cảm thấy không ổn chút nào, Trầm Khung quyết định chuyển sang
hướng khác mà đi. Càng đi, tốc độ của Trầm Khung ngày một nhanh và hắn cố gắng
cấm đầu mà chạy cho đến một lúc thì hắn chợt dừng lại tự thì thào một câu kỳ
lạ:
-Không nghe được gì nữa
Sau câu nói của mình Trầm Khung từ từ ngửa đầu lên và nhìn khung cảnh xung
quanh và tất cả vẫn như thế. Vẫn là có căn nhà này căn nhà kia theo đúng trong
trí nhớ của hắn nhưng chỉ có khác là mọi thứ lúc này đã trở nên cũ kỹ, hoang
tàn và đổ nát cứ như là bị bỏ hoang từ rất lâu.
Con đường bê-tông mà Trầm Khung chạy trên đó từ đầu đến giờ cũng đã có đoạn bị
nứt, có đoạn bị vỡ nát. Hàng rào sắt hên bên đường đều bị rỉ sét và có đoạn
còn bị mục nát. Không một tiếng xe, không một âm thanh, một sự im lặng đến
lạnh sương sống.
-Cái quái quỷ gì thế này?
Ngỡ ngàng và bàn hoàn trước hoang cảnh trước mặt khiến Trầm Khung nhất thời
khó mà tiếp thu được.
Lặng lẻ bước đi bên trong con hẻm hoang tàn, Trầm Khung ngơ ngác nhìn khung
cảnh xung quanh.
Lúc này, Trầm Khung đã đi qua một đoạn đường dài và hắn chợt nhận ra là nơi
này hoàn toàn mất đi cái gọi là sự sống. Không một nhành cây hay cọng cỏ nào
tồn tại trong khu vực này và điều đó là bật hợp lý đối với một khu vực bị bỏ
hoang như thế này nhưng đó lại là sự thật.
Lại đi thêm một đoạn, Trầm Khung chợt quay đầu nhìn về một hướng vì hắn vừa
nghe được âm thanh gì đó và quyết định đi về hướng đó.
Một mình đi vào con hẻm vắng, Trầm Khung hiện đang có ý định là sẽ quay lại
đường chính đây vì dù sao hắn cũng càng ngày càng có cảm giác bất an khi cứ đi
về hướng âm thanh đó.
Khi ở xa thì nghe không được rõ lắm nhưng càng lại gần khi cái thứ âm thanh đó
lại khiến Trầm Khung càng không muốn đến gần.
Nói về góc độ âm thanh, Trầm Khung có thể nhận xét rằng âm thanh du dương du
dương mà hắn nghe được có thể là hạ âm và hạ âm thì không có cái gì là tốt cả.
Nghĩ như vậy, Trầm Khung liền dừng lại và đi về hướng vị trí ban đầu của hắn,
giờ có cho tiền hắn cũng ứ dám lại tìm hiểu xem đó là cái gì.
“ù ù ù”
Đang đi, Trầm Khung nghe một loạt âm thanh lạ và lớn phát ra từ trên trời và
hắn liền nhìn lên. Kể ra thì từ lúc lạc vào đây Trầm Khung chưa một lần nhìn
lên trời và khi nhìn lên thì hắn không thể ngậm cái mỏ của mình lại được.
Thảo nào hắn cứ cảm thấy sao khung cánh nó không tối mà cũng không sáng, hóa
ra là trên trời bị bao phủ bởi một đám mây đen khổng lồ chê kính cả bầu trời
và kéo dài đến cuối tầm nhìn. Và thứ tạo ra ánh sáng chính là những dòng thác
nham thạch đỗ từ bên trên đám mây đen mù mịt kia đỗ xuống mà tạo ra.
Nhìn về phía âm thanh “ục” lúc nảy, Trầm Khung nhìn thấy đám mây đen đang bị
dản ra và từ trên đó một thứ to như quả núi mà khi nhìn rõ thì đó chính xác là
một quả núi đang rơi từ trên trời rơi xuống.
Mà đen thay lại là vị trí rơi không cách Trầm Khung là bao
-Đệt! Chạy lẹ. Tạch đến nơi rồi tạch đến nơi rồi …
Trầm Khung vừa chạy thục mạng mà mòm thì luôn lẩm bẩm câu “tạch đến nơi rồi”.
Không biết là ý trời hay sao mà Trầm Khung quay trai đúng ngay hướng mà hắn
lúc nảy không dám đến gần. Nhưng mà trong tính huống này thì nếu nhà vệ sinh
nữ mà an toàn thì hắn cũng chui vào chứ đừng có nói là lúc nảy không dám đi.
Trầm Khung chay như bay trên đường, nhiều lúc hắn cũng chợt nghĩ không biết
mình nhảy một cái thì sẽ thế nào và khi chạy ngang nơi phát ra âm thanh, dù
không tình nguyện nhưng Trầm Khung cũng cưỡng lại được cái cụt tò mò bên trong
hắn.
-WHAT THE FUCK?
-AAAAAAAAAAAAAAAAAA...
Nhưng khi Trầm Khung vừa ghé mắt nhìn ngang thì hắn không khỏi phải gào thét
về cái thứ mà hắn nhìn thấy bên trong căn nhà.
Bên trong căn nhà là một cái thứ trong hình thù giống người nhưng toàn thân
màu đen, ốm o gầy ò, cả người như tua tủa ra cái gì đó giống như một làng
sương màu đen và đặc biệt nhất là cái đầu của cái thứ này làm một cụt tròn đen
như đầu người nhưng ở trước mặt lại như đeo một cái mặt nạ như xương đầu người
và hai mắt thì bốc lên nghi ngút một làng khói màu đen.
Cái thứ này cũng quay lại nhìn Trầm Khung rồi hả cái miệng đen ngòm ra và thét
lên một loạt âm thanh chói tai.
“ẦM …”
Cùng lúc đó, ngọn núi kia cũng chạm đất rồi tạo ra một âm thanh to điếc cả tai
và làm rung chuyển dữ dọi toàn bộ khu vực xung quanh bán kính cả cây số. Sức
ép của không khí do vụ va chạm này tạo thành một bức tường khí lan rộng ra và
tàn phá mọi thứ mà nó chạm vào.