Xưa Võ Tồng Đánh Hổ. Nay Ta Đánh ...


Người đăng: Vincent032

Cả một khu vực rộng lớn liên tục rung chuyển, những âm thanh gạch đá rơi hoặc
chạm nhau liên tục vang lên, khối mù dâng cao lên che kính cả bầu trời.

Trong màng khói bụi mịt mù, một bóng đen lao đi như tên bắn, xuyên thủng 2 bức
tường cho đến khi chạm đất rồi lại bị tưng lên và lại rơi xuống cho đến khi
hết lực mà chạm đất với kết thúc bằng ba vòng lăng dài

Không biết qua bao lâu, những chấn động trên mặt đất đã dức và trả về sự yên
tĩnh cho khu vực này. Tuy màng sương mù khói bụi vẫn còn dày đặc nhưng lại
không có bất kỳ một tiếng động nào

Tại một nơi nào đó trong đám khói bụi, một bóng đen bất động nằm chèm bẹp trên
mặt đất.

Thêm một lúc, từ bóng đen bòng nhiên bốc lên nghi ngút một làng sương màu xanh
trắng. Làng sương này tỏa ra từ khắp nơi trên cơ thể và cứ dập dìu như một
ngọn lửa màu xanh trắng đang cháy trong màng khói mù dày đặc. Nhờ ánh sáng của
làng sương, ta có thể thấy một thân hình máu me được hiện lên.

Qua thêm 1 lúc, làng sương bắt đầu giảm đi nhưng nhìn chung vẫn còn bao phủ
lấy bóng đen và ta có thể nhìn thấy rõ đó là Trâm Khung.

Trầm Khung bắt đầu nhúc nhích. Dù rất khó khăn trong việc đứng lên khi toàn bộ
cơ thể của hắn cứ run run như thiếu sức nhưng Trầm Khung vẫn có thể đứng lên
trong tư thế khom người và thả lỏng hai tay.

Trên khuôn mặt toàn là máu, Trầm Khung đưa đôi mắt lờ đờ và khá mờ của mình từ
từ nhìn mọng vòng xung quanh rồi tiếp tục đưa hai bàn tay lên và nhìn.

Từ hai bàn tay của hắn, Trầm Khung thấy được một cái thứ gì đó màu xanh trắng
còn lúc ẩn lúc hiện dưới lớp máu còn khá ướt thêm một lúc rồi biến mất như
chưa hề tồn tại.

-Chuyện gì vậy? Mình đang ở đâu? …

Trầm Khung ngu ngu ngơ ngơ thốt lên một câu một cách vô lực rồi ngơ ngác nhìn
mọi thứ xung quanh nhưng tất cả chỉ là một màng khói bụi dày đặc.

Làng sương xanh trắng đang bốc lên trên đầu của Trầm Khung biến mất, Trầm
Khung đột nhiêm mở to mắt ra như vừa nhận ra điều gì đó rồi bắt đầu trừng to
mắt ra rồi dùng tay phải vỗ lên đầu mình

-Nhớ rồi! Nhớ ra rồi …

Trầm Khung liên tục làm bầm một mình mốt lúc cho đến khi hắn thật sự lấy lại
sự bình tĩnh của mình.

-A … aaaaaaa

Nhưng khi Trầm Khung vừa lấy lại sự bình tĩnh thì ngay tại giữa ngực hắn lại
đột nhiên đau nhói không thôi. Hắn bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị xé
toạc ra.

Từ giữa ngực Trầm Khung đột nhiên xuất hiện một cái đường kẻ màu đen thẫm.
Đường kẻ màu đen càng ngày càng dài và rộng ra cho đến khi bảo phủ hết cả
người Trầm Khung thì bỗng nhiên tất cả biến mất.

Nhưng khi bóng hình Trầm Khung vừa biến mất thì từ trên trời những tia sét
liên tục đánh xuống đúng vào vị trí mà hắn là vừa đứng và tạo thành một cái hố
có đường kính vài mét.

Tại con hẻm cũ, Trầm Khung một mình đứng ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh. Vẫn
khung cảnh này, vẫn mấy cái căn nhà này, vẫn cái âm thanh ồn ào của xe cộ này
và hắn vẫn đứng đúng cái nơi mà hắn phát hiện ra chuyện lạ thường.

Trầm Khung kiểm tra lại quần áo và trang bị trên người. Mọi thứ vẫn ổn và
không có trầy xức gì và điều đó làm hắn có chút bị nghẽn não. Hắn thật sự chả
biết chuyện mình vừa trải qua lúc nảy là cái gì. Là mơ? Nếu là mơ thì hắn
không thể nào nhớ rõ và có cảm giác chân thực như vậy. Nhưng nếu không phải là
mơ thì là cái quái gì.

Tạm dưng mọi suy nghĩ, Trầm Khung lấy cái điện thoại trong túi ra và xem giờ.
Màng hình điện thoại sáng lên làm hiện ra con số khiến mặt Trầm Khung tuôn mồ
hôi lạnh như mưa.

-Đệt! Quá 12 giờ rồi. Về lẹ kẻo ngủ ngoài đường

Theo quy định của khu trọ thì qua 11 giờ đem là sẽ khóa cổng ra vào bên hong
tòa nhà. Mà đã khóa cổng đó rồi thì không còn đường nào mà vào được hết vì tòa
nhà được thiết kế dạng kín với 1 lối ra vào duy nhất ra vào cho xe và người ở
trọ.

Phải mất 30 phút để có thể chạy về đến trước tòa nhà. Con số 1 giờ sáng ngay
lập tức đã đạp tan mọi hy vọng của Trầm Khung khiến hắn chỉ còn biết thở dài
một hơi mà nhìn cái tòa nhà cao 5 tầng trước mắt.

-Đinh công mạnh bà chủ nhà! Anh đây ở đây đã hai năm mà xin cái chìa khóa cổng cũng không cho làm báo hai anh phải đứng đường như hôm nay

Trầm Khung thầm rủa bà chủ nhà rồi nghĩ tiếp

-Gâu gâu gâu … gâu gâu gâu

Nhưng khi Trầm Khung còn đang suy nghĩ thì tại căn nhà đối diện bỗng nhiên
vang lên tiếng cho sủa liên hồi khiến Trầm Khung giật mình mà nhìn sang.

Một con chó to đùng thuộc giống chó Đức Becgie đang đúc cái mỏ ra khỏi khung
hàng rào sắt và chĩa về phía Trầm Khung mà sủa một cách khí thế.

Thấy nó bị nhốt bên trong, Trầm Khung lấy lại bình tĩnh mà rủa cho hả dạ

-Địt mẹ nhà mày nhá! Bố mày đây đang bực, sủa nữa là anh cho mày vào nồi chó giả cầy đấy.

Con chó dường nhu nghe hiểu tiếng của Trầm Khung mà cũng bắt đầu im lặng và
quay đầu chạy vào trong.

Trầm Khung nhìn thấy con chó chạy đi mà cũng bỗng nhiên cảm thấy mình thật vĩ
đại nha, biết đâu đây lại mà một dị năng mới của hắn. Nghĩ thế, Trầm Khung
bỗng dưng liên tưởng đến cảnh mình thét một tiếng và một bầy sư tử lao về phía
trước trong thật oai phong.

Nhưng khi Trầm Khung còn đang tự sướng thì bỗng nhiên một bóng đen lao ra từ
phía căn nhà và bằng thị lực của mình Trầm Khung nhận ra ngay là con chó lúc
nảy.

Bầy sư tử trong tưởng tượng của Trầm Khung nhanh chóng hóa thành chính bản
thân hắn đang trần truồng dưới sự chỉ huy của một con chó. Trầm Khung ngay lập
tức quay người chạy và thầm rủa

-Định mệnh! Cái giống cho gì mà to như con voi. Bị nó đuổi kịp là xác định đội mồ. Bớ người ta … CHÓ!!!

-Bớ làng nước ơi! CHÓ!!

-CHÓ TO … CHÓ BỰ … CHÓ ÔNG NỘI … ĐỊNH MỆNH … CHÓ!!

Trầm Khung vừa chạy vừa hô và cứ thế hắn đánh ba vòng quanh khu phố.

...

Nhìn Trầm Khung lúc này mồ hôi tuôn ra ướt hết cả áo, hơi thở thí gấp gáp và
hổn hển y chang như cái con đang rượt hắn ở phía sau.

-Con mẹ nó … hờ hờ … Chạy hết tốc lực trong 30 phút rồi giờ lại chạy thêm ba vòng khu phố … hơ hơ … TRÂU NÓ CÒN CHẾT HUỐNG CHI LÀ NGƯỜI … hơ hơ … con bà nó … anh đây ứ chạy nữa … hơ hơ …

Trầm Khung vừa rủa mà vừa giảm tốc độ chạy lại cho đến khi ngừng hẳn rồi dùng
hai tay chóng hong mà ra sức thở lấy thở để. Lúc này hắn chỉ hận lại không thể
lấy hết tất cả các lỗ trên cơ thể ra để thở.

-Gâu gâu gâu …

Nhưng Trầm Khung chỉ vừa thở được một lúc thì con chó liền đuổi đến khiến hắn
bực tức mà quay lại rủa

-Sủa sủa cái nồi! Lại đây ... bố ứ chạy nữa. Tao mày sồng mái một phen … hơ hơ

Trầm Khung lúc này quyết định không chạy nữa. Hắn nghĩ là con trai mà cứ bỏ
chạy như con gái là không được nên hắn quyết định phải sống chết với con chó
này một phen vì dù sao thì nếu chạy một hồi thì hắn cũng đuối sức mà thôi, thà
dùng số sức lực ấy mà choảng nhau với con ôn thần này thì may ra còn có cơ
hội.

Con chó chạy đến gần và nhảy vồ về phía Trầm Khung.

Con chó mà Trầm Khung gọi là “to như con voi” này bình thường nhìn là đã thấy
hãi mà khi nó nhảy vồ lên thì còn che bít cả tầm nhìn khiến Trầm Khung cũng
chả biết làm gì hơn ngoài việc thét lớn lên “CHẾT MẸ MÀY ĐÊ” và tung ra một
cước toàn lực.

Chân Trầm Khung nhanh chóng đụng vào bụng con chó và hắn có thể nghe được một
tiếng “rắc” giòn tan như có cái gì đó gãy. Con chó liền thét lên vài tiếng
“ẳng” rồi bị bắn bay lên cao và rơi xuống đường năm bất động

-Á đù! Chỉ vậy thôi à?

Trầm Khung vẫn trong tư thế tung cước mà nhìn cảnh tượng trước mặt

-Xưa có Võ Tồng đánh một phát chết hổ. Nay có ta đá một phát chết chó. Cạn lời! Khô lời! Hạn hán lời!


Du Giới - Chương #10