Người đăng: Vincent032
-La A này! Nhóc nhắm khi nào thì làm xong cái mà nhóc nói là có thể giúp ta thu hút được khách?
Lão Chẩm Thương đứng trước cửa tiệm mà nhìn về phía Trầm Khung đang đứng ở xa
mà lớn tiếng hỏi
-Là khoảng một tuần kể từ lúc con nhận được đủ dụng cụ. À lão cũng tranh thủ tìm người làm nhanh cho con cái thứ mà con yêu cầu nhé
Trầm Khung từ xa đưa tay vẩy vẩy chào lão Chẩm Thương mà hét to trả lời.
…
-La A này!
Khi Trầm Khung bước vào trong dinh thự sau một chặng đường cũng khá xa từ chỗ
lão Chẩm Thương về đến thì chợt nghe được một giọng vang lên gọi tên hắn. Trầm
Khung vừa nghe là biết đây là giọng của “chùm” thứ hai trong căn dinh thự này
nên hắn liền quay đầu lại nhìn và cười nói
-Chào chú Vạ Hạc … ối … chói quá á – Trầm Khung vừa nói vừa nhìn sang lão Vạ Hạc thì bỗng nhiên cả người hắn như muốn ngã ngữa ra sau trong khi hai tay thì đưa lên che chắn trước mắt cứ như thể có thứ gì đó đang chiếu thẳng vào mắt hắn - ... ối … tóc của chú … ối … hôm nay đúng là tỏa sáng cả một vùng trời à
Trước cảnh Trầm Khung làm bộ làm tịch, lão Vạ Hạc cũng không nhịn được mà bật
cười ha hả và phe phẩy mái tóc ống mượt của mình vài cái nói
-Ha ha ha … nhóc con khá lắm … ha ha ha … Nhưng cứ cái thói xuông nịnh thế là không tốt đâu nha
Nghe đến đây, Trầm Khung cũng thôi không giả bộ nữa và vừa lấy tay gãi gãi đầu
vừa cười ha há.
Có thể nói, quan hệ của Trầm Khung và lão Vạ Hạc rất tốt và hắn thường nói
rằng dù lão ta tuổi đã cao nhưng cứ nhìn vào mái tóc của lão là không thể nào
đoán được tuổi chính xác nên Trầm Khung thay vì dùng từ “lão” thì hắn đã thay
nó bằng từ “chú” như một hình thức nịnh bợ trá hình. Nhưng vấn đề ở đây là lão
Vạ Hạc cũng biết là hắn nịnh lão ta và cả hai cùng xem đó như một tiểu tiết để
pha vui cho mỗi lần gặp nhau.
-À phải rồi! Chú gọi con có chi không?
Vui đùa một lúc, Trầm Khung cũng không quen việc mà hỏi lão Vạ Hạc
-À! Có người ở phương xa gởi đồ cho nhóc …
Lão Vã Hạc nghe Trầm Khung hỏi mà cũng nhớ ra việc chính mà nói
Và khi lão vừa dức câu thì Trầm Khung chính là đã như muốn ngửa người ra mà
tròn mắt vì ngạc nhiên rồi.
“Người phương xa? Tình hình giờ là cái tình hình gì đây? Là thần thánh phương
nào giáng thế mà nhận bừa họ hàng vậy?”
Trong trí nhớ của Trầm Khung về La A, Trầm Khung dù có môi hết cả ốc ra mà
nghĩ thì cũng không đâu mà tìm được một ai có thể gọi là có quen biết với hắn
mà còn sống trên cõi đời này. Về cơ bản thì tất cả mọi người trong làng của La
A thì lớp bị bắt đi bán làm nô lệ, lớp bị giết. Có thể nói, trừ cái tên La A
với cái số đỏ chót cả vùng trời này khi lọt vào “mắt xanh” của La Thiên ra thì
những người còn lại đều rơi vào thế ốc không mang nổi mình rồi. À nhưng mà
chính xác thì La A cũng đã chết rồi còn đâu.
Thấy Trầm Khung trong như đang ngu ngu ngơ ngơ Lão Vạ Hạc nói tiếp
-Là gởi từ Đàn Hương thành đến đấy
-Đàn Hương thành á?!
Nghe đến ba chữ Đàn Hương thành thì Trầm Khung lập tức ngửa người ra và cũng
như đã hiểu hết mọi chuyện.
“Gởi từ Đàn Hương thành. Còn ai? Còn ai có quen biết với ta mà sống tại Đàn
Hương thành! Ôi Ngân Nguyệt ôi”
Trầm Khung liền vui mừng như muốn nhảy bỏng lên trời nhưng vì có lão Vạ Hạc ở
đây nên hắn cần phải kiềm chế một chút. Tạm dẹp cảm giác vui mừng sang một
bên, Trầm Khung hắn giọng “hừ” một cái và điềm đạm hỏi
-Ồ thế à! Thế chú để nó ở đâu thế?
Sau câu hỏi của Trầm Khung, lão Vạ Hạc lúc này đang nhìn hắn bằng một con mắt
đầy sự nghi ngờ. Dưới hai thai độ nói chuyện khác nhau một trời một vực của
Trầm Khung và kinh nghiệm sống nửa đời người của lão ta cũng đủ để thấu hiểu
được một số chuyện à.
Đưa bàn tay lên vỗ vài Trầm Khung vài cái, lão Vạ Hạc nói
-Nhóc không cần phải làm trò đó trước mặt ta đâu. Quen nhau bấy lâu ta chả hiểu nhóc ra sao sao? Đồ ta đã để trong phòng của nhóc đấy
Dưới cái vỗ vai và những lời như đâm thẳng vào tim đen của Trầm Khung đến từ
lão Vạ Hạc đã khiến hắn như muốn đỏ cả mặt lên vì hắn chợt nhận ra là việc gì
hắn phải che giấu? Thế chả phải là làm lão ta nắm được yếu điểm của mình sao?
Thấy Trầm Khung như muốn đỏ mặt lên vì xấu hổ, lão Vạ Hạc liền như được thế
đại thắng và vừa quay lưng đi mà vừa cười lớn “ha ha” vì từ lúc hai người làm
thân đến nay thì chưa lần não lão ta có thể làm Trầm Khung rơi vào thế bất lợi
như hôm nay à.
…
Két Cạch
Cánh cửa phòng mở tung ra và Trầm Khung nhanh chóng nhảy vào trong phòng. Căn
phòng của Trầm Khung lúc này vẫn là căn phòng nhỏ như ban đầu và dù La Thiên
có vài lần đề nghị hắn đổi phòng khác vì trong dinh thự còn rất nhiều phòng
trống nhưng Trầm Khung đã từ chối.
Việc Trầm Khung từ chối không nhằm hướng đến người bên ngoài mà chính là để
tránh người bên trong dinh thự có sinh ra suy nghĩ không có lợi cho hắn. Còn
nhớ La A của ngày trước chính là một tên nhóc con, một tên nhóc con thuộc tầng
lớp thấp kém nhưng lại được tiếp nhận sự đãi ngộ đặc biệt của La Thiên và từ
đó cũng đồng thời khiến mọi người trong dinh thự sinh ra cảm giác không thuận
mắt để rồi dẫn đến kết quả là hắn mất tích hai ngày nhưng trừ La Thiên ra thì
cũng không một ai để tâm đến nên mới có cái kết cục là chết một mình bên trong
cái chậu nước vừa tối, vừa ẩm lại vừa lạnh.
Qua đó, Trầm Khung thấy được một minh họa rất cụ thể cho hậu quả của việc
không hòa nhập được cùng với cộng đồng mà mình sẽ phải gắn bó là như thế nào.
Cũng vì thế, Trầm Khung tình nguyện ở lại trong căn phòng nhỏ này cùng với mọi
người và dù được La Thiên yêu cầu là không cần phải làm việc nhà nữa thì Trầm
Khung vẫn làm và thậm chí hắn còn tranh thủ thời gian để giúp đỡ mọi người bên
trong dinh thự.
Nhờ thế, kết quả là trong vòng một tháng hắn đã kết thân được với hầu như tất
cả mọi người bên trong dinh thự, có thể nói nếu một người nào đó không thân
hắn lắm thì tuyệt nhiên cũng sẽ không ghét hắn và cũng nhờ đó mà Trầm Khung
cũng tự tạo cho mình một mạng lưới cung cấp thông tin cũng như bảo vệ cho bản
thân hắn.
-Gói đồ gói đồ gói đồ…
Trầm Khung vừa bước vào phòng thì miệng đã liên tiếp lầm bầm chữ “gói đồ” và
mắt thì nhìn giáo giác xung quanh.
Nhìn quanh một chút, Trầm Khung phát hiện ra một gói đồ hình chữ nhật được bộc
trong một tấm vải màu xanh lam đang nằm trên giường của hắn.
Lập tức, như một con hổ đói vồ mồi, Trầm Khung liền bổ nhào về phía cái giường
và chộp lấy cái hộp với tốc độ nhanh chóp nhoáng.
Tận tay cầm cái gói đồ, Trầm Khung vừa run run tay mà vừa cẩn thận mở gói đồ
ra. Lớp vãi bên ngoài được mở ra và thứ bên trong nó chính là một cái hộp gỗ
có màu nâu. Cẩn thận mở nấp hộp gỗ ra và đập vào mắt Trầm Khung là một thứ có
màu đen nằm im lìm bên trong cái hộp.
Nhẹ nhàng đưa tay câm thứ đen bên trong đó lên, từ đôi tay của Trầm Khung
truyền đến một cảm giác vừa mềm lại vừa ấm áp.
Dựa vào hình dáng của móng đồ, Trầm Khung liền đưa ra kết luận
-Đây là một chiếc khăn gió!
Có thể nói, đây là lần đầu tiên trong đời, Trầm Khung tự tay mình cầm cái thứ
gọi là khăn gió này trên tay. Còn nhớ, ở thế giới trước, Trầm Khung sống tại
trung tâm của vùng nhiện đới với khí hậu nóng ẩm quanh năm nên sản phẩm như
khăn gió thế này không được bày bán rộng rãi và cũng như không dùng đến.
-Đây là khăn gió à … nó ấm thật … ơ …
Cẩn thận sờ sờ, bóp bóp một đoạn của chiếc khăn gió trên tay, Trầm Khung đang
lầm bầm thì chợt nhận ra điều gì đó và liền nâng chiếc khăn gió lên ngang mặt
và hét to
-CHIẾC KHĂN GIÓ ẤM! Ôi thân linh ơi, nó … nó ấm thật. Khánh Phương đúng là không gạt mình à.
Hồi tưởng lại một đoạn quá khứ cuồng nhạc của Khánh Phương, Trầm Khung cẩn
thận đưa chiếc khăn đến gần và nhẹ nhàng áp mặt vào đó để cảm nhận cái cảm
giác ấm áp truyền đến
Vừa áp chiếc khăn gió vào một lúc, Trầm Khung liền chợt mở bừng mắt ra, mũi
của hắn hít một hơi thật xâu và thẳng tay đưa chiếc khăn lên cao khỏi đầu và
hô to
-Oh my God! Có mùi của Ngân Nguyệt
Vừa hét lớn xong, Trầm Khung liền kéo tay xuống là kề mũi vào cái khăn gió mà
hít liền mấy hơi xâu đến tận ruột.
Đã bao lâu rồi nhĩ? À đã qua một tháng thôi mà sao Trầm Khung cứ có cảm giác
như xá cách đã rất lâu rồi. Đúng thật là kỳ lạ, rõ ràng là hồi sáng Trầm Khung
biết là hắn đã không gặp Ngân Nguyệt được một tháng rồi nhưng khi ngửi được
chút mùi hương còn vương vấn lại của cô ấy thôi thì Trầm Khung lại có cảm giác
như là đã nhiều năm dài vậy.
Đây là gì? Là mê hương sao? Mà lại có thể làm một con người luôn tỉnh táo rơi
vào cảnh ảo mọng về một khoảng thời gian? Là thuốc kích thích sao? Mà có thể
gợi lên nỗi nhớ chia ly bao ngày? Là thuốc độc sao? Mà có thể làm cho tim ta
đau nhói một nỗi chia xa?
Chìm đắm trong chút mùi hương của Ngân Nguyệt còn vương lại trên chiếc khăn
gió như là có nàng, ảo tưởng sự ấp áp là đến từ cái ôm cảm nàng, Trầm Khung
như tĩnh như mơ mà thốt lên một câu
-Thật là nhớ …
Và cứ thế, một sự im lặng kỳ lại chợt đến và ngự trị bên trong căn phòng này.