Tương Lai Là Do Ta Tự Nắm Lấy


Người đăng: Vincent032

Những tia nắng yếu ớt đầu tiên bắt đầu soi sáng dần thành phố, Trầm Khung đang
vác một cái túi trên lưng và trước mặt là cửa hàng tạp hóa mà ngày hôm qua hắn
còn phải đau đầu suy nghĩ rồi sau đó là cho ra một hành động mà khi nghĩ đến
thôi thì Trầm Khung liền cảm đã thấy mặt có hơi nóng rồi
rầm Khung đến trước cửa hàng thì bỗng thấy lão Chẩm Thương đang đứng nhìn vào
quày rau củ trước cửa hàng mà suy tư.
-Chào chú Chẩm Thương! Hôm nay làm ăn ngon lành nhệ
Trầm Khung thấy thế liền áp dụng quy tắc “khen để mở đầu câu chuyện”
Nhưng khi lão Chẩm Thương quay lại thì lại khiến Trầm Khung cảm thấy là không
biết mình thành công hay thất bại nữa. Mặt lão ta lúc này không thể tệ hơn
được nữa và căn cứ đây mà xem thì chắc là có chuyện rồi
-Sao thế chú?
Trầm Khung làm ra một bộ dạng ngây thơ mà hỏi
Chẩm Thương nhìn thấy Trầm Khung như vậy thì liền thở ra một hơi và nói
-Qua một hôm mà thấy chú em tươi tỉnh ra nhỉ
Theo tự nhiên, thường thì ta khó lòng kiềm chế được trước sự dễ thương dù
trong bất kỳ trạng thái nào nên đó là lý do sắt mặt Chẩm Thương trở nên tốt
hơn một tí khi nhìn thấy Trầm Khung.
-Cháu à! Cháu thì mọi chuyện ổn cả rồi. Vừa an toàn về đến dinh thự lại vừa được một cuộc sống bình yên à. Và như đã hứa, hôm nay cháu đến đây để trả đồ
Trầm Khung vừa vui vẻ nói vừa đưa cái túi trên lưng cho Chẩm Thương.
-Ừ! Vậy là tốt rồi
Chẩm Thương nhận lấy cái túi rồi để bên gốc cửa mà buôn ra một câu
Trầm Khung sau khi trả xong túi thì xem như mục đích đến đây của hắn cũng đã
xong rồi nên hắn hiển nhiên là có thể đi về. Thế nhưng nếu mà Trầm Khung thật
sự làm như vậy trong lúc này thì tôi thế là lần sau hắn đến Chẩm Thương sẽ lấy
chổi đủi hắn ra ấy chứ. Nên Trầm Khung cũng không về ngay mà hỏi
-Có chuyện gì thế chú?
Chẩm Thương nghe thế thì vì đang rầu nên cũng nói
-Hài! Cháu đến đây xem
Chẩm Thương nói xong liền dẫn Trầm Khung đến xem quày bán rau củ
Trên quày ban rau củ, Trầm Khung thấy được về rau thì không sao nhưng về mấy
loại củ thì thật là tệ nha. Trong đống để trong giỏ thì mớ nhỏ, mớ trong cũ và
một mớ thì trong được.
-Dạo này bọn dao rau củ cứ giao cho ta thế này. Lúc đầu bọn họ nói lý nên ta cũng tạm thông cảm mà cho qua, thế nhưng họ cứ giao hàng thế này suốt thì ta phải dẹp tiệm mất. Nhưng khổ là ta lại không tìm được đồi mối nào khác
Chẩm Thương vừa rầu vừa nói
Trầm Khung nghe vậy thì liền dẹp ngay ý khuyên đổi bên đầu mối và quan sát
tổng thể lại một lần. Củ ở đây có ba loại là cà rốt, cài trắng và khoai tây.
Khoai tây 20 đồng/ký, củ cải trắng thì 17 đồng/ký và cà rối 25 đồng/ký. Xem
đến đây, Trầm Khung mới hiểu được tại sao Lan Trung lại có ý giết La A. 100
đồng thì được 1 đồng bạc và 100 đồng bạc thì được 1 đồng vàng. Nếu quy 5 đồng
vàng ra khoai tây thì là 2,5 nghìn ký, với số khoai này chả phải Lan Trung có
thể khỏi lo về cái ăn cả đời rồi.
-Con xem! Thế này, nếu ta có bán được thì cũng chỉ là mớ trong tốt thôi và còn lại thì chắc phải quăn hết mất.
Chẩm Thương thở dài nói
Trầm Khung thấy cảnh này thì giả bộ như suy nghĩ một lúc và nói
-Um! Chú Chẩm Thương này, cháu có một ý không biết có tốt không?
Chẩm Thương đang rầu bỗng nhiên nghe Trầm Khung bảo là có ý thì mắt liền như
sáng lên và hỏi ngay
-Cách gì? Cháu nói thử xem
Trầm Khung thấy thái độ của lão như thế thì liền có chút hưng thú nói
-Giờ chú chia mỗi loại củ này thành hai giỏ. Một giỏ toàn là củ tốt và một giỏ toàn là củ xấu
Trầm Khung nói đến đây dừng lại một chút để xem phản ứng của Chẩm Thương xem
lão có hiểu ra chưa nhưng trong thấy ánh mắt đâm chiêu suy nghĩ thì Trầm Khung
biết là thời đại này thì tri thức kinh doanh còn là bẩm sinh chứ không phải là
phổ thông. Nghĩ thế, Trầm Khung bắt đầu nói tiếp
-Với khoai tây, giỏ tốt ta bán 23 đồng/ký và giỏ xấu thì 18 đồng/ký. Củ cải trắng thì tốt 20 đồng và xấu là 15 đồng. Cà rốt tốt 28 đồng và xấu là 23 đồng.
Chẩm Thương nghe hết những gì Trầm Khung nói thì tỏ ra suy tư thêm một lúc và
nói
-Bán như thế liệu có ổn không?
Trầm Khung nghe vậy liền bật cười và nói
-Được! Cháu đảm bảo hoàn toàn ổn. Kẻ ít tiền thấy rẻ là mua, kẻ có tiền chỉ cầu hàng tốt.
Chẩm Thương nghe câu này thì liền ngửa người ra
-Thế nhé! Trong dinh thự cháu còn có việc nên cháu về trước. Hôm khác cháu sẽ đến để nghe tinh vui của chú
Trầm Khung để lại một câu cho Chẩm Thương tự suy nghĩ rồi cúi đầu chào lão một
cái và chạy đi
Trước khi Trầm Khung quay đầu đi thì Chẩm Thương cũng tạm biệt hắn một tiếng
và tiếp tục suy nghĩ về câu nói của hắn.

Về đến dinh thự, Trầm Khung liền bắt đầu ngay vào công việc đầu tiên trong
ngày của hắn. Có thể nói sau ngày hôm qua, Trầm Khung lại có thêm một công cụ
để tập thể lực. Hắn sử dụng những quả tạ mà lúc trước hắn đem về để hổ trợ
thêm cho việc tập luyện vì Trầm Khung thừa biết là Khúc Lục Huỳnh Văn nào có
quan tâm gì đến mớ tạ sắt này.
-Hờ hờ hờ …
Gần một tiên đồng hồ trôi qua, Trầm Khung lúc này người đầy mồ hôi và thở gắp
liên tục.
Dù Trầm Khung biết là cơ thể của hắn đã mạnh hơn người cùng tuổi nhiều nhưng
khi bắt tay vào việc tập thể lực có dụng cụ đàng hoàng thì dù là mớ tạ nhỏ
nhưng tập đi tập lại cũng khiến hắn đuối sức không thôi và Trầm Khung thầm
than “cơ thể nhỏ đúng thực là quá yếu”.
Trầm Khung thầm nghĩ với mớ tạ nhỏ này thì cơ thể của hắn ngày trước dùng ngón
út cũng nâng lên hạ xuống trăm lần khỏe re. Ấy thế mà cơ thể này thì lại khiến
hắn mệt gần chết.Sau khi thầm than một tí, Trầm Khung đi xuống giếng nước tắm
và bắt đầu công việc hằng ngày tại dinh thự.
Mọi người lúc này sẽ cảm thấy khó hiểu là vì sao Trầm Khung ngu đến mức tự làm
cho mình mệt lả hết cả người vào sáng sớm rồi lại đâm đầu vào làm việc trong
dinh thự, thế là muốn tự sát à?
Đúng! Về cơ bản thì Trầm Khung cũng biết làm vậy là tự sát, thế nhưng Trầm
Khung lại có một lý do khác để làm thế.
Về cơ bản, Trầm Khung tuy không biết nhiều về thế giới này nhưng theo quy luật
tự nhiên là ai khỏe hơn thì người đó có lợi hơn và nhất là trong hoàn cảnh của
hắn lúc này, loại xã hội trung cổ thế này thì Trầm Khung cần phải làm cho mình
phi thường mạnh hơn người khác thì mới có thể đạt được lợi ích tốt nhất.
Mệt! Đúng thật là sẽ mệt gần chết thế nhưng khi đã vượt qua được ngày một thì
sẽ vượt qua được ngày hai, ngày ba và cứ thế. Trầm Khung không sợ hắn bị gục
ngã do đuối sức vì đã có La Thiên chống lưng mà cái chính Trầm Khung sợ là hắn
e ngại không dám làm. Trầm Khung không biết mình sẽ ở thế giới này bao lâu 1
năm, 2 năm, 5 năm, 10 năm hay là cả đời. Với một kẻ đã có kiến thức như hắn mà
không biết chuẩn bị lợi thế từ đầu cho mình thì đúng là uổng công được sống ở
thời đại của tri thức. Và không chỉ thế, Trầm Khung còn có dự định là chiều
tối sẽ tiếp tục tập luyện ấy chứ (và nếu lúc đó hắn còn nhất tay chân lên
được)
Thêm vào đó, việc Trầm Khung giúp lão Chẩm Thương cũng là bản thân hắn có mưu
đồ. Trong thế giới lạ hoắc này, Trầm Khung không có quen biết với nhiều người
nên hắn phải tận dụng hết mức có thể các mói quan hệ.
Việc giúp lão Chẩm Thương có lợi rất lớn cho Trầm Khung vì khi lão nghe theo
lời Trầm Khung làm và thành công thì từ lão ta sẽ đặc biệt thích nghe Trầm
Khung cho ý kiến và khi đó Trầm Khung sẽ có cách làm cho mình có lợi.
Sức khỏe và tương lai là hai thứ quan trọng mà Trầm Khung đang gấp rút chuẩn
bị cho mình.
Phải! Ngay lúc này! Không phải là hôm nay hay là ngày mai mà là ngay lúc này.
Ngay lúc này Trầm Khung chuẩn bị thì ngày sau hắn sẽ có được những thứ hắn
muốn vì hắn đã tự tay mình nắm lấy vận mệnh của mình chứ không phải phó thác
nó cho câu nói “chỉ là cơ hội cho ta tỏ sáng chưa tới mà thôi”.


Du Giới - Chương #34