Người đăng: Vincent032
TG: E hem! Do cảm thấy cái phần giới thiệu của truyện hơi củ chuối nên từ
chương này mình sẽ thay đổi phần giới thiệu truyện lại cho nó bớt củ chuối đi
một chút. Thêm một điều nữa là thường ngày mình đăng chương xong thì hay xem
số lượng vào xem truyện nhưng từ khi số lượng xem lên 1k thì mình chả thể biết
là có bao nhiêu người vào xem khi mình đăng một chương (Tự cảm thấy mất đi một
thói quen T.T). Nhưng thôi, dù sao thì vẫn cảm ơn bạn nào đã theo đọc đến
chương này, mình biết là lượt vào xem nhiều nhưng lượng người thật sự đọc thì
không có bao nhiêu (Cố gắng cố gắng! Và đây là lý do chính khiến mình nghĩ là
nên viết lại phần giới thiệu vì dạo này mình cảm thấy truyện mình viết không
có đi theo cốt truyện dự định ban đầu nữa – nói thẳng ra là cái khúc NVC bị
kéo qua thế giới khác sớm thế này thì đã là sai với cốt truyện ban đầu rồi)
…
Két
Cửa phòng nhanh chóng mở ra và một bóng người con gái trong bộ đồ màu xanh
nhạt bước vào rồi nhìn qua đám người Trầm Khung mà nói
-Quả đúng là bánh quy nướng của Ngân Nguyệt! Ngân Nguyệt sao cô nướng bánh mà không cho ta biết?
Khúc Lục Huỳnh Văn bước vào phòng và sau đó là Thu Nhan cũng theo sau.
Khúc Lục Huỳnh Văn tinh mắt thấy dĩa bánh quy nướng thì cũng tỏ ra ý phát thèm
nhưng khi thấy còn có Trầm Khung ở đó thì cô liền trở về cái dạng “nữ thần”
như mọi khi.
Ngân Nguyệt thấy Khúc Lục Huỳnh Văn tới thì cũng có chút bói rối và định mở
miệng thì Trầm Khung đã lên tiếng trước
-La A xin ra mắt tiểu thư! Thưa tiểu thư. Đây là do trước đó thấy tiểu nhân mất tinh thần và không dám gặp tiểu thư nên chị Ngân Nguyệt đã động viên tiểu nhân bằng cách bí mật hứa là sẽ làm bánh quy nướng cho riêng tiểu nhân ạ.
Trầm Khung biết gì thì gì chứ lễ nghi và nói chuyện có phép tắc vẫn là phải
cần mỗi khi gặp cái cô tiểu thư khó tính này.
-Hừ! La A. Tại sao ngươi lại ở đây?
Khúc Lục Huỳnh Văn vốn cũng không có ý gì với Ngân Nguyệt nên có Trầm Khung ra
đỡ đòn thì cô liền chĩa mũi kiếm hướng về phía hắn thôi
-Là em bảo La A ở lại đây chép phạt cho tiện
Khi Khúc Lục Huỳnh Văn vừa dứt lời thì Khúc Lục La Thiên liền nhảy vào mà chắn
cho Trầm Khung khiến hắn thật sự là cảm động nha.
-Hừ! Em đấy, cứ chắn cho hắn suốt thì có ngày bị hắn lợi dụng mà không hay. Tên này rất là gian xảo.
Khúc Lục Huỳnh Văn vốn là không thích Trầm Khung và dù được hắn tâng bốc cho
rất hài lòng nhưng cái cảm giác không thích chỉ giảm chứ không có mất nên khi
cho ra phát xét cuối cùng cô đã bắt Trầm Khung phải chép phạt 500 lần và khi
biết Ngân Nguyệt làm bánh quy nướng cho Trầm Khung thì cô liền lại thêm không
vui mà chuyện lại càng tệ hơn khi bị chính em trai mình công kích.
-Sao chị cứ suốt ngày nói này nói nọ La A thế? Trong cả cái dinh thự này chỉ có cậu ta là chơi với em thôi. Chị mà đuổi cậu ta đi thì ai chơi với em đây? Cả cái dinh thự này ai cũng sợ em, cũng giữ khoảng cách với em.
Khúc Lục La Thiên chịu không nổi nửa mà lên tiếng nói ra hết tâm tình của mình
-Em … Có chị ở đây chơi với em rồi con gì? Sao em cứ phải chơi với một tên người ở chứ
Và cứ như một hiện tượng lan truyền, La Thiên nói ra hết tâm tư thì cũng tới
lục Khúc Lục Huỳnh Văn nói ra lời thật lòng của mình
-Thôi rồi! Không ổn rồi
Nghe đến đây, không chỉ Trầm Khung mà cả Ngân Nguyệt và Thu Nhan cũng bắt đầu
thấy không ổn mà đặc biệt là Trầm Khung. Hắn lúc này đầu đầy mồ hôi vì vừa
sáng thôi hắn còn cố công ra mà tạo một tương lai tươi sáng và bình yên thì
chỉ trong vài tiến đồng hồ là mọi công sức đều có thể tan thành mây khối nếu
hắn cứ để chuyện diễn ra theo hướng này.
-Quyết không để công sức tan thành mây khói được
Trầm Khung nhanh chóng ra quyết tâm.
-Chị …
-Thiếu gia! Đứng yên! Có con nhện to lắm trên lưng ngài này
Khúc Lục La Thiên lúc này trong điệu bộ muốn “lật bàn” rồi nhưng chỉ vừa nói
ra được một chữ thì Trầm Khung đã liền hoảng hốt la lên rồi còn luống cuống
tay chân như thể sau lưng La Thiên thật sự là có con nhện rất to ở đó vậy.
-Hả! Nhện to? La A … mau … mau giúp mình với a
Khúc Lục La Thiên khi nghe đến nhện và thấy thái độ của Trầm Khung thì cũng
nghĩ là trên lưng mình thật sự có nhện to mà hoảng hốt la lên
Nhân lấy cơ hội ngàn năm có một đó, Trầm Khung vờ như luống cuống tay chân mà
trèo thẳng lên bàn rồi chờm tới đẩy mạnh và như vô tình làm sắp giấy để trên
bàn bay tung tóe cả lên.
-Whoa!
Trầm Khung hoảng hốt la một tiếng rồi làm động tác như gạc con nhện trên lưng
La Thiên đi và mạnh tay quăng một mẫu giấy đã bị hắn dò nát từ trước đi về
phía cửa sổ. Vì cùng lúc đó những tờ giấy bay tùm lum hết nên không ai thấy rõ
đó là con nhện hay là một mẫu giấy bị dò nát.
Thuận theo thế diễn đó, Trầm Khung vờ như đuổi theo cái “con nhện” bị hắn gạc
bay đi và chạy về hướng cửa sổ rồi la lớn
-Whoa! Nó chạy mất rồi.
Liên một trào từ đầu đến cuối chỉ có chưa đầy 5 giây mà đã khiến Trầm Khung
cảm thấy đây là lần hắn đầu tư tâm huyết và tinh thần nhiều nhất từ khi hắn
chuyển sang thế giới này. Có thể nói, số phận của hắn sẽ được quyết định bởi 5
giây này à
Từ trong ký ức của La A mà Trầm Khung biết là La Thiên sợ nhện nên mới đánh
mạnh một đòn tâm lý thật to khiến cho La Thiên sợ mà trì hoãn việc mình đang
làm rồi kế đó Trầm Khung phải diễn cho thật chuẩn để ngăn chặn việc La Thiên
muốn “lật bàn”.
Nếu Trầm Khung không làm thế mà để La Thiên thật sự “lật bàn” thì không cần
biết người chiến thắng trong đợt tranh luận này là ai thì kẻ cuối cùng phải
chịu hết hậu quả chính là hắn nên Trầm Khung tuyệt đối không thể để chuyện này
xảy ra.
Còn về Khúc Lục Huỳnh Văn, khi cô nghe nói trên lưng La Thiên có con nhện to
thì cũng xanh hết cả mặt mày vì trong tiềm thức của cô, nhện to tức là nguy
hiểm mà La Thiên lại là con trai độc nhất của dòng họ Khúc Lục nên cậu ta
không thể có chuyện được.
-La Thiên! Em có sao không? Có bị cắn không? Có cảm thấy đau hay khó chịu ở đâu không?
Khi nghe Trầm Khung nói là con nhện đã chạy đi rồi thì Khúc Lục Huỳnh Văn mới
hoàn hồn lại mà luống cuống tay chân chạy lại gần La Thiên rồi liên tục tra
xét và hỏi thâm cậu ta liên tục
-Em … em … em không cảm thấy bị sao … không bị đau … chị đừng có quay em như thế
Còn về phần La Thiên thì vừa sợ vừa hoảng hốt lại vừa bị chị mình quay vòng
vòng mà cảm thấy bối rối không biết nói sao cho phải.
Khúc Lục Huỳnh Văn vì không cảm thấy an tâm nên liền kéo tay La Thiên tới một
cái bàn khác rồi ép cậu ta ngồi xuống để cô tiện thể tra hỏi và xem xét.
Còn về Trầm Khung, sau một pha tự biên tự diễn một cách đầy căng thẳng thì
phải nhanh chóng về ngồi lại vị trí cũ mà hít thở cho bình tỉnh lại.
Trong khi Khúc Lục Huỳnh Văn đang quấn quýt hỏi thăm La Thiên thật kỷ thì Ngân
Nguyệt lặng lẻ đến vị trí Trầm Khung đang ngồi mà nhéo một cái vào hông của
hắn và khẻ nói
-Tiểu quỷ! Mưu mẹo lắm
Trầm Khung thì cũng nhờ cái nhéo và lời nói khẻ dịu dàng đó mà cũng biết là
chuyện đã ổn rồi nên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà nói
-Vì sinh tồn cả chị ạ!
-Hừ!
Ngân Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười và hừ một cái nhẹ. Có thể nói, ngày từ đầu
thì Ngân Nguyệt cùng Trầm Khung đã có hướng nhìn về phía lưng của La Thiên nên
cô biết là lưng La Thiên chả có gì cả. Thế nhưng cô cũng hiểu là nếu để chuyện
cứ diễn biến theo thế này thì thật sự là sẽ không tốt chút nào nên dù biết
nhưng cô vẫn quyết định giữ im lặng.
-Này …
Nhưng khi cô tính hỏi thêm chuyện thì đã thấy Trầm Khung không biết từ khi nào
đã tự gục đầu lên vai mà tựa lưng vào ghế ngủ mất. Thầm nghĩ hắn hôm nay cũng
đã vất vả rồi nên cũng không có ý muốn đánh thức hắn.
Ngân Nguyệt lặng lẻ đến gần Khúc Lục Huỳnh Văn và La Thiên mà nói
-Tiểu thư an tâm! La A hành động rất nhanh nên con nhện không kịp làm gì thiếu gia hết.
Có lời nói của Ngân Nguyệt, Khúc Lục Huỳnh Văn mới cảm thấy an tâm và thôi
không tra hỏi nữa.
Cùng lúc đó, Khúc Lục Huỳnh Văn nhìn về phía Trầm Khung như muốn nói cái gì đó
nhưng khi thấy hắn đã ngủ mất thì những lời định nói cũng bị nghẹn lại.