Người đăng: Vincent032
-Ồ La A! Hôm nay lại giúp người khác dọn chén dĩa à?
Trầm Khung đang hai tay bưng một đống chén dĩa thì đột nhiên nghe được một
giọng nói quen thuộc và hắn liền quay sang và nói
-Hihi! Bửa sáng hôm nay thật là không tồi nha chú Ô Mai. Bánh mì béo béo kết hợp với nước canh chấm có hương vị đậm đà khiến cháu ăn một phát liền quên hết mọi mệt mỏi à.
Ô Mai nghe vậy liền cười rồi dùng tay xoa xoa đầu Trầm Khung và kè sát vào tai
hắn nói nhỏ
-Năng tập luyện thể lực thế mà ăn ít vậy thì không tốt đâu! Chú có để cháu con một phần trong nhà chứa củi. Cháu tranh thủ dọn dẹp xong thì qua đó giải quyết mớ đó kẻo lại để người ta thấy
Trầm Khung nghe thế thì liền hiểu ngay là chú Ô Mai đã thấy hắn tập thể lực
vào mỗi sáng rồi mà bản thân hắn thì đúng là cần phải ăn nhiều thật. Về lý về
tình, Trầm Khung đều không có lý do gì để từ chối. Vả lại dạo gần đây mọi
người đều đối xử với hắn ngày một tốt lên khiến Trầm Khung không thể không cảm
động mà nói
-Chú Ô Mai …
Nhưng khi Trầm Khung còn chưa nói hết câu thì chú Ô Mai đã thêm lời vào
-Không cần nói gì cả! Cứ làm xong việc ở đây rồi qua đó ăn nhá. Cháu mà càng to lớn khỏe mạnh thì ta lại càng vui nên cố gắng lên nhé.
Nói xong, chú Ô Mai vỗ vỗ đầu Trầm Khung vài cái và Trầm Khung chỉ kịp “Vâng!
Con cám ơn chú” thì ông ta đã quay người đi.
Đứng nhìn bóng dáng của chú Ô Mai, Trầm Khung lại càng cảm thấy câu nói “sống
cho người tức là sống cho mình” rất là đúng à. Hắn cho chú Ô Mai những lời
khen và khích lệ trong công việc mà ông ta sẽ gắn bó với nó cả đời để ông có
thêm động lực và niềm vui thì ông ta cũng đáp trả hắn bằng sự quan tâm chăm
sóc trong phạm vi ông có thể. Đây nếu gọi thô thì chính là “trao đổi đồng giá,
đôi bên đều có lợi” rồi còn gì.
Không chần chừ thêm, Trầm Khung nhanh chóng giải quyết đống chén dĩa và lao
ngay đến nhà chứ củi gần đó.
Căn nhà chứa củi có thể nói là nơi duy nhất trong tòa dinh thự này được xây
bằng gỗ và đã trong rất cũ. Trầm Khung tiến đến và mở cánh gỗ được gia cố bằng
vài thanh sắc chắn ngang qua rồi bước vào thì phát hiện ra ở gốc phải của căn
phòng có một cái bàn cùng một cái ghế đã được lao chùi sạch sẽ và trên bàn là
phần bánh mì và canh dành cho hai người ăn.
Nhìn thấy số lượng đồ ăn nhiều như vậy, Trầm Khung thật sự là không ngờ nha vì
hắn ban đầu chỉ nghĩ là mớ đồ thừa còn lại thôi nhưng ai dè lại là phần ăn
dành cho 2 người không thiếu một chút gì.
Vâng lời chú Ô Mai là đánh nhanh rồi rút gọn, Trầm Khung lao vào xơi ngay vì
dù sao thì lúc nảy ăn sáng thú thật là cũng chả thấm mấy với cái bao tử của
một người có tần suất hoạt động cao như hắn. Có thể nói, với cơ thể còn trong
giai đoạn phát triển mạnh thế này thì Trầm Khung càng tập luyện kết hợp với ăn
uống càng nhiều thì cơ thể của hắn sẽ càng phát triển nhanh và khỏe mạnh.
…
Sau buổi sáng tuyệt vời, Trầm Khung lúc này lại rất trái ngược với rước đó mà
mang bộ mặt mặt khá căng thẳng bước đi trên sân chính của dinh thự. Trên tay
hắn, một mảnh giấy trắng được cuộn lại và khi nhìn vào sẽ thấy có rất nhiều
dòng chữ giống nhau được viết
Thật ra thì lúc dọn thao cùng khăn thì Trầm Khung có cám ơn La Thiên vụ cậu ta
chép bài phạt giùm hắn và tiện thể hỏi luôn là cậu ta có thấy cánh mảnh giấy
của hắn đâu không thì La Thiên lại lắc đầu khiến Trầm Khung cảm thấy rất là
bối rối nha. Và điều đó là nguyên nhân khiến Trầm Khung cảm thấy căng thẳng vì
hắn chả biết là mảnh giấy đó đã đi đâu về đâu hay trong tay ai.
Băng qua sân chính, Trầm Khung bước vào trong một tòa nhà to lớn nằm đối diện
cửa chính của dinh thự và theo đó mà đi lên tầng hai.
Đứng trước cánh cửa quen thuộc, Trầm Khung nhắm mắt mà hít mạnh một hơi rồi
thở mạnh ra
-Yolo! Sao phải ngán cô ta chứ
Trầm Khung thầm nhủ một câu và mở cửa bước vào.
Cánh cưa mở ra, Trầm Khung đánh một cái nhìn nhanh và hắn liền phát hiện ra là
Khúc Lục Huỳnh Văn lúc này cũng vẫn ngồi tại cái vị trí gần cửa sổ với sau
lưng là Ngân Nguyệt và Thu Nhan.
-Ơ hay! Quái! Sao lúc nào cũng chỉ có một cái mô-típ thế này vậy?
Trầm Khung không thể không giật giật mí mắt khi lần nào hắn vào căn phòng này
thì cứ y như lần đó Khúc Lục Huỳnh Văn ngồi đúng vào vị trí bên cửa sổ lớn với
mớ dĩa trái cây cùng bộ ấm trà trên bàn và Ngân Nguyệt cùng Thu Nhan đứng ở
sau.
Nhưng thời gian nhìn và suy nghĩ của hắn hiển nhiên là có hạn nên Trầm Khung
cũng chả kịp nghĩ thêm cái gì thì đã phải xoay người đóng cửa lại rồi vào vị
trí, quỳ một chân xuống nói
-La A xin ra mắt tiểu thư
-Ừ!
Khúc Lục Huỳnh Văn cũng vẫn cứ y cái mô-típ “nữ thần” mà dùng nữa mắt nhìn
Trầm Khung và lạnh lùng “ừ” một tiếng khiến Trầm Khung càng không thể không
thầm rủa
-Con này chắc có vấn đề về thần kinh rồi! Bộ mọi người không cảm thấy có vấn đề với cái mô-típ này à? Lạnh lùng thì ngon lắm sao? Ta thừa biết là cô đang giả bộ thôi cô gái nhỏ của ta à, gái còn non lắm. Có ngày ta lột đồ của gái ra rồi quăng lên giường xem gái còn giữ được cái mô-típ “nữ thần” này nữa hay không
Thầm hậm hực trong lòng một chút, Trầm Khung tất nhiên là không để ai nhìn ra
hắn đang có tâm tư riêng nên những suy nghĩ đó chỉ đơn giản là thoán qua đầu
Trầm Khung vớ vận tốc ánh sáng và Trầm Khung nói
-Tiểu nhân hôm nay đến nộp lại bài chép phạt theo lời dặn của tiểu thư
-Ừ!
Và dù Trầm Khung có thêm chút chất giọng hùng hồn vào để xem có thay đổi được
cái mô-típ này không thì hởi trời cái con tiểu thư hãm tài kia nó lại “ừ” tiếp
khiến Trầm Khung như muốn quẳng cô ta ra cửa sổ cho xong. Ai đời con nhà danh
giá lại ăn nói bất lịch sự khiếp.
Xưa Trầm Khung nhắn tin với bạn hay với gái mà thằng nào con nào dám ừ hai lần
“Okay baby! Bye” và hắn ứ thèm nhắn tin tiếp. Nay hắn lại bị "ừ" đúng ha lần
mà vẫn phải cúi đầu xuồng nhịn. Cục tức này, Trầm Khung thật khó mà nuốt trôi
được nhưng vì “đại nghiệp” nên cho dù có khó thì hắn cũng phải cố mà nuốt.
Thu Nhan nhanh chóng đi đến rồi lấy mảnh giấy và quay về đưa cho Khúc Lục
Huỳnh Văn. Cô tiểu thư nhỏ mở mảnh giấy ra coi một chút và mở miệng nói
-Ngân Nguyệt!
Và khi Ngân Nguyệt nghe gọi tên mình thì như đã có chuyển bị từ trước nên đến
phiên cô đi về phía Trầm Khung. Cảnh này khiến Trầm Khung thật sự là “long thể
bắt đầu thấy bất an” và hắn liên tục lằm bầm
-Đừng nha đừng nha đừng nha …
Ngân Nguyệt tiến đến gần Trầm Khung rồi hiền từ cười một cái và nói
-Tiểu quỷ! Ngươi khổ rồi
Nói xong, cô lấy từ trong người ra một mảnh giấy nhăm nheo mà đưa cho Trầm
Khung và quay người về vị trí
Trầm Khung nhận mảnh giầy này thì không cần nhìn cũng biết là gì và kỳ diệu
hơn là hắn hiểu luôn cả vấn đề chính của hôm nay. Không còn để nữa, Trầm Khung
chỉ than
-Đúng là sợ của nào trời trao của đó. Sợ rơi vào tay ai thì cứ y như rằng nó lăng vào tay người đó.
-Tiểu thư à! Tiểu nhân không còn gì để biện minh
Trầm Khung lúc này ngoài chịu trận ra thì cũng không biết phải làm gì thêm nên
đành cúi đầu mà nhận tội.
-Hừ! Biết lỗi sao? Cả chủ nhân của mình mà cũng dám lừa gạt. Ta thấy ngươi càng ngày càng không an phận nữa rồi. Không lẽ ngươi lại đui mù đến nhìn ra thân phận của mình sao?
Khúc Lục Huỳnh Văn thấy Trầm Khung cam chịu thì lập tức làm tới. Cô chỉ thằng
vào Trầm Khung mà mắng
-Sao đây? Không lẽ tới phiên ta “lật bàn”? Là cô ta không hiểu hay là giả bộ không hiểu? Bộ không ai giải thích cho cô ta nghe à?
Trầm Khung càng ngày càng thấy khó chịu và không ưa nổi con bé Khúc Lục Huỳnh
Văn này nha. Sao bao nhiêu chuyện tốt mà hắn đã làm lại không thể khiến nó có
cái nhìn tốt hơn về hắn chứ? Trầm Khung biết Khúc Lục Huỳnh Văn còn nhỏ nên có
nhiều chuyện suy nghĩ chưa chín chắn nhưng cũng đâu cần phải làm tới mức này.
Bộ không ép Trầm Khung vào đường cùng thì không vừa lòng à? Mắc mớ gì mà “bán
hành” cho hắn hoài thế?
-Không lẻ là do ông trời muốn ta phải chịu khổ sao?
Không thể hiểu và cũng không thể giải thích nỗi, Trầm Khung lúc này chỉ còn
biết nghi ngờ là ông trời đang đì hắn thôi