Nghi Vấn Về Xuất Thân Của La A


Người đăng: Vincent032

Vù bịch

Trầm Khung bị Khúc Lục Thừa Thiên hất một phát bay ngược ra sau hơn hai mét và
phải khó khăn lắm mới có thể đứng vững lại. Nhưng khi Trầm Khung còn chưa hoàn
hồn thì Khúc Lục Thừa Thiên lại tiếp tục lao đến làm tim Trầm Khung như muốn
nhảy ra ngoài và thầm rủa

-Chiến trường cái quai gì! Ông đang đánh nhau với con nít đấy lão gì mắc dịch kia.

Một đòn côn xé gió lao đến khiến Trầm Khung không dám lơ là mà lấy hay tay đưa
côn lên đở

CÁCH

Một âm thanh va chạm lớn vang lên và Trầm Khung bị một đòn côn nữa của Khúc
Lục Thừa Thiên làm cho lùi về gần 2 mét. Có thể nói, đây là phát đánh mạnh
nhất mà từ trước đến giờ Trầm Khung phải đở lấy.

Trầm Khung không dám tưởng tượng một côn này mà đánh vào ngước hắn thì e là
xương cốt gì trong người hắn cụng sẽ bị đập nát hết mất.

-whoa!

Trầm Khung vừa lùi về vừa thầm sợ thì một côn khác chẻ từ trên chẻ xuống khiến
Trầm Khung phải gấp rút nhảy sang trái để né côn này.

CÁCH

Một côn đánh hụt Trầm Khung nhưng lại gõ xuống đất và làm cho lớp gạch lót
trên sân bị vở ra và để lộ phần đất bên dưới.

Lúc đầu, mọi người thấy Trầm Khung từ đánh nhử cho đến đánh thật thì cũng có
phần thầm cảm thấy phấn khích. Ấy thế mà từ khi vị Gia chủ Khúc Lục Thừa Thiên
phản công thì cảm giác kích thích ấy đã nhanh chóng chuyển thành kinh hãi.

Ai ai đứng xem trên sân cũng hồi hộp như muốn rớt cả tim ra ngoài mỗi khi Khúc
Lục Thừa Thiên tung đòn vào Trầm Khung bởi ai cũng hiểu Trầm Khung chỉ cần
trúng một đòn thôi thì xem như số hắn cũng tận.

Vù vù vù cạch cạch cạch

Trầm Khung từ khi đở trực diện một đòn của Khúc Lục Thừa Thiên thì đã sinh ra
nhát tay không dám đở nữa vì chỉ một cú đó thôi đã làm hắn cảm thấy như xương
tay của mình muốn nứt ra thì có cho tiền hắn cũng không dám đở tiếp mà chỉ dám
dựa vào tốc độ của bản thân mà lách người né.

Vù vù vù

Khúc Lục Thừa Thiên gần như là liên tục ra đòn, nhưng tránh né một lúc. Trầm
Khung nhận ra là nếu mình có thể đứng tại chỗ và né được một đòn của Khúc Lục
Thừa Thiên thôi là hắn sẽ có cơ hội tuyệt vời để tấn công.

Thế nhưng nói là nói vậy, Trầm Khung khi nhìn vào từng đường côn thì chỉ dám
nuốc một ngụm không mà nhảy ra xa. Từng đường từng đường côn xé gió trước mắt
Trầm Khung như xé tan hết dũng khí của hắn vì Trầm Khung không nghĩ là Khúc
Lục Thừa Thiên trong cái thế hùng hục thế này thì khi gần đánh trúng hắn sẽ
giảm lực

Ngày trước, không chỉ Trầm Khung mà tôi tin chắc là ai ai đọc truyện này cũng
từng xem phim chưởng. Xem phim, trong tất cả các chi tiết hư cấu thì Trầm
Khung cảm thấy chi tiết “Đao hạ lưu nhân” là chi tiết mang tính hư cấu cao
nhất vì tay của mấy thằng đao thủ như có khóa an toàn. Hể mà “Đao hạ lưu nhân”
một cái thì liền thắn cái két chứ không có thấy thằng nào nhìn lên và cười nói
“Xin lỗi! Em lở chém rồi”

Mà ở trường hợp hôm nay, Trầm Khung tuyệt không dám liều vì nhở đâu ngài Gia
chủ kia sau khi hạ một côn xuống thì bỗng nhiên cười và nói “Xin lỗi! Ta lở
tay” thì đời Trầm Khung xem như xong.

Vả lại, từng đòn ông ta tung ra đều kéoTrầm Khung vào thế hoặc là phải đở hoặc
là phải nhảy ra xa để né chứ không có chút sơ hở nào khác cho Trầm Khung lợi
dụng khiến hắn không thể không thầm than “Không hổ danh tướng nơi chiến
trường”

-Sao thế La A? Không có cách để phản công à?

Khúc Lục Thừa Thiên sau một hồi tấn công liên tục mà chỉ thấy Trầm Khung né
chứ không đở hay phải công thì liền nói

-Hờ hờ … Gia chủ đại nhân. Ngài có cảm thấy là mình quên chuyện gì không?

Trầm Khung vừa thở vừa né và vừa nói

-Không! Ta không nghĩ là mình có quên điều gì

Khúc Lục Thừa Thiên thẳng thừng trả lời khiến Trầm Khung muốn khóc ra cả nước
mắt. Không lẽ phải bắt hắn la làng là “Tôi chỉ là đứa trẻ mười tuổi”

Ở ngoài trận đấu, Khúc Lục La Thiên lúc thấy Trầm Khung ra đòn mạnh mẽ thì
liền lên tiếng cổ động Trầm Khung nhưng ấy thế mà khi Khúc Lục Thừa Thiên phản
công thì việc cổ vũ nhanh chóng chuyển sang Khúc Lục Huỳnh Văn và đối tượng
được cổ vũ là Khúc Lục Thừa Thiên.

Trầm Khung tuy trọng trân đấu nhưng khi nghe Khúc Lục Huỳnh Văn cổ vũ cho Khúc
Lục Thừa Thiên thi liền như muốn cấm đầu xuống đất mà rủa “Ngài Gia chủ trâu
nước này cần phải được cổ vũ sao? Cô có tâm thế thì dùng nó để giúp người đi,
sao cứ phải làm chuyện thừa thãi như vậy? Cái này gọi là “cây muốn lặng mà gió
chẳng chị dừng”, cô càng ngày càng củng cố thêm tâm lý muốn phạm tội của tôi
rồi nha”

Vù cạch

Khúc Lục Thừa Thiên lại tung thêm một côn xuống đất và Trầm Khung thì đầu đầy
mồ hôi và thở hồng hộc sau khi né đòn đó thì cuối cùng, Trầm Khung cũng nhịn
không được nữa và nói

-Ngài Gia chủ! Con mới mười tuổi thôi ạ. Ngài đánh thẳng tay thế này thì con sao mà phản công được

Khúc Lục Thừa Thiên nghe vậy liền dừng tay rồi đưa ôn vắt lên vai và thở ra
một hơi nói

-Phù! Sao? Cuối cùng cũng chịu nói ra rồi à. Ta đang thử xem cậu còn định im lặng đến khi nào nữa. Mười tuổi? không ta không nghĩ vậy. Ta đã gặp nhiều loại người rồi và loại như cậu không thể là một thằng nhóc mười tuổi

Trầm Khung nghe vậy thì vừa đổ mồ hôi bên ngoài mà cũng vừa đổ mồ hôi trong
lòng. Khúc Lục Thừa Thiên chỉ đơn gián nói thế mà lại trúng ngay tim đen của
hắn.

-Ngài nói sao ạ?

Trầm Khung giả ngu hỏi

-Lúc đầu ta cũng tò mò lắm, ta tự hỏi tại sao con gái ta lại bị một tên nô lệ làm cho phiền não. Ta đồng ý là ngươi có con trai ta chống lưng nhưng một thắng nhóc nô lệ như cậu mà lại có thể sống đến hôm nay dưới sự khó chịu của con gái ta thì cũng không phải người thường

Khúc Lục Thừa Thiên ung dung nhìn vào Trầm Khung mà nói khiến hắn càng ngày
càng cảm thấy có chút không ổn.

-Vả lại! Đấu với ngươi, với sức khỏe của ngươi. Ta càng ngày càng cảm thấy giống với những kẻ mà ta liên tục giao đấu mấy năm nay. Nói, ngươi là người Tây Bắc đúng không?

Khúc Lục Thừa Thiên nói ra câu này liền chỉ thẳng cây cô về phía Trầm Khung
với ánh mắt viên đạn khiến Trầm Khung sợ như muốn ngã ra đất.

Trầm Khung chỉ biết La A từng sống ở một ngôi làng nhưng không biết ngôi làng
đó ở đâu và ngay cả ký ức về giai đoạn bị đem đi bán cũng mơ nhòa nên việc có
phải là người Tây Bắc hay không thì Trầm Khung cũng không biết.

Còn về việc sức mạnh hơn người của Trầm Khung, hắn lúc đầu nghĩ là do nguồn
năng lượng lạ kia phụ trợ. Nhưng khi nghe Khúc Lục Thừa Thiên nói vậy thì hắn
lại có chút nghi ngờ rằng đó không phải là nhờ vào nguồn năng lượng đó vì từ
ngày sang thế giới này, Trầm Khung dù đã tìm mọi cách nhưng vẫn không tìm được
cách nào để vào lại thế giới đen tối hay bất kỳ dị tượng nào khác. Thậm chí có
lần hắn bị thương nhẹ và vết thương lành lại một cách bình thường chú không có
nhanh như trước kia.

Nếu tổng hợp lại, Trầm Khung thật sự càng ngày càng cảm thấy lời nói của Khúc
Lục Thừa Thiên ngày càng có lý. Thứ nhất là làng của La A không thể quá xa khu
vực này vì sau khi làng bị cướp thì mặc dù La A có bị đưa đi vòng vòng một
thời gian nhưng nếu quy chung lại thì thương buôn luôn muốn bán hàng ở tòa
thành gần nhất và thứ hai là nếu không nhờ năng lượng lạ hổ trợ thì chỉ có thể
là bẩm sinh. Nhưng nếu là người Tây Bắc thì loại cướp của giết người bán nô lệ
bình thường có thể tấn công họ sao? Mà lại còn là phải đi sâu vào rừng nữa
chứ. Qua nhiều nghi vấn khiến Trầm Khung nhất thời cũng thờ người ra.


Du Giới - Chương #39