Nửa Năm Của Sự Bắt Đầu (1)


Người đăng: Vincent032

Thời gian thấm thoát trôi qua, đã là nửa năm sau khi đoàn người từ Khúc Lục
gia đến thâm dinh thự của La Thiên.

Nữa năm, có kẻ bảo rằng nó dài nhưng cũng có người bảo rằng nó ngắn. Với kẻ
nhàn rỗi, nửa năm thật quá dài để họ tiêu hết đi thời gian của mình. Với người
bận rộn thì nửa năm chỉ như một cái ngửa đầu lên nhìn và chợt nhận ra là vì
mình đã quá chú tâm vào công việc mà không nhận ra là đã hết nửa năm.

Và với Trầm Khung thì nửa năm qua đúng thật là đã có nhiều vấn đề để hắn giải
quyết.

Sau chuyến viếng thâm của người đến từ Khúc Lục gia, Trầm Khung ngay khi hoàn
toàn bình phục thì cũng đã bắt tay vào hoàn thành cho mình tác phẩm nghệ thuật
có thể nói là đầu tay của hắn và cũng chính là thứ mà hắn hứa sẽ giao cho lão
Chẩm Thương, đó chính là một tấm bản quảng cáo.

Nghe đến đây, mọi người sẽ nghĩ rằng chỉ là một tấm bảng quảng cáo thì có gì
là đặc biệt? Nếu bảo rằng tạo ra một tấm bảng quảng cáo màu mè vào thời điểm
hiện tại thì đúng là không có gì đặc biệt và mới lạ, nhưng nếu ta nhìn lại
thời đại trong quá khứ thì một tấm bản quảng cáo màu mè thế này chính là thứ
kỳ lạ nhất mà một người có thể nhìn thấy khi đi bộ trên con phố.

Nhờ vào màu nhượm vải, Trâm Khung đã áp dụng thuật kích thị (kích thích thị
giác) để thu hút sự chú ý của mọi người vào tấm bảng quảng cáo với những màu
sắc tươi sáng dành cho phần rau củ quả, phần màu xám đen để thể hiện cho các
công cụ bằng sắt và màu xám đen kết hợp với trắng bạt để thể hiện cho công cụ
bằng sắt có độ bén.

Với việc áp dụng các màu sắc tươi sáng, Trầm Khung đã thẳng tay áp dụng câu
“xanh xanh đỏ đỏ con nhỏ nó ham” mà khi nhò hắn vẫn thường hay nói đùa với tụi
bạn của mình và dù đó chỉ là một câu nói chơi cho vui miệng thôi nhưng nếu
nghiêm túc mà xét về ý nghĩa thì câu này hoàn toàn không sai.

Trên con phố, sự đa dạng về màu sắc đã giúp tấm bảng quảng cáo trở thành tâm
điểm của mọi cái liếc nhìn. Có thể nói, trên một con phố dài tẻ nhạt thì tấm
bảng hiện lên như một tâm điểm, một đóm sáng trong đường hầm.

Một người nhìn, hai người nhìn, mười người nhìn, trăm người nhìn và ngàn người
nhìn. Nếu ta nói một ngươi nhìn chưa chắc sẽ có một người ghé qua thì nếu như
có mười người nhìn chắc chắn sẽ có ít nhất một người ghé qua. Nếu nói một
người ghé qua chưa chắc có một người mua thì năm người ghé qua thế nào cũng sẽ
có một người mua.

Và với thuật kích thị của Trầm Khung, nếu cứ tính theo tỉ lệ thấp nhất là mười
người nhìn có một người ghé và năm người ghé có một người mua thì với ngàn
người nhìn, Trầm Khung đã kéo một lượng khác hàng có thể mua hàng thấp nhất
lên đến hai mươi người mua trên một ngàn người nhìn vào. Vậy cứ tính theo cách
trên thì trên con phố lớn nơi lão Chẩm Thương đặt cửa hàng của mình thì một
ngày tuyệt không dưới vài ngàn người đi qua và có khi là lên vạn người. Nếu ví
như cho có năm ngàn người đi qua thì cửa hàng của lão Chẩm Thương có ít nhất
một trăm khách mua hàng một ngày.

Với một trăm khách mua hàng một ngày, Trầm Khung giả dụ họ chỉ đến mua khoai
tây thôi thì với nếu mỗi người chỉ mua một ký với mức giá trung bình là 20
đồng/ký vậy trong một ngày lão Chẩm Thương đã bán được 2000 đồng, trừ đi vốn
là 15 đồng/ký thì một ngày lão ta cũng lời ít nhất là 500 đồng hay nói cách
khác là 5 đồng bạc và nếu cứ thế trong hai mươi ngày chả phải là lão ta có 1
đồng vàng hay sao? Còn nhớ chỉ với 5 đồng vàng thôi thì đã khiến Lang Trung
phải liều mạng để giết La A đấy.

Tính đến đây, ta cần phải nói lại là 1 đồng vàng/ 20 ngày với mức danh thu kỳ
vọng đạt chuẩn thấp nhất là khách hàng chỉ vào và mua đúng một ký khoai tây
chứ không mua cái khác và mua nhiều hơn.

Để giảm thiểu số ngày đạt được một đồng vàng lại, Trầm Khung liên tục đề nghị
cho lão Chẩm Thương tổ chức một số chương trình khuyến mãi cũng như ưu đãi để
nâng lượng khách hàng trung thành đến mua hàng trong một ngày và cũng như tăng
lượng hàng hóa được bán ra.

Thông thường, các mặt hàng như rau củ quả thường có thời gian tồn kho thấp nên
nếu như để chúng hư mất thì tiền cũng bay đi tông tiền vốn. Để tránh việc đó,
Trầm Khung áp dụng quy tắc tồn kho 5 đến 6 phần thời lượng có thể tồn thì sẽ
tổ chức một đợt bán giảm giá với mức phí giảm là mười đến mười lăm phần trăm
và nếu đạt thời gian tồn lên đến 7 8 phần thì sẽ giảm đến hai mươi phần trăm.
Và cứ theo phép tính đó thì nói cách khác là các mặt hàng bán trong ngày như
rau tươi thì đến trưa đã giảm giá rồi

Với một cách nhìn khác, cách bán này vô hình tạo thành giảm lợi nhuận đáng lẽ
phải có được của lão Chẩm Thương xuống khoảng ít nhất là một phần mười vì nếu
rau dù có héo một tí thì vẫn có người mua và nếu nhập một lượng vừa phải theo
như nhu cầu hằng ngày thì sẽ đảm bảo việc thất thoát. Với Trầm Khung, cách
nhìn trên hoàn toàn không hề sai và hắn cũng nhận định rằng đó là cách bán
hàng của những bà bán rau ngoài khu chợ gần nơi hắn sống ở thế giới trước kia,
nói cách khác thì đó là một cách bán an toàn.

Nhưng, tới đây ta nên nhìn vào một nhược điểm của cách bán đó mà bạn nếu chú ý
một chút sẽ nhận ra rằng, ở ngoài chợ thì luông có nhiều hơn một bà bán rau và
bọn họ lúc nào cũng phải tốn công sức để đôi có với đối thủ hoặc lôi kéo khách
hằng ngày. Đến đây, ta nói cách khác là nếu cứ giữ giá thế mà bán thì hoàn
toàn không có sức cạnh tranh.

Trong mắt của Trầm Khung, phần tiền lời bị mất đó hắn đã chi nó cho cái mà
người ta hay gọi là “tiếp thị”.

Về mặt hàng bán ra thì lão Chẩm Thương chính là không phải độc quyền buôn bán
và về giá cả thì dù thời đại này khi mà luật pháp về thương mại chưa phát
triển đến độ chi tiết nhưng trong buôn bán thì mọi thương buôn đều hiểu một
luật bất thành văn đó chính là “không bán phá giá”. Trầm Khung sống ở nơi này
đủ lâu để hiểu rằng nếu như không có người chống lưng thì hành động “phá giá”
làm tồn hại đến lợi ích của các thương buôn khác chính là cực kém thông minh.

Đến đây, ta thấy việc Trầm Khung giảm giá bán rau tươi và trái cây khi chúng
héo thì cũng giống như một hình thức bán phá giá vậy liệu có nguy hiểm? Câu
trả lời chính xác ở đây cho việc này chính là, chúng ta nên hiểu rằng khái
niệm về “xả hàng tồn kho” không chỉ thời đại của chúng ta ngày nay mới có nên
“xả hàng” chính là lý do cửa miệng của lão Chẩm Thương nếu có ai đó hỏi đến.

Ngoài ra, Trầm Khung còn âm thầm phá luật “không bán phá giá” bằng hình thức
“khách hàng thân thiết”. Hình thức “khách hàng thân thiết” mà Trầm Khung áp
dụng ở đây không giống như loại ở trong siêu thị với thẻ khách hàng mà là
thông qua lão Chẩm Thương âm thầm ghi chú lại, lão ta sẽ không nói ra cho đến
khi tính tiền để làm phần quà bất ngờ cho người mua và cũng như tạo thiện cảm
với khách hàng mua truyền thống.

Bạn hãy thử tượng tượng, mớ rau củ trên kệ có giá như vậy đấy nhưng khi bạn
mua thì bạn biết là chủ tiệm sẽ luôn bán giá ưu đãi cho bạn thì bạn sẽ cảm
thấy sao? Trong trường hợp này thì thông thường bạn sẽ có thiện cảm với lão
chủ tiệm và luôn đến tiệm này để mua bất kỳ món đồ nào mà bạn cần đến rồi. Và
ở đây Trầm Khung áp dụng một cái típ nhân tâm thuật nhỏ đó chính là “bí mật
nhỏ”.

Thuật “bí mật nhỏ” là như thế nào? Thuật này là một thuật nhỏ thuần về quan hệ
đơn lẽ giữa hai cá thể khi mà cả hai đều giữa đều biết về một chuyện không to
tát mấy nhưng cũng thống nhất là không nói nhiều về chuyện này với người
ngoài, thuật này là vận dụng quy tắc “cho đi trước khi muốn được nhận” mà cha
Trầm Khung đã nói với hắn. Về mặt tình cảm, thuật này giúp tăng độ tin tưởng
giữa hai người và từ đây cũng có giúp tăng độ hiệu quả của quan hệ này. Về mặt
quan hệ xã hội, giữ cho đối phương một bí mật nhỏ một cách thiện chí sẽ giúp
làm tăng và ổn định các mối quan hệ của bạn cũng như những bất ngờ theo chiều
hướng tích cực mà bạn có thể gặp được về sau. Vậy về cơ bản, thuật “bó mật
nhỏ” có thể hình dung một cách đơn giản bằng câu nói “bạn không thể có bí mật
với một người nếu như không có thiện cảm với người đó và ngược lại”.

Ngoài ra, Trầm Khung còn dùng thêm một vài thuật khác như thuật “quà nhỏ” cho
những khách hàng có con nhỏ đi cùng hay thuật “nhận lỗi trước” khi chủ động
chấp nhận đổi trả hàng trong thời gian nhất định nếu hàng hóa có sự cố. Thuật
“nhận lỗi trước” này cũng đã từng được Trầm Khung dùng lần Khúc Lục Huỳnh Văn
muốn mắn hắn, tuy lần ấy Trầm Khung không biết là nó vô hình chung làm Khúc
Lục Huỳnh Văn tức tối. Nhưng ở đây là quan hệ giữa người bán và khách hàng
cùng với hoàn cảnh không giống như chuyện của Trầm Khung, Khúc Lục La Thiên và
Khúc Lục Huỳnh Văn nên kết quả tự nhiên là đi theo chiều hướng thích cực hơn
mà điển hình là tăng niềm tin vào sản phẩm mà khách hàng mua cũng như suy rộng
ra là tăng niềm tin mua hàng vào cửa hàng mà họ mua và tăng độ trung thần
trong việc mua sắm trong tương lai.

Dần già, cả Trầm Khung và lão Chẩm Thương đều thấy rằng chỉ mình lão Chẩm
Thương thôi thì không thể nào làm hết tất cả các việc trong tiệm nữa nên cả
hai quyết định tuyển thêm người giúp việc. Và sau khi tuyển thêm người giúp
việc thì cả hai người lại nhận ra rằng quy mô của cửa tiệm không còn đủ nữa
nên cả hai quyết định mở rộng thêm diện tích của cửa hàng.

Việc mở rộng thêm cửa hàng phải mất gần một tháng để xây dựng và vì chỉ là mở
rộng thêm khu vực trưng bày hàng hóa cũng như nhà kho nên chi phí không tốn
kém như khi xây một ngôi nhà cùng quy mô và lão Chẩm Thương chỉ tốn năm đồng
vàng cho việc này.

Vào ngày mà cửa tiệm hoàn tất việc mở rộng, Trầm Khung đã tự mình chóng nanh
hai tay mà nhìn cái cửa tiệm một lúc lâu.

Còn nhớ, La A vì năm đồng vàng mà chết đi. Cũng từ đó, Trầm Khung mới nhập vào
xác của La A và sống đến lúc này. Mà bây giờ chi tiêu cho việc mở rộng cửa
hàng của là năm đồng vàng. Sự trùng hợp này cho Trầm Khung một chúc cảm xúc mà
hắn khó lòng miêu tả thành lời được.

Trong cái lặng im đứng nhìn cửa tiệm mới mở rộng, Trầm Khung như chợt có chút
tao ngộ gì đó trong đầu khiến hắn nhếch môi cười và nói

-Trước nay ta luôn không thích là một kẻ gian lận, nhưng trời đã bắt ta phải gian lận thì ta sẽ gian lận đến ... điên đảo trời đất

...

Uống Nhiều Sữa Đến đây, ta có thể thấy việc gọi thuật này thuật kia có vẻ
khá huyền bí và lạ lẫm với mọi người trong khi thực tế là ai ai cũng có thể
nhìn thấy những thuật này quanh mình rất nhiều và rất là đời thường. Tuy
nhiên, tôi gọi chúng là “thuật” ở đây là đúng và dù là tôi tự đặt tên cho mấy
loại “thuật” đó nhưng tôi vẫn tin rằng mình làm cũng đúng. Vì trên đời này có
rất nhiều việc mà mọi người đôi khi biết là thế nhưng không bao giờ làm như
thế ??(ý tôi là có rất nhiều người vẫn đánh mất thứ quan trọng chỉ vì dù có
thấy và biết nhưng vẫn phạm các lỗi về “thuật” và vì đơn giản họ không để tâm
đến nó) … Tôi dùng từ “thuật” ở đây cốt là để tạo thành điểm nhất nhấn mạnh
trong tâm trí các bạn và từ đó tạo thành một điểm nhớ khiến bạn có xu hướng
ghi nhớ cũng như chú ý những “thuật” này tốt hơn và khi bạn ghi nhớ cũng như
chú ý đến chúng thì bạn sẽ phát hiện ra rằng “thuật” và cơ hội dùng “thuật”
luôn tồn tại xung quanh ta. Nhưng hơn hết, tôi luôn cố gắng lý giải một cách
tốt nhất về các “thuật” bằng cách đưa ra những “khái niệm” về “thuật” đó và
một vài minh chứng đi kèm cũng như lấy nhân vật chính làm ví dụ để bạn thấy
cái lợi mà “thuật” mang lại cho người dùng nó. Chả phải mọi người đều thấy lợi
ích thì mới làm sao? Tôi đây cho bạn thấy “thuật” có lợi ích thế nào để bạn
chú ý đến “thuật” và có khi nó sẽ giúp được bạn trong tương lai. Tất nhiên,
mọi người luôn luôn thích sự chân tâm và câm ghét sự giả tạo nên bạn hãy lưu ý
thật kỹ điều này nếu không muốn “thuật” phản tác dụng. Cám ơn bạn đã đọc
truyện của mình


Du Giới - Chương #79