Dị Năng?


Người đăng: Vincent032

“Cạch cạch cạch cạch ..."
Những âm thanh cạch cạch liên tục van lên trong phòng, Trầm Khung chống tay
ngồi dậy và phát hiện mình đang nằm trên chiếu và có mềm đắp đàng hoàng.
Trầm Khung nhìn sang và phát hiện thằng bạn cùng phòng của mình đang ngồi chơi
game như mọi khi:
-Mày lên khi nào thế?
Trầm Khung xoa xao đầu rồi cất tiếng hỏi. Thằng bạn của Trầm Khung ngưng chơi
game và quang sang nhìn hắn nói
-Tao vừa lên lúc chiều! Mày làm gì mà lại ngất trong nhà tắm thế? Báo hại tao phải đưa mày nhập viện nhưng bác sĩ lại nói mày là do kiệt sức nên mới ngất.
-Hay là mày "làm" tới kiệt sức. Không phải thiếu thốn tình cảm đến thế chứ?
Hắn nhìn Trầm Khung bằng ánh mắt và nụ cười nham hiểm
"Bốp"
Trầm Khung không ngần ngại tặng ngay một cái tán vào đầu hắn một cái rồi nói:
-Bới khùng đi Phong!
Hắn bị đánh một phát nên cảm thấy chút bực tức và nói"
-Ờ! ở đây chỉ có anh là khùng thôi anh bạn trẻ Trầm Khùng của tôi à.
-Mày …
Trầm Khung lúc này đang rất muốn chửi lại nhưng hắn lại cảm thấy không nói gì
được vì cái tên "Trầm Khùng" đã theo hắn từ lúc học phổ thông rồi.
-Thôi không đùa nữa! Giờ là lúc nào rồi?
Trầm Khung nghiêm túc hỏi
-Khoảng gần bảy giờ tối! Mà mày bị gì mà ngất trong nhà tắm thể
Tên bạn của Trầm Khung nhanh trả lời một cái rồi lại chuyển về chuyện vì sao
hắn bị ngất
-Hôm qua tao … tao cũng không biết sao
Trầm Khung không định là sẽ nói ra chuyện này nên hắn cũng nói với giọng khá
mơ hồ để đánh lừa tên bạn của mình
-Mày nên đi kiểm tra tổng quát đi là vừa
Tên bạn của Trầm Khung cũng không nhiều chuyện mà cho một lời khuyên rồi tiếp
tục ngồi chơi game.
Đây là bạn học cùng cấp ba của Trầm Khung tên Trần Hoàn Phong. Cả hai cùng thi
vào một trường và cùng ở với nhau cho tiện, dù sao thì người cùng quê nên nếu
ai có làm cái gì bậy thì dễ mách phụ huynh của nó, hay nói cách khác là dễ
quản lý nhau.
Cả Trầm Khung và Hoàn Phong vừa quay lại thị thành sau kì nghỉ tết và vì đăng
ký nhằm học phần nên Trầm Khung vào học trước Hoàn Phong hai ngày nên hắn phải
lên trước.
Lúc này Trầm Khung mới nhớ đến vết thương tại ngực của mình nên cũng nóng lòng
và nhanh chóng nhìn xuống. Khi nhìn thấy lớp da vàng giữa ngực giống như mọi
khi khiến Trầm Khung không khỏi thời nhẹ một hơi, hắn thật không biết phải làm
sao với vết phỏng nặng như vậy.
Nhưng bỗng nhiên, trong đầu của Trầm Khung lóe lên một suy nghĩ kỳ dị, hắn
chạy xuống gác, lấy hộp kim chỉ ra là lấy trong đó ra một cây kim. Cầm cây kim
trong tay, dù thật là lòng không muốn nhưng dưới sự hiếu kỳ thì Trầm Khung
cũng quyết định làm thử.
Trầm Khung đâm cây kim vào ngón tay của mình, một con đau nhứt truyền đến, hắn
rút ra mà dòng máu đỏ chảy ra.
Nhưng rồi Trầm Khung cũng nhanh chống thất vọng vì cảm giác đau nhứt vẫn như
cũ. Trầm Khung thở dài một hơi rồi bước lên trên gác và ngồi xem Hoàn Phong
chơi game một lác.
Đang ngồi xem, Trầm Khung cảm thấy ngứa ngứa và bắt đầu theo bản năng mà gãi
vài cái, nhưng điều khiến hắn giật mình không thôi đó chính là chỗ ngứa ấy
không biết là trùng hợp hay là ngẫu nhiên mà lại ngay đứng vị trí bị kim đâm
vào lúc nãy.
Trầm Khung vọi đưa ngón tay lên trước mắt và phát hiện lỗ thủng trên ngón tay
do cây kim gây ra không biết đã biến đi đâu. Việc này khiến Trầm Khung mừng
hớn hở không thôi.
Lại một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Trầm Khung và một lần nữa hắn lại chạy
xuống gác và lần này mục tiêu không phải là hộp kim chỉ mà là khay máng dao.
Trầm Khung chạy đến khay máng dao, cầm một con dao là và đưa một ngón tay trỏ
ra.
Lúc này trong đầu của Trầm Khung chỉ muốn thử xem mình hồi phục nhanh như thế
nào. Cầm cây dao trên tay, Trầm Khung nhìn chầm chầm vào cây dao và ngón tay,
dù lúc này hắn thật sự muốn kéo cây dao một cái nhẹ nhưng thật long thì Trầm
Khung thật sự không muốn vì một lý đo đơn giản, hắn sợ đau.
Ngẫm nghĩ một lúc, Trầm Khung vẫn quyết định từ bỏ. Hắn thật sự không nhẫn tâm
tự làm đau chính mình bằng cây dao này. Dù sao thì cây dao nói thế nào cũng
gây cảm giác chèn ép về tâm lý hơn cây kim.
Nhưng gì thì gì, Trầm Khung lúc này biết mình có điểm khác người hay nói cách
khác là hơn người khiến hắn cũng vui mừng không thôi. Sẽ còn gì vui hơn nếu
bạn biết mình có một thứ siêu năng lực mà mọi người ai cũng ao ước có, đó chắc
chắn là một cơ mai hiếm có trong đời.
Miên mang một lúc, Trầm Khung trợt nghĩ đến một việc không khỏi khiến hắn
không lạnh mà rung. Hắn nhớ đến nên y học của nhân loại, con người đã "mỗ"
nhau ra trong "Cuộc cách mạng trắng" mới có được thành tựu khoa học như ngày
hôm nay nhưng cũng không thể nhìn thấy được thế giới đen tối vô tận và những
thứ kỳ dị khác.
Sự hồi phục của hắn nếu để cho người khác biết thì đó là một điều vô cùng mới
lại. Nghĩ đến đây, Trầm Khung không khỏi rùng mình khi nghĩ về một số việc và
đặc biệt là cô gái kia cùng với những tên đuổi theo cô ta. Trầm Khung giờ này
cũng nghĩ đến việc liệu cây dao kia có phải cũng là mục tiêu hoặc là mục tiêu
chính của bọn chúng? Cũng nghĩ như thế, Trầm Khung lại càng muốn ẩn mình.
Trầm Khung là tín đồ cuồng nhiệt của sự huyền bí và bí mật. Ngày từ lúc còn
ngồi trong ghế nhà trường là hắn đã luôn tìm hiểu về những thứ, sự vật, hiện
tượng huyền bí và những bí mật của thế giới.
Qua những gì hắn đã đọc, đã xem. Trầm Khung nhận định giới con người có một sở
thích khá dị nhưng cũng gần như là bản chất của con người. Nói nôm na là con
người thích "mỗ" những thứ họ không biết, ít biết và chưa hiểu. Con người sẽ
thí nghiệm, nghiên cứu cho đến khi họ hiểu.
Điều đó đã cảnh tỉnh Trầm Khung, hắn khẳng định sẽ chẳng có gì vui và hay ho
khi người khác biết hắn có năng lực khác người va nhất là năng lực tự hồi phục
thế này
Nếu hồi phục vết thương thôi thi còn tạm. Trầm Khung tự hỏi nếu về sau, hắn
còn có khả năng tự mộc lại những bộ phận bị mất thì không khéo hắn thành cây
nội tạng cũng nên. Không những thế, còn nhiều thứ kinh khủng khác cũng sẽ hứa
hẹn đến với hắn khi hắn trở thành người nổi tiếng. Nhưng dù sao cũng là suy
nghĩ của hắn, Trầm Khung lúc này mười phần không muốn thử xem mình có khả năng
tự mộc lại bộ phận bị mất hay không vì dù sao thì điều đó cũng rất đau.
-Không thể đùa với thứ khiến mình có khả năng trả giá cao như thế này.
Trầm Khung tự mình cảnh tỉnh mình mà gật gù nói.


Du Giới - Chương #4