Người đăng: Vincent032
-Sao? La A ngủ rồi à?
La Thiên thấy mọi người bỗng nhiên im lặng đi thì liền nhìn theo và thấy Trầm
Khung đã ngồi tựa đầu lên vai mà ngủ mất trên ghế.
-Cũng phải! Trước cậu ta đã nói là rất buồn ngủ và đã rất cố gắng hoàn thành bài phạt mà chị giao cho rồi mới dám đi ngủ.
La Thiên nhìn về phía Khúc Lục Huỳnh Văn mà nói
-Nói thế với chị làm gì?
Khúc Lục Huỳnh Văn như cảm thấy ý gì đó trong câu nói của La Thiên mà quay
sang khó chịu nói
-Không có gì! Ý em chỉ là nói hôm nay trong La A dường như đã trải qua rất nhiều việc nên mới thành ra ngủ gục thế này chứ thường ngày cậu ta trong lúc nào cũng tươi tỉnh và tràng đầy sức sống lắm.
La Thiên thì hiển nhiên là không biết sáng rồi Trầm Khung còn bị Khúc Lục
Huỳnh Văn cho “uống sinh tố hành” và rồi còn vụ bị kéo sang thế giới khác đã
vắt kiệt hết sức lực của Trầm Khung nên mới thành ra thế này.
-Hừ! Hắn ngủ thì cứ để hắn ngủ đi. Xem như hôm nay hắn may mắn
Khúc Lục Huỳnh Văn tâm tình lúc này khó đoán được. Cô trong cứ như không vui
mà nói ra một câu rồi quay người đi khỏi phòng.
...
Bên ngoài hành lan, Khúc Lục Huỳnh Văn cùng Thu Nhan đang bước đi thì bỗng Thu
Nhan nhìn thấy một mảnh giấy khá to bị dò nát nằm trên bãi cỏ khiên cô tò mò
mà tiến đến và nhặt lên.
-Làm gì thế Thu Nhan?
Thấy Thu Nhan bỗng nhiên có hành động lạ khiến Khúc Lục Huỳnh Văn cũng chú ý
theo.
Cầm mớ giấy lên và cẩn thận vạch ra, Thu Nhan như có chút xanh sẫm mặt mày.
-Cái gì đó! Đưa cho ta xem
Khúc Lục Huỳnh Văn thấy biểu hiện của Thu Nhan thì càng tò mò nói
-Cái này …
Thu Nhan cảm thấy lưởng lự rồi cũng thở dài và đưa cho Khúc Lục Huỳnh Văn mớ
giấy bị dò nát. Khúc Lục Huỳnh Văn cầm lấy rồi xem qua thì sắc mặt liền trở
nên khó coi vì trong mảnh giấy ấy viết một đống dòng chữ “Từ nay về sau tôi
không nhiều chuyện nữa”. Xem qua tờ giấy, Khúc Lục Huỳnh Văn lại nhìn lên cái
cửa sổ của phòng sách nằm trên lầu hai của tòa nhà.
-Tên La A to gan! Hắn dám lừa cả ta và em ta
Khúc Lục Huỳnh Văn lúc này thật sự là nộ khí xung thiên rồi. Trong tư thế cố
lúc này chỉ muốn xé xác Trầm Khung ra thì mới hả dạ được
-Tiểu thư tiểu thư! Xin người bớt nóng giận mà hãy nghe tỳ nữ nói đã
Thu Nhan thấy thế thì liền hoảng hốt mà lên tiếng
-Có gì thì nói đi
Khúc Lục Huỳnh Văn đang trong lúc không nên câu cú cũng có phần cộc lốc
-Tiểu thư! Người có biết là lúc nãy người và thiếu gia nhém chút nữa là trở mặt với nhau không?
Thu Nhan lấy hết can đảm mà nói với giọng từ tốn mà Khúc Lục Huỳnh Văn nghe
thế thì tuy vẫn nhăn mặt nhưng lại có chút im lặng như đang suy nghĩ khiến Thu
Nhan nghĩ là mình cũng nên nói tiếp
-Lúc đó cả Thu Nhan cùng Ngân Nguyệt đều thấy hai người cứ như nước với lửa mà nếu cứ để như thế thì e là tình chị em giữa tiểu thư và thiếu gia cũng bị tổn hại. Và có lẽ La A cũng thấy như vậy nên hắn mới bày ra cái trò nhện to để hù hai người mà cũng nhờ đó giúp cả hai hạ hỏa và tránh khỏi nguy cơ trở mặt.
Thu Nhan từ tốn nói hết toàn bộ diễn biến của việc lúc nảy cho Khúc Lục Huỳnh
Văn nghe và khi thấy Khúc Lục Huỳnh Văn tiếp tục im lặng, Thu Nhan cảm thấy
mình nói giúp không cho La A thì có lẽ không ổn nên phải thêm vào thêm một
chút
-Nhưng xét về mặt chủ tớ thì La A đúng là có tội vì đã dám lừa dói và hù dọ chủ của mình
Nói đến đây, Thu Nhan im lặng và không nói gì nữa vì dù sao thì quyết định
cuối cùng là ở Khúc Lục Huỳnh Văn chứ không phải là cô.
Im lặng thêm một lúc, sắc mặt của Khúc Lục Huỳnh Văn đã trở nên tốt hơn và cô
cuối cùng cũng mở miệng nói với giọng bình thường
-Ta đi thôi!
Nói xong Khúc Lục Huỳnh Văn cầm theo mảnh giấy và quay lưng bước đi. Thu Nhan
cũng nhanh chóng theo sau cô.
…
Bên trong phòng sách, Ngân Nguyệt lấy một cái chăn mỏng đắp cho Trầm Khung rồi
dọn dẹp lại căn phòng. Sau khi xong việc, cô xin phép La Thiên rồi thu dọn
bánh nước vào trong giỏ và lui ra ngoài.
Căn phòng sách lúc này lại trở về không khí im tỉnh như lúc trước đó Trầm
Khung chép bài phạt và La Thiên thì đọc sách.
La Thiên nhìn Trầm Khung ngủ ngon lành trên ghế rồi lại nhìn lại nhìn xuống
bàn như tính xem Trầm Khung chém bài phạt đến đâu thì bỗng nhiên mặt mũi La
Thiên tái xanh hết cả lên.
La Thiên loay hoay lục tìm trong mớ giấy đã được Ngân Nguyệt sắp xếp lại nhưng
hắn tìm mãi mà không thấy tờ giấy chép phạt của Trầm Khung đâu cả.
Nghĩ ngợi một lúc, La Thiên cất quyển sách mà hắn đang đọc dở đi rồi lại lấy
ra một tờ giấy trắng khác và ngồi cặm cụi ghi ở trên một cái bàn khác trong
thư phòng. Cứ thế, từng dòng từng dòng “Từ nay về sau tôi không nhiều chuyện
nữa” xuất hiện trên mảnh giấy trắng.
…
-Whoa! Chết cha rồi
Ánh sáng mặt trời bắt đầu khuất dần nơi chân trời, Trầm Khung trong giấc ngủ
bỗng nhiên hét óe lên rồi thức giấc vì trong lúc mơ, Trầm Khung bỗng nhớ tới
một việc rất quan trọng.
Việc đó chính là vì sợ quăng giấy trắng sẽ khiến mọi người nghi ngờ nên hắn đã
dò luôn tờ giấy chép phạt của mình cho nó có chút màu sắc và quăng đi mà một
tờ giấy bị dò nát thì có thể nộp cho Khúc Lục Huỳnh Văn sao? Trầm Khung lúc
này tuy rất sảng khoái sau một giấc ngủ ngon nhưng đầu thì lại đầu mồ hôi
lạnh.
-Hở!
Nhưng khi hắn nhìn lại trên bàn thì không biết lý do gì mà lại có một tờ giấy
với một tá dòng chữ “Từ nay về sau tôi không nhiều chuyện nữa” nằm trên đó. Tờ
giấy rất sạch và phẳng nên Trầm Khung đâu có ngu mà nghĩ là tờ do mình viết.
-Là La Thiên!
Sau khi xem xét chữ viết trên giấy, Trầm Khung có thể kết luận ngay là do La
Thiên đã giúp hắn chép bài phạt. Nhưng điều này lại làm Trầm Khung có chút sợ
à, hắn không biết là do La Thiên phát hiện ra kế của hắn hay là do lý do gì
khác?
Bước khỏi ghế, Trầm Khung đi một vòng thư phòng như không thấy bóng dáng của
cả khiến hắn nhất thời cảm thấy hoang mang quá.
-Hài! Dù là gì thì tên đó cũng đã giúp mình. Nhưng mà cái tên La Thiên này càng tốt với mình thì mình lại càng sợ à
Trầm Khung dù không muốn nhưng cũng phải cám ơn “người bạn của La A” vì đã cố
gắng giúp hắn nhiều như vậy. Nhưng như đã nói, La Thiên chính xác là bạn của
La A nhưng với Trầm Khung thì quan hệ giữa hắn và La Thiên lại có chút khó nói
vì một thằng 20 tuổi như Trầm Khung thì sao mà làm bạn với một cậu nhóc 10
tuổi được kia chứ?
Nói vậy sẽ có người nghĩ có trường hợp 20 với 50 còn làm bạn được với nhau thì
10 với 20 sao lại không thể? Và nếu bạn nghĩ như vậy thì bạn đã có sự hiểu lằm
rất là sâu sắc trong cái gọi là tình bạn rồi.
Về cơ bản, hai người có thể trở thành bạn với nhau thì điều kiện trước tiên là
phải có nét tương đồng và tiếp theo là phải cùng cảnh giới suy nghĩ kia.
Người 50 tuổi và người 20 tuổi có thể trở thành bạn vì khi bạn đạt 20 thì sự
suy nghĩ của bạn đã trở nên chín chắn hơn và có một số trường hợp cá biệt sẽ
chín chắn một cách vượt tuổi nên mới có chuyện 20 với 50 trở thành bạn. Nhưng
còn về 20 với 10 thì một đứa bé 10 tuổi thông thường vẫn chưa phát triển đủ để
có được những suy nghĩ chín chắn cùng cảnh giới với người 20 tuổi nên hiển
nhiên là khó có chuyện thành bạn rồi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện 20 với 50 tuổi trở thành bạn cũng là
chuyện hiếm thấy và Trầm Khung nhớ là chỉ thấy trong phim chưởng thôi chứ
ngoài đời hắn cũng chưa từng chứng kiến cái quan hệ đó.
Giờ ta quay lại chuyện quan hệ giữa Trầm Khung và La Thiên. Nếu hỏi Trầm Khung
thì hắn sẽ nói là “làm anh em thì được”