Chút Tâm Tư Giữa Cơn Gió Lớn


Người đăng: Vincent032

Trong màng đêm, một cơn gió thỏi ngang khiến cả cánh rừng như dậy sóng với
những âm thành xào xạc của lá và cành cây va vào nhau.

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc …

Tiếng chân ngựa dẫm lên đất cứ liên hồi vang lên trong tiếng xào xạc của là
cây.

Trong màng đêm, một người lính trong bộ chiến giáp nhẹ cưỡi trên một con ngựa
đang thở phì phò vì đường dài.

Dưới ánh đuốc, ta có thể thấy trên lưng người lính này có cấm một đoạn cờ vải
nền trắng và một đóa hoa băng đỏ ở trung tâm đang tung bay trong gió.

Vượt qua cánh rừng, xuất hiện trước mắt người lính là một doanh trại khổng lồ
với những túp liều tạm kéo dài đến cuối tầm nhìn. Tại những bước tường gỗ nơi
đây đều treo tung bay những cây cờ lớn có hình giống với cây cờ trên lưng
người lính.

-Hỏa tốc hỏa tốc …

Người lính khi cưỡi ngựa đến gần cổng chính của doanh trại thì liên tục hô lớn
và tay đưa lên một cuộn giấy có ký hiệu được in trên lớp sáp đèn cầy đỏ là
hình một đóa hoa băng.

Nhận ra ký hiệu trên cuộn giấy, những tên lính gác nhanh chóng mở cánh cửa ra
rồi người lính đưa tin phi ngựa vượt qua và chạy sâu vào trong doanh trại.

Vượt qua lớp lớp liều trướng, người lính đưa tin dừng ngựa lại trước một cái
liều to nhất rồi xuống ngựa và chạy đến.

Sau khi để hai tên lính gác bên ngoài kiểm tra xong, người lính đưa tin được
cho phép bước vào liều.

Vén tấm màng vải trắng ra, xuất hiện trước mắt người lính đưa tin là một cô bé
độ mười bốn mười lăm tuổi, mặc một cái áo vải màu trắng, mái tóc đen dài được
cột cao lên và đang quay lưng với anh ta mà dùng một khúc cây chỉ chỉ trên một
tấm bản đồ lớn được treo trên bản. Sau lưng cô là một hàng dài các tướng lĩnh
có nam có nữ đang ngồi mà quan sát theo tường địa điểm mà cô bé ấy chỉ và
nhanh chóng ghi chép lại.

-Báo! Tin hỏa tốc đến từ vùng biên giới phía nam và thư đến từ kinh đô của Hoàng Hậu. Xin trình lên cho công chúa

Theo quy tắc trong quân, người lính sau khi vào thì liền quỳ xuống mà trình
bày tóm tắt thông tin và đưa lên bức thư.

Một người lính đứng hầu nhanh chóng tiến đến và lấy cả hai bức thư đem đến cho
cô công chúa nhỏ.

Từ lúc người lính đưa tin bước vào và khai báo thì cô công chúa đã ngưng việc
mình đang làm lại và chờ người lính hầu đưa cho minh hai bức thư. Thư đến, cô
bắt ngay bức từ biên giới phía nam đọc trước.

Sau khi đọc xong, cô công chúa nhanh chóng quay người lại khiến mái tóc cột
cao bị hất tung lên và để lộ mộ cái cổ cao trắng đầy mê hoặc. Một khuôn mặt
xinh như hóa và trắng mịn như tuyết khiến ai trông thấy cũng đều cảm thấy
thiên địa như là chợt dừng lại một nhịp.

Thế nhưng những cảm xúc ấy sẽ nhanh chóng trở nên hổn loạn khi ta nhìn đến đôi
mắt của nàng. Một đôi mắt đỏ một màu của máu khiến người người nhìn vào đều có
chút kiếp sợ vì cảm giác băng hàn mà nàng đem đến. Tất cả cứ như trong một
khoảnh khác mà lại có thật nhiều cảm xúc đang xen. Thật là một thứ cảm xúc khó
có thể nói nên lời.

Gia Quỳ Tử Hàn Hoa

Nhìn một lượt các tướng có mặt nơi đây, Tử Hàn Hoa mạnh mẽ lên tiếng

-Mật thám của ta báo về rằng Hồ Nam quốc đang bí mật tập trung quân về biên giới.

Nói đến đây, cô dừng lại một nhịp để các tướng kịp tiếp thu vấn đề và nói tiếp

-Ta quyết định đich thân dẫn phân nữa số quân rầm rộ tiến về vùng biên giới phía nam để gởi cho chúng một thông điệp rõ ràng. Mọi người có ý kiến gì không?

Sau những lời quyết định của Tử Hàn Hoa, chúng tướng bắt đầu thảo luận một lúc
và có một người lên tiếng

-Nếu như vậy thì kế hoạch khai thông biên giới với Minh Quang đế quốc thì phải làm sao?

Hết câu hỏi, Tử Hàn Hoa đột nhiên nở một nụ cười nhỏ và nói

-Đến tiệc trễ không có nghĩa là không thể ăn nhiều

Nghe một câu nói ngắn gọn này của Tử Hàn Hoa, chúng tướng nhìn nhau và cùng
hiểu ra thâm ý trong câu nói mà gật đầu.

Sau khi thấy mọi người đã không còn ý kiến gì, Tử Hàn Hoa chuyển sang thí độ
nghiêm túc khiến khuôn mặt nhỏ vốn đã lạnh thì nay lại càng băng hàn hơn và
nói

-Chúng tướng nghe lệnh!

Dưới sự hùng hồn trong câu nói của cô, chúng tướng đều đồng loại đứng lên và
cúi người đồng thanh

-Có!

Và ngay sau đó, Tử Hàn Hoa bắt đầu phân công công việc cụ thể cho từng người.

Dưới màng đêm của một bầu trời đầy sao, vô số ngọn lửa bên trong danh trại tạo
thành một mảnh đất sáng rực giữa rừng già.

Gia Quỳ Tử Hàn Hoa lúc này đang từng bước từng bước mà đi dạo. Một cơn gió đêm
lạnh thỏi qua khiến tà áo trắng của cô tung bay trong gió và cũng khiến tờ
giấy mỏng cô cầm trên tay tung bay phành phạch mà lúc ẩn lúc hiện dòng chữ

“Thân là cha mẹ nào lại muốn đứa con gái bé nhỏ của mình phải bôn ba nơi sương
gió. Người người đều nói rằng ta sinh ra con chính là ban phước lành cho Phong
Huy quốc. Nhưng còn ta, ta lại cảm thấy ta sinh ra là mang đến cho con sự
phiền muộn và khổ nhọc. Tử Hoa à, ngồi một mình nơi căn phòng ăn rộng lớn này,
ta chỉ ước có con cùng cha con ở đây với ta.”

Nhẹ nhàng cuộn mảnh giấy lại, Tử Hàn Hoa hít sâu một hơi rồi thở ra và nói

-Nhân sinh đúng là đau đầu. Ta dù quyền lực thế nào thì cũng không thể làm vừa lòng tất cả mọi người. Đã đành vậy thì phải chấp nhận hy sinh thôi, mẫu thân ạ.

Sau câu nói chang chứ đầy phiền muộn như lây động cả trời, một con gió lớn
thổi qua khiến tốc và áo của Tử Hàn Hoa bay phất phới. Trong con gió lớn, một
chiếc lá khô uốn lượn theo con gió mà bay lên trời cao.

Nhìn chiếc là bay giữa trời gió lớn. Gia Quỳ Tử Hàn Hoa lặng lẻ thốt lên một
câu

-Đành thả người theo cơn gió lớn vậy.

Dứt lời, cô đứng nhìn một màng trời sao thêm một lúc nữa rồi bước đi.

Dưới những tia sáng yếu ớt của bình minh đang cố gắng xuyên qua những tán cây,
một tia sáng nào đó chiếu lên một mảnh giáp kim lại trắng khiến tia sáng bị
phản ngược và ánh lên một điểm sáng trên giáp trụ của một người con gái đang
cưỡi trên ngựa mà đi về phía trời xa.

Phía sau cô, lớp lớp người được trang bị đầy đủ vũ khí và giáp trụ đang nói
đuôi theo. Những tia sáng chiếu lên trên giáp trụ và vũ khí rồi bị phản ngược
lại tạo thành một hình ảnh lung linh thần thánh dưới ánh bình minh của ngày
mới

Hôm nay, Tử Hàn Hoa đích thân dẫn quân tiến về phía biên giới phía nam.


Du Giới - Chương #43