Lão Chẩm Thương Tiềm Năng


Người đăng: Vincent032

-Nhóc thấy đấy! Lão cảm thấy rất tự tin khi giới thiệu sản phẩm của mình với khách hàng nhưng … nhưng vấn đề là đa số khách hàng của ta toàn là khách quen hoặc người xung quanh đây. Ta thật sự muốn thu hút thêm nhiều khách đến nữa và ... và có thể thì mở rộng thêm cửa tiệm của mình hay là mở chi nhánh gì đó

Lão Chẩm Thương dùng giọng điệu có phần sầu não và than thở để trình bày về
vấn đề của mình và khi lão đến đến phần mở rông thêm cửa tiệm thì như có chút
yếu lực đi khiến Trầm Khung ngồi đối diện nếu không có suy nghĩ là lão giả
đang giả bộ trước đó thì cũng chính là nghĩ lão ta đang sầu não thật.

Nhưng bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt này, Trầm Khung lúc này đang phải dùng một ánh
mắt khác để nhìn lão Chẩm Thương. Hơn ai hết, hắn nhận ra được từ lời nói của
lão ta một cảm giác quen thuộc, một cảm giác của thế giới mà hắn từng sống,
một thế giới mà lòng tham của con người không bao giờ là có hạn và từ đó đã
sinh ra một thế giới không có khái niệm giới hạn.

Từ ngày bước đến thế giới này, trừ bỏ Khúc Lục Thừa Thiên ra thì những người
Trầm Khung biết đến và đặc biệt là người quen thân với hắn, có thể nói, không
một ai có cùng chí hướng với hắn. Từ chú Ô Mai đến lão Vạ Hạc hay những người
trong dinh thự và kể cả La Thiên nữa.

Với La Thiên, Trầm Khung nghĩ rằng cậu ta còn quá nhỏ để có thể có những suy
nghĩ này. Nhưng còn những người khác thì Trầm Khung nhìn được họ chính là
những người dễ hài lòng với những gì mình đang có hay có thể nói là ước mơ của
họ quá đơn giản. Khi một con người dễ hài lòng và có ước mơ đơn giản thì người
đó sẽ dễ thỏa mãn và khi thỏa mãn thì họ sẽ không thể tiếp tục tiến bộ.

Với Chẩm Thương, lão ta lúc này đang có suy nghĩ đến việc mở rộng doanh thu và
quy mô. Một kẻ có ham muốn không hồi kết. Từ bán hàng không được tốt lắm, lão
ta tiến lên bán được hàng bằng cách phân loại hàng hóa ra bán. Từ bán được
hàng, lão ta tiến lên thay đổi giá để nâng cao lợi nhuận trên sản phẩm. Từ khả
năng bán được hàng dựa vào dựa vào phương thức tiếp thị mới, lão ta tiến lên
tăng lượng khách hàng, hay nói cách khá là tăng quy mô.

Đó chính là sự vô hạn mà Trầm Khung tìm kiếm

Trầm Khung từ nhỏ đến lớn đều tôn thờ một câu nói, “Thứ chưa tồn tại chính là
thứ con người chưa từng nghĩ tới”. Trở lại thế giới của Trầm Khung, quay về
hàng trăm năm trước, con người nào có thể tưởng tượng được rằng họ sẽ có thể
biết được hết tất cả thông tin trên thế giới chỉ bằng một thiết bị mỏng và nhỏ
như một miếng gỗ. Sau đó, có người nghĩ ra điện, có người nghĩ ra sóng radio,
có người nghĩ ra điện thoại, có người nghĩ ra internet, có người nghĩ ra điện
thoại di động, … chả phải đều là do con người nghĩ ra sao?

Vậy thì làm thế nào mà họ nghĩ ra những thứ đó trong khi những người khác
không và có thể là sẽ không bao giờ nghĩ đến. Tại sao? Trầm Khung cho rằng đó
là vì hai nguyên do.

Thứ nhất, con người đó phải có hiểu biết. Chỉ có hiểu biết thì họ mới có thể
tìm ra được, nghĩ ra được con đường mà những kẻ không biết đến không hề thấy.
Cũng như việc làm đồng vậy, người nông dân kém hiểu biết sẽ cầu cho vụ mùa bội
thu, người nông dân có hiểu biết sẽ đảm bảo vụ mùa của mình bội thu. Cả hai
người này đều trong cùng một tình huống và cùng chung mục tiêu nhưng vì cách
thức làm lại khác nhau và cho ra hai kết quả khác nhau.

Khi trước khi thu hoạch, người thứ nhất sẽ sợ hãi mà chờ đợi kết quả mùa vụ vì
chỉ cần một vụ mua thất thôi thì cuộc sống của ông ta sẽ ngay lập tức gặp khó
khăn. Nhưng còn người thứ hai thì mong chờ ngày thu hoạch vì anh ta muốn sớm
nhận được những gì mà mình đã bỏ công sức ra để có được. Cùng một thời điểm
nhưng tâm trạng của ca hai lại khác nhau.

Tới đây, ta không nói ai trúng hay ai thất mà chỉ nói đến tâm trạng và khả
năng người đó có đạt được mục đích hay không. Với người nông dân thứ nhất, mỗi
một lần vụ mùa là một lần sợ hãi còn người thứ hai thì lại là mong chờ. Nhưng
tại sao ông ta lại sợ hãi? và tại sao ông ta lại mong chờ?

Người nông dân thứ nhất sợ vì ông không biết ông ta sẽ thu hoạch được thế nào,
ông ta không biết lời cầu của mình có ứng nghiệm hay không. Cho đến cuối cùng,
cái ông ta biết chính là không biết gì cả và khi con người không biết thì họ
sẽ sinh ra sợ hãi, điều này là thuộc về thiên bẩm.

Người nông dân thứ hai, ông ta mong chờ ngày thu hoạch. Nhưng vì sao? Vì ông
ta đã làm tất cả để đảm bảo ông ta có được thứ mình mong muốn tại cuối vụ mùa.
Để đảm bảo được điều đó, ông ta phải vận dụng nhiều biện pháp như tăng chất
lượng hạt giống, tăng độ phì nhiêu của đất, đề ra các biện pháp để phòng chống
dịch bệnh, … vân vân và để có được những phương pháp đó thì đồi hỏi người nông
dân này phải có kiến thức.

“Kẻ có hiểu biết chưa chắc đã là vĩ nhân nhưng tất cả những vĩ nhân đều là kẻ
có hiểu biết”.

Thứ hai, con người đó phải có tham vọng, phải có ham muốn lớn hơn tất cả. Có
câu “Khi ước mơ của bạn quá lớn thì ước mơ lớn của người khác chính là điều
nhỏ nhặt đối với bạn”. Bạn có bao giờ nghĩ rằng tại sao có những người họ
giàu, giàu có và không ngừng giàu hơn nữa trong khi bạn thì mãi không thể
giàu, mãi không thể chi trả được cho nhu cầu cuộc sống của bản thân? Tại sao
có vô số công ty cùng sản xuất một sản phẩm nhưng lại chỉ có vài công ty xuất
khẩu ra thị trường thế giới?

Ta có thể nói tất cả chính là đều xuất phát tự chính bản than con người chúng
ta. Khi được hỏi, chúng ta luôn dễ nói ra điều ta muốn như tôi muốn có vợ đẹp,
tôi muốn giàu có, tôi muốn … vân vân. Nhưng, liệu điều đó có thật sự là tham
vọng của bạn hay nói dễ nghe hơn chính là ước mơ của bạn. Và liệu ước mơ thật
sự của bạn có đủ khả năng bao hàm được những thứ đó? Giả dụ như chú Ô Mai, ước
mơ của chú ta là có một công việc ổn định, được mọi người khen món ăn của
mình. Chú Ô Mai thuộc về loại con người dễ thỏa mãn nên khi Trầm Khung thỏa
mãn được như cầu của chú ta thì chú ấy bằng việc tặng chú ấy lời khen thì chú
ấy liền đối sinh ra thiện cảm với hắn. Kết quả là gì? Chính là cuộc đời của
chú Ô Mai sẽ kết thúc trong ngăn bếp bên trong căn dinh thự của La Thiên.

Một cảm giác thật lạ … khi chú Ô Mai đạt được ước mơ của mình thì cũng chính
là nơi chôn thân chú ấy cả đời. Chú Ô Mai tuyệt đối không thể giàu có và không
thể có vợ đẹp vì ước mơ thật sự của chú không thể đủ để bao hàm được những thứ
đó. Với một cô gái đẹp, cô ta sẽ ước mơ có được một người chồng vừa giàu có
vừa đẹp trai. Những ước mơ đó là thuộc vào thiên chất của một cô gái và không
chỉ những cô gái đẹp mới muốn vậy. Từ đây, nếu ta không nói về việc chú Ô Mai
đẹp hay xấu trai thì ngay cả chỉ tiêu đầu tiên thì chú ấy đã không thể đạt
được rồi vì ước mơ thật sự của chú ấy không thể bao hàm được khả năng chú ấy
có thể giàu nên chú ấy không thể bao hàm luôn được ước mơ của một cô gái đẹp
và ta có thể nói “Khi ta đã không thể bao hàm được thứ gì thì thứ đó tuyệt
nhiên không thể thuộc về ta”.

Trầm Khung lúc này hiển nhiên không thể biết được là tham vọng của lão Chẩm
Thương là gì nhưng hắn có thể chắc rằng đó là một tham vọng không nhỏ và điều
đó chính là rất có lợi cho hắn dù rằng người ta thường nói kẻ có tham vọng
cũng chính là có long tham không đáy nhưng Trầm Khung từng có một bài thử
nghiệm nhỏ về long tham với lão Chẩm Thương và dù không chắc mười phần nhưng
ít nhất bảy phần hắn vẫn nghĩ là lão ta có thể tin được.

Mở rộng quy mô? Trầm Khung còn chỉ sợ là lão ta không dám theo hắn thôi chứ kế
thì tuyệt nhiên hắn không hề thiếu. Tuy Trầm Khung là theo chuyên ngành công
nghệ chứ không phải là kinh doanh. Thế nhưng, những bài học về kinh doanh thì
luôn bao quanh cuộc sống hằng ngày của hắn và không chỉ hắn mà còn có chúng
ta, nhưng đơn giản là ta không để ý đến.

Thầm nở một nụ cười, Trầm Khung trong bộ dạng trầm tư suy nghĩ một lúc khiến
cho lão Chẩm Thương ngồi đối diện cũng như đứng ngồi không yên trong cơn tò mò
và hồi hợp muốn nghe được ý kiến của Trầm Khung.

Bằng một giọng có phần suy tư với một tay chống càm suy nghĩ, Trầm Khung lên
tiếng

-Vậy ý của lão là muốn thu hút thêm nhiều khách biết đến cửa hàng của mình đúng không?

-Đúng vậy đúng … e hèm … đúng vậy

Lão Chẩm Thương đang trong cơn tò mò thì khi nghe Trầm Khung mở lời hỏi là tất
nhiên trả lời ngay không do dự, nhưng tự lão cũng cảm thấy thái độ vậy là
không đúng lắm nên liền tự khựng lại một nhịp và nói với giọng bình thường
hơn.

-Nếu vậy thì con có ý này …

Trầm Khung nói đến đây thì lén liếc mắt nhìn lên để quan sát cử chỉ của lão
Chẩm Thương và phản ứng của lão thật khiến Trầm Khung ngã ngửa ra cười. Gương
mặt nhăn nheo vì tuổi tác của lão đã có phần đo đỏ lên vì tự kiềm chế, bộ ria
mép đen thì cứ giật giật và trong toàn bộ hình dáng của ông ta thì cứ như là
muốn kề sát tai về phía Trầm Khung để nghe rõ cao kiến của hắn

-… kế hạch này của con có hai giai đoạn …

Nói đến đây, Trầm Khung lại khựng lại một nhịp để tiếp tục lén nhìn lên lão
Chẩm Thương và thật là hắn phải gần như là phì cười ra. Đối diện hắn, lão Chẩm
Thương trong dáng ngồi cứ như là học sinh gương mẫu mà hắn thấy trong trường
vậy. Toàn thân nghiêm chỉnh, hai tay đều để hết trên bàn, khuôn mặt và đôi mắt
nghiêm túc nhìn thẳng về phía giáo viên để không bỏ sót bất kỳ lời giản nào

“Anh hôm nay trong như giáo viên ấy nhĩ … há há”

Thầm cười một thoáng, Trầm Khung nói tiếp

-… giai đoạn đầu, con thấy là lão nên thay đổi lại bề ngoài của cửa tiệm. Con nghĩ là lão cũng hiểu là chỉ khi khách hàng vào trong cửa tiệm thì họ mới biết và mua sản phẩm của lão. Vậy vấn đề của ta ở đây là phải làm sao cho họ biết rằng trong cửa tiệm của lão có món mà họ cần.

-Đúng vậy! Ta chính là muốn họ biết trong cửa tiệm của ta có thứ mà họ cần

Lão Chẩm thương thấy Trầm Khung dừng nói thì liền chen lời vào

-Vậy thường thì lão làm gì để kéo khác hàng mới?

Trầm Khung bình tỉnh hỏi

-Thường thì ta đứng ngoài quan sát và để ý xem có ai trong bộ dạng như đang cần mua đồ hay không thì ta sẽ ngoắc họ vào hỏi

“Hay thật! Không ngờ lão ta có tố chất hơn mình nghĩ”

Nghe được câu này, Trầm Khung tuyệt đối là muốn đặt niềm tin vào lão Châm
Thương rồi. Lão ta trước không chỉ có tham vọng mà giờ còn cho Trầm Khung thấy
rằng lão ta nghiêm túc với chuyện đó.

Tại sao Trầm Khung có thể nói là lão ta nghiêm túc? Có một sai lằm mà cho đến
thời đại của Trầm Khung, nhiều cửa hiệu vẫn thường phạm phải. Điều đó đã làm
giảm doanh thu tiềm năng của chính họ đi rất nhiều và đó chính là sự thụ động.

Nhiều chủ của hiệu chỉ biết sang mở cửa ra và tối đóng cửa lại. Cả ngày họ bị
động mà ngồi chờ người đến mua và doanh thu của họ thường luôn nằm ở một mức
nhất định, hiếm khi có đột phá và cũng có thể nói là họ sẽ bình bình như thế
đến hết đời.

Khắc với họ là những cửa hàng tiện lợi. Có nhiều người nghĩ của hàng tiện lợi
thì cũng mở ra và cho nhân viên bán thôi chứ có làm gì thêm. Đúng là nhân viên
trong cửa hàng tiện lợi chỉ đứng bán thôi nhưng quan trọng là họ có bộ phận
khác để lo việc tìm thêm khách hàng mới mà tôi tin chắc rằng chúng ta ai ai
cũng biết là bộ phận này, đó chính là bộ phận Marketing

Ở thế giới này, Trầm Khung nhận thấy là trong có vẻ như đa phần cửa tiệm đều
là thuộc loại thụ động. Nhưng tại đây, Trầm Khung thấy được một lão chủ cửa
hiệu có tính chủ động và điều đó cho thấy lão ta sẽ chấp nhận thay đổi.

Trầm Khung lúc này thật là nở một nụ cười đầy tự tin và nói

-Vậy thì tốt rồi! Con sẽ chỉ cách cho lão không phải đứng kéo khách nữa mà vẫn có khách vào cửa hiệu của lão

Nghe hết những gì mà Trầm Khung nói, nhìn thấy hết điệu bộ tự tin của Trầm
Khung khiến lão Chẩm Thương chợt như cảm thấy mình sắp gặp được một sự thay
đổi vô cùng to lớn đang chờ lão ta ở phía trước


Du Giới - Chương #63