Người đăng: Vincent032
Giữa trời đêm đầy sao hôm nay đặc biệt treo một quả trăng to khổng lồ khiến cả
một vùng trời đất tuy đã vào đêm nhưng lại sáng như ban ngày.
Rì rào rì rào …
Một cơn gió thỏi mạnh khiến những ngọn cây ngoài xa dung đưa tạo ra những tâm
thanh của rừng rậm khiến những con chim đang ngủ ngon lành trên cành phải giật
mình mà bay loạn cả lên. Một cảnh tượng hoành tráng khiến người xem không thể
không quả quyết đây là một cảnh hiếm có trong nhân gian.
Một mình ngồi thả chân trên mái nhà mà ngắm quả trăng khổng lồ đang treo uy
nghi giữa thiên khung rộng lớn. Trầm Khung lặng lẻ thờ ra một hơi dài
Nhớ trước đây khi còn nhỏ, cứ tới ngày rằm là hắn lại theo chân cha mẹ và anh
đến chùa để cúng trăng. Trầm Khung hiển nhiên không quan tâm đến việc cúng
trăng là gì mà hắn chỉ đến đó vì vào ngày rằm thì tại chùa đặc biệt đông
người.
Trầm Khung còn nhớ rõ thường hôm đó hắn sẽ được mẹ mua cho bánh mặt trăng hoặc
là bánh bao hay đậu phộng luộc để ăn. Có thể nói, ở cái tuổi nhỏ đó thì những
thứ đó có sức cám dỗ hơn cả tiền bạc.
Ngoài ra, trước cổng chùa thường hay bày bán nhiều loại đồ chơi và thỉnh
thoảng mẹ hắn lại mua cho hắn vài món.
Nhưng đó là vào ngày rầm thông thường. Với ông trăng hôm nay, Trầm Khung quả
quyết rằng chùa sẽ làm chay thiện và tối sẽ có chè ngọt, một trong những niềm
vui nho nhỏ của hắn thời trẻ thơ.
Thế nhưng, đến ngày lên cấp ba thì rầm đối với hắn dần dà không còn hấp dẫn
nữa và khi lên đại học thì dường như hắn đã quên luôn cái ngày rầm mà thuở nhỏ
hắn vẫn hay chờ mong.
-Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi, đất đã hóa linh hồn …
Trong đêm vắng thanh tịnh, Trầm Khung nghẹn ngào mà lên giọng ngâm một khúc
hoài niệm.
Trầm Khung giờ thật không thể ngờ rằng có ngày hắn lại thèm khát cái cảm giác
được ở cùng gia đình nhiều như lúc này. Càng nhìn ánh trăng, hắn lại càng thèm
khát điều đó đến mức nước mắt cũng đã chạy dài trên đôi má.
Người ta nói, nam nhi thì không nên rơi lệ. Nam nhi phải là đỉnh thiên lập địa
giữa trời. Ấy thế mà lúc này Trầm Khung chả thèm quan tâm đến câu nói ấy. Với
hắn, có lẽ khóc là việc duy nhất hắn có thể làm lúc này.
Hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ khi Trầm Khung buộc phải thề độc để bảo toàn
mạng sống trước Khúc Lục Thừa Thiên và cũng là đã ba ngày kể từ khi lão ta đi.
Và kể từ ngày đó, Trầm Khung thay đổi hẳn thái độ sống. Hắn ít cười đi, thu
mình lại vì hắn lúc nào cũng cảm thấy mình cô độc và lạc lõng giữa cái thế
giới rộng lớn này.
Một La A hoạt bát và luôn cười trong mắt mọi người tại dinh thự đã không còn.
Những lời khen, những lời chúc tụng của mọi người về chuyện ở sân chính ngày
hôm đó nhằm ngụ ý làm cho hắn vui lên nhưng thật sự họ đâu biế việc đó chỉ là
làm hắn càng thêm thương đau, một nỗi đau mà không một ai trên thế gian này có
thể thấu được.
Một chút ẩn đỏ đã ướt nhòa trên khóe mắt, Trầm Khung dùng giọng nghẹn ngào
nước mắt mà hát lên một khúc ca
-Quê hương là chùm khế ngọt …
Một giong ca nhẹ nhàng mà lại ẩn ước bao nhiên nỗi niềm cứ lặng lẻ vang lên
trên mái nhà. Một khoảng trời riêng chỉ mình ta với ta.
-Quê hương nếu ai không nhớ … sẽ không lớn nổi thành người …
-Này nhóc quỷ! Làm gì ngồi một mình trên đó mà hát thế? Xuống ngay đi. Nguy hiểm lắm
Bài hát cả Trầm Khung vừa dứt thì hắn liền nghe một giọng người quen thuộc
vọng lên từ dưới đất. Quay xuống nhìn, Trầm Khung thấy người chị Ngân Nguyệt
hiên từ đang đứng dưới nhìn lên với một cái giỏ trên tay.
-Nhìn gì! Xuống ngay đi
Thấy Trầm Khung vẫn cứ ngồi đó mà nhìn khiến Ngân Nguyệt không còn kiên nhân
nữa mà tỏ ra giận dữ nói
-Vâng vâng vâng
Nghe giọng điệu của Ngân Nguyệt khiến Trầm Khung tự nhiên cảm thấy mình nên đi
xuống và vừa trả lời mà vừa trèo xuống.
Bịch
Trầm Khung leo được một đoạn thì liền làm một phát nhảy ngay xuống khiến Ngân
Nguyệt giật thoát cả mình mà mắng
-Quỷ nhỏ! Nhảy thế không sợ bị trật khớp xương à?
-Xương em tốt lắm! không dễ gì bị trật khớp đâu
Trầm Khung nghe Ngân Nguyệt càu nhàu thế mài ma xui quỷ khiến làm hắn nhớ đến
mẹ hắn ngày trước cũng cài nhàu y hiệt như vậy khi hắn nhảy từ trên cây nhảy
xuống. Một cảm giác lạ truyền đến khiến Trầm Khung không thể không đưa mắt
nhìn Ngân Nguyệt một lúc khiến cô tò mò hỏi
-Sao thế?
Sau câu hỏi của Ngân Nguyệt, cô đột nhiên bị Trầm Khung ôm một cái khiến cô
giật mình đưa cái giỏ đang cầm bằng hai tay lên cao và hoảng hốt hỏi hỏi
-Làm gì thế?
-Chỉ một chút thôi! Một chút thôi chị.
Trầm Khung vừa nói vừa ôm chặc hơn và vùi sát đầu vào người Ngân Nguyệt.
Dường như cảm nhận được tâm tư cảm Trầm Khung, Ngân Nguyệt cũng không nói gì
thêm mà chỉ lặng lẻ bỏ cái giỏ xuống và dùng hai tay mà cuối người ôm lấy Trầm
Khung.
Cả hai ôm nhau được một lúc lâu, Ngân Nguyệt dịu dàng cất lời hỏi
-Sao vậy? Dạo này chị cứ cảm thấy em không còn là chính em
Nghe câu hỏi của Ngân Nguyệt, Trầm Khung im lặng ôm cô thêm một lúc và lên
tiếng trả lời
-Nếu chị có một thứ cực kỳ quý giá và không thể mất nhưng vì quá sợ chết nên chị phải đành tự tay phá vỡ nó đi thì chị sẽ cảm thấy thế nào?
Nghe xong câu hỏi, Ngân Nguyệt dường như cũng chìm vào trong suy tư một lúc
rồi cười dịu dàng và xoa đầu Trầm Khung mà trả lời
-Chị thấy không có gì quý giá hơn mạng sống cả, nếu chị bỏ thứ gì đó vì mạng sống của chị thì chị cảm thấy mình hoàn toàn không sai.
Nghe những lời này của Ngân Nguyệt, Trầm Khung đột nhiên lại trở nên bất động
và cũng như ngừng cả thở. Ngân Nguyệt thấy vậy thì lại nói tiếp
-Cái thứ mà em cho là cực kỳ quý giá và không thể mất đó chỉ có thể quý giá khi em còn sống mà thôi. Khi em chết đi, thứ đó với người khác liệu có quý hay không thì vẫn còn là điều khó nói. Được sống chính là nhất vì ta chỉ sống được một lần thôi và khi ta sống ta sẽ có vô vàn tứ quý gì để giữ. Mất thứ quý giá này ta vẫn có cơ hội tìm lại hoặc phát hiện ra thứ quý giá khác. Đúng không?
Kết lời bằng một câu hỏi nhỏ dịu dàng, Ngân Nguyệt nói xong thì lại lặng lẻ
xoa đầu Trầm Khung.
Lặng lẻ trong vòng tay ấm áp và hít một mùi hương mà không biết từ khi nào
Trầm Khung đã trở nên thèm khát. Hắn chợt cảm nhận được con tim cô đơn của
mình như được sưởi ấm trở lại.
Từng cử chỉ, từng lời nói dịu dàng của Ngân Nguyệt cứ như một ngọn lửa mạnh
liệt làm tan chảy dần khối băng hàn trong lòng của hắn bấy lâu nay.
-Phải! Sao ta lại phải buồn khi mình vẫn còn sống? Danh dự ấy đâu phải là mất đi. Nếu không thể độc tôn một mình đứng trên vạn người thì ta vẫn có thể dưới một người mà trên vạn người kia mà. Hôm ấy ta mất đi lòng tin của mình thì hôm nay ta lại tìm ra một lòng tin khác. Tất cả chỉ đơn giản là về cách nhìn. Độc tôn một mình đứng trên vạn người hay dưới một người mà trên vạn người tuy khác nhau về cách nói nhưng về nhiều mặt cũng tương đồng. Đơn giản chỉ là ta tự điều chỉnh mình cho thích hợp với thời thế thôi. Thế giới này hết thảy vẫn còn là xa lạ thì ta không nên thành “cây to đón gió”
Nghiền ngẫm về câu nói của Ngân Nguyệt, Trầm Khung như lại tìm ra được ý chí
và lý đó để tiếp tục bước đi. Phải! Đơn giả là vì Trầm Khung chưa thích nghi
với cái thời đại này nên tư duy của hắn còn bị bó hẹp trong hai từ “tự do” một
cách cố chấp và cứng đầu. Nếu suy nghĩ lại thì mọi chuyện không tệ như hắn
nghĩ mà ngược lại thì càng hay à.
Sau khi thông suốt hết tất cả, Trầm Khung tham lam hít một hơi thật sâu mùi
hương trên người Ngân Nguyệt mà hắn như đã bị nghiện từ cái ngày làm nũng ở
cổng dinh thự và ôm chặc lấy cô khiến cô phải giật mình thoát lên một tiếng
-Úi!
Rồi sau đó Trầm Khung liền liên tiếp dụi sâu đầu vào trong lòng Ngân Nguyệt
làm cô vừa thấy nhột mà lại vừa có chút đau mà vỗ vô vào đầu Trầm Khung mắng
-Này tiểu quỷ chết tiệt kia! Đâu học thoái lưu manh thế, lúc nảy còn suy tư lắm mà. Gạt chị à. Mau buôn ra
Ngân Nguyệt vừa nói vừa vỗ đầu Trầm Khung và vừa dùng tay đẩy hắn ra. Trầm
Khung trong con vui thì liền lả lỏng tay để Ngân Nguyệt đẩy một cái và ngã
nhào ra đất.
-Úi da
Trầm Khung ngã ra đất thì liền thầm cười mà than một tiếng và giả bộ nằm ăn vạ
Ngân Nguyệt thấy Trầm Khung nằm ăn vạ như thật trên đất thì liền hoảng hốt tới
đở lên mà cuốn quít hỏi thâm xem hắn bị đau ở đâu.
Trầm Khung thừ thế thuận lợi thì liền thơm lên má của Ngân Nguyệt một cái
khiến cô như đứng cả người mà quay sang nhìn hắn.
-Chị Ngân Nguyệt này! Sau này em cấm chị quan tâm thế này đến ai khác ngoài em. Em tuyên bố từ giờ chị là của em.
Trầm Khung cảm thấy rất sảng khoái sau khi thơm thành công Ngân Nguyệt nên
liền vui vẻ nói tuyên bố một câu khiến Ngân Nguyệt nghe thế thì liền giật
thoát cả ngươi mà nói
-Tiểu quỷ! Nói bừa cái gì thế? Đâu mà học ra cái thoái ghẹo gái nhà lành thế này?
Vừa nói, Ngân Nguyệt vừa dùng tay béo mạnh vào má Trầm Khung mà xách lên cao
khiến hắn không người than “ối úi”.
-Nhem nhói nhật nháy .. nhúi nhúi … nhau … nhem nhả nhùa nhâu
Trầm Khung vừa bị béo má cho thật đau mà lại vừa cố gắng nói
-Hừ!
Ngân Nguyệt chả biết sao mà lại hừ một tiếng và buôn má Trầm Khung ra và đứng
lên tiến về phía cái giỏ và nói
-Tưởng mi dạo này bị thế nào! Hóa ra là học được chiêu ghẹo gái nhà lành thì đem đi áp dụng với ta à?
Trầm Khung sao mà lại không hiểu lý do mà Ngân Nguyệt đến đây hôm nay chứ. Từ
khi Ngân Nguyệt đến thì Trầm Khung đã nghe mùi bánh nướng thơm phúc tuyệt hảo
của cô rồi nhưng vì lúc đó hắn còn đang nặng tâm sầu đau nên cũng chả màng.
Giờ thì khác rồi, bao nhiêu sầu não đều không còn thì hắn cũng đâu có ngu đến
độ không biết giỏ bánh ấy là làm cho hắn.
Trầm Khung nhanh như cắt đứng dậy rồi lao tới mà bắt lấy cái giỏ trước khi
Ngân Nguyệt kiệp chạm tay vào rồi chạy ngay ra sân vườn bên ngoài.
-Tiểu quỷ đứng lại
Ngân Nguyệt đang hâm hực tính đem giỏ bánh đi thì nào ngờ lại bị Trầm Khung
nhanh tay chọp mất khiến cô bực bội mà quá lên
-Không thèm! Rõ là đem bánh ngon tới cho em mà lại còn đem về. Đây cứ không dừng lại đấy. Ta ăn này … mâm mâm … ngon quá … ăn tiếp … mâm mâm
Trầm Khung nghe vậy thì liền vừa chạy mà vừa quay lại ghẹo Ngân Nguyệt và vừa
lấy bánh trong giỏ ra ắn.
-Đứng lại! Vừa ăn vừa chạy coi chừng mắt nghẹn đó.
Ngân Nguyệt thấy Trầm Khung vừa chạy vừa ăn thì lại đột nhiên thấy lo và nhanh
chóng đuổi theo hắn.
-Không thèm … mâm mâm …
Trầm Khung thấy thế thì tiếp tục vừa chạy vừa ăn để ghẹo Ngân Nguyệt và thế là
cả hai chạy vài vòng quanh sân vườn.
...
-Chị Ngân Nguyệt này! Dù đã khen nhiều lần rồi nhưng em không thể không nhận định lại là bánh của chị quá ngon đi thôi. Cái này mà đem ra chợ bán thì co cả khối anh đến mua cả bánh lẫn người đó.
Ngồi trên cái bàn đá giữa sân vườn, Trầm Khung sau khi uống cạng một ly nước
thì liên cho thêm bánh vào miệng mà nói
Ngân Nguyệt ngồi đối diện hắn nghe vậy thì liền vỗ đầu Trầm Khung một cái và
nói
-Ngươi đấy! Làm ta mệt gần chết rồi giờ tính khen để xin lỗi à? Ta đây còn phải phục vụ cho tiểu thư thì thời gian đâu mà đi bán bánh.
-À vậy thì càng tốt! Như vậy chị sẽ mãi là của em he he mâm mâm
Trầm Khung nghe vậy thì liền vui vẻ mà nói rồi nhay thêm một cái bánh
-Ngươi được ta quan tâm thì tính làm tới à? Ta hơn ngươi cả chục tuổi ấy
Ngân Nguyệt nghe vậy thì lại nhăn mài mà gót cho Trầm Khung thêm cốc nước và
nói
-Không sao không sao! Giờ em đứng còn chưa tới ngực chị nên chị mới nói thế. Vài năm thôi em đảm bảo là sẽ cao hơn chị. Đến lúc ấy ôm chị vào lòng thì mới hợp dáng hợn Tới đó xem chị còn bảo em nhỏ hay không he he
Trầm Khung nhận lấy cốc nước từ tay Ngân Nguyệt và đứng lên vỗ ngực nói rồi
uống cạn.
-Ồ! Thế lúc ấy chỉ sợ là ngươi chê ta già thôi. Khi ấy ta vừa già vừa xấu, ngươi nhìn thấy ta là liền chạy đi tìm em xinh tươi khác thôi.
Ngân Nguyệt thấy Trầm Khung vỗ ngục nói như vậy thì liền dung tay chỉ vào giữa
tráng hắn mà nói
-Không hề gì không hề gì! Càng già thì lại càng mặn mà. Em lại càng thích
Trầm Khung thấy cử chỉ của Ngân Nguyệt thì lại càng cảm thấy thích không thôi
và chớp ngay lấy bàn tay trắng mềm của cô mà kéo khiến Ngân Nguyệt đột nhiên
bị kéo mà ngã về trước rồi Trầm Khung nhanh chóng nhân cơ hội ngàn năm mà dùng
tay đở đôi má mềm của Ngân Nguyệt mà hôn một cái cho thật đả
-Um um um …
Bị hôn bất ngờ, Ngân Nguyệt thật không tài nào nghĩ đến tên nhóc mười tuổi này
gan sao lại to tày trời như thế nên không có tí phòng bị gì cho đến khi nhận
ra thì đã là cá vào lọ mà chỉ biết um um vài tiếng rồi đẩy Trầm Khung ra
-Há há! Hôm nay lời to rồi. Em đánh dấu rồi, chị sau này đừng hòng lấy chồng há há
Trầm Khung bị đẩy ra thì liên cười to mà vừa nói vừa bỏ chạy mà để lại một
mình Ngân Nguyệt tại cái bàn đá đang đỏ mặt mà mắng to
-Quỷ ranh! Đừng để chị bắt được mi …