Phút Giây Tuổi Thơ


Người đăng: Vincent032

Cái nắng của buổi chiều chíu xuyên qua cửa sổ và soi sáng lên một gốc của một
cái bàn nơi để khá nhiều sách cùng giấy và viết. Trên mặt bàn, cộ bé đang cặm
cụi ngồi viết và khi ta nhìn vào mảnh giấy àm cậu ta đang viết thì trong đó
lại là hàng loạt các dòng chữ có nội dung tương tự nhau “Từ nay về sau tôi
không nhiều chuyện nữa”.
Chuyện là sau khi Trầm Khung rồi khỏi căn phòng khách thì nào dám làm trái lời
Khúc Lục Huỳnh Văn nên hắn lập tức đi tắm rửa một chập rồi liền chạy qua phòng
ăn cho kiệp buổi ăn trưa cùng mọi người. Kế đó, Trầm Khung phải đi làm những
việc lặt vặt mà La A cần phải làm.
Sau khi kết thúc công việc, Trầm Khung không quên chạy hỏi mượn Khúc Lục La
Thiên giấy và viết tại thư phòng vì đó có thể nói là nơi duy nhất của tòa dinh
thự này có giấy và viết cho hắn dùng.
Khi thấy La A, La Thiên lại mừng rỡ không thôi và yêu cầu hắn ngồi tại đây mà
viết và thế là lý do mà Trầm Khung có mặt trong căn phòng này hôm nay.
Nhìn một hàng dài chữ “Từ nay về sau tôi không nhiều chuyện nữa” mà Trầm Khung
đang viết, Khúc Lục La Thiên lên tiếng hỏi
-La A này! Cậu lại đắc tội gì với chị mình thế?
Trầm Khung lúc này đã viết được non nữa số lần phải chép phạt rồi nhưng cái
tay phải của hắn cũng trở nên mỏi một cách khó mà có thể tả được nên cũng
quyết định dừng để nghỉ tay một chút và nói
-Xịt! Nói nhỏ nhé, thật ra là mình có đắc tội gì với chị của cậu đâu. Ngược lại mình còn khen khiến chị ta như muốn lỗ mũi luôn ấy chứ.
Trầm Khung che tay ngang miệng mà “xịt” một tiếng rồi vừa xoa cái cổ tay đang
bị mỏi và vừa nói
-Ơ! Nếu nói thế thì sao cậu lại bị bắt chép phạt thế này?
La Thiên như có chút không thông mà hỏi ngược lại
Trầm Khung nghe vậy thì thầm than thôi rồi, hắn không ngờ là ngay cả chuyện cỡ
này mà Khúc Lục La Thiên không biết một chút gì khiến Trầm Khung bắt đầu phải
suy nghĩ lại về cái chỗ chống lưng của mình. Có khi ngày nào đó Trầm Khung bị
người ta xử đến thây rủ thành xương mà tên này thì vẫn không hay biết chút gì
mất.
Trầm Khung nghĩ một lúc thì lại thấy mệt não vì dù sao hôm nay hắn cũng đã gặp
tùm lum chuyện khiến hắn mệt mỏi quá rồi, không hơi sức đâu mà động não. Giờ
Trầm Khung chỉ hi vọng viết cho hết mớ bài phạt này rồi lên giường mà đánh một
giấc thôi.
Trầm Khung thở dài một hơi rồi trả lời
-Hài! Cái chuyện này là do lòng nhân từ của chị cậu đấy
-Hả? Cậu nói gì?
Khúc Lục La Thiên nghe thì được đó nhưng chả hiểu chút gì nên hỏi ngược lại
khiên Trầm Khung lại phải thở dài và nói
-Cái này là nhờ vào “lòng nhân từ phiên bản lỗi” của chị câu nên khiến cho cô ta không nhân từ tới nơi tới chốn. Tha lỗi thì tha lỗi cho hết đi, ấy thế mà lại làm giá rồi bắt mình ngồi đây chép bài phạt
-Hở? “lòng nhân từ phiên bản lỗi” của chị mình? Tới nơi tới chốn gì? La A, nãy giờ cậu nói gì thế?
Cạch
Nghe hết lời của Khúc Lục La Thiên nói, Trầm Khung thật không biết làm gì hơn
ngoài việc gục thẳng mặt xuống bàn rồi dùng trán đập mạnh xuống đó thêm vài
cái và thầm chửi mình sao mà ngu như heo.
Rõ là Trầm Khung biết Khúc Lục La Thiên mới mười tuổi chứ có phải hai mươi đâu
và cách nói chuyện đó cũng chỉ có người cùng thời đại thì mới hiểu được nên
hiển nhiên là La Thiên không thể hiểu rồi.
-Thôi! Sao cũng được. Mệt rồi. Lười giải thích, lười làm gì thêm. Chép xong rồi đi ngủ
Trầm Khung tự nhủ với lòng mình rồi nói với La Thiên
-Nói chung là chuyện này cũng chả có gì. Xin lỗi cậu, La Thiên. Mình cảm thấy hơi mệt nên tranh thủ chép cho hết mớ bài phạt này rồi chắc có lẽ phải đi nghỉ một lúc cho khỏe mới có thể tỉnh táo lên được.
-Ồ! Nếu cậu thấy mệt thì tranh thủ mà đi nghỉ đi rồi ta nói chuyện sau.
Khúc Lục La Thiên xem như cũng hiểu chuyện nên không làm phiền Trầm Khung nữa
mà quay sang đọc quyển sách trên tay mình.
Lại thêm một lúc trôi qua, Trầm Khung giờ chỉ còn cỡ gần 50 dòng nữa là xong
nhưng tay hắn thì mỏi quá rồi. Vừa mỏi vừa run. Hể mà hắn viết ra chữ nào là
chứ đó xấu như gà bươi nên hắn tạm nghỉ thêm một lúc và trong lúc thế này,
trong cái cảm giác mỏi tay thế này khiến Trầm Khung không thể không nhớ tới
tuổi thơ đi học của mình nha. Hồi ấy, việc chép bài phạt thế này cũng không
phải là hiếm với hắn.
Im lặng nhìn La Thiên đọc sách, Trầm Khung bỗng nhiên thấy thấm thía câu “Thế
giới thật buồn chán, dù cho có thay đổi ra sau thì cố sự vẫn không hề có gì
mới”.
Ở thế giới này hay thế giới củ của Trầm Khung thì chuyện con nhà giàu và con
nhà nghèo vẫn là không có gì khác biệt. Mà điển hình là ngay tại đây, Trầm
Khung đại biểu cho con nhà nghèo còn La Thiên thì đại biểu cho con nhà giàu.
Trầm Khung và La Thiên dù là cùng tuổi nhưng La Thiên thì suốt ngày thảnh thơi
ngồi đọc sách rồi chơi đùa và tới giờ thì có thầy dạy võ đến để dạy cho La
Thiên.
Còn về La A thì dù được La Thiên ưu đãi nhưng sáng ra là phải đi lo việc lặt
vặt cho La Thiên rồi lại quay sang làm việc trong dinh thự. Hết việc thì cũng
là đã về trưa, nếu lúc này không có ai nói gì thì có thể nghỉ ngơi được một
lúc rồi lại quay sang làm việc cho buổi chiều. Cả ngày cứ loay hoay và Trầm
Khung phải cố gắng lắm mới nhín ra được thời gian cho luyện tập thể lực và đọc
sách.
Người học và luyện tập đến chán chường, kè thì cố gắng hết sức để nhín ra thời
gian cho học và luyện tập. Nhiều lúc Trầm Khung thật khó tin là hai thái cực
khác nhau thế này lai có thể trở thành bạn của nhau. Trầm Khung biết và hiểu
kẻ nỗ lực nhiều nhất trong quan hệ này chính là La Thiên vì với cậu ta, chỉ
đơn giản là một ý nghĩ thôi thì với cậu ,La A chả là gì cả. Nhưng may thay
trong dinh thự này chỉ có La A và La Thiên là cùng tuổi nên cũng nhờ đó mà cả
hai có được một đầu mối liên kết với nhau.
-Khịt khịt … mùi gì thơm thế
Đang nằm dài trên bàn mà suy nghĩ, Trầm Khung chợt ngửi được mùi thơm từ nơi
nào đó bay đến
-Hở! Có mùi gì đâu?
La Thiên đang đọc sách thì nghe thấy La A nói là có mùi gì đó nên cũng đưa mũi
lên ngửi thử nhưng lại chả ngửi thấy gì.
-À phải! Mũi ta nhạy hơn cậu ấy
Trầm Khung chợt nhớ tới mình có ngũ quan rất tốt nên La Thiên không ngửi được
cũng không có gì lạ.
Bịch bịch bịch
Ở bên ngoài vang lên tiếng bước chân đến gần và Trầm Khung càng ngày càng ngửi
được rõ cái mùi thơm đó.
-À phải! Thơm thật
La Thiên lúc này cũng đã ngửi được
Cộc cộc cộc
-Thiếu gia! La A có trong đó không?
Từ bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa và sau đó là tiếng nói của Ngân Nguyệt vang
lên
-À có! Vào đi
La Thiên nghe vậy thì liền trả lời
Cánh cửa từ từ mở ra, một mùi thơm của bánh mới nướng ùa vào khiến cha cả La A
và La Thiên đều cảm thấy ngất ngây không thôi.
Ngân Nguyệt trên tay cằm một giỏ thơm phức mùi bánh quy mới ra lò đi vào và
nói
-Chào thiếu gia! Tì nữ có hứa làm cho La A mớ bánh quy nên giờ nhanh lúc nó chép phạt mà đem vào. Nếu thiếu gia không chê thì có thể cùng dùng chung với La A.
Ngân Nguyệt vừa nói vừa tiến đến bàn nơi La A đang ngồi rồi lấy từ trong giỏ
ra một cái dĩa đầy ấp bánh quy mà đặt xuống.
Dù là có mệt mỏi thật nhưng Trầm Khung không thể không phủ nhận là hít một hơi
bánh quy mới ra lò của Ngân Nguyệt thôi mà đã khiến đầu óc hắn bỗng nhiên tỉnh
táo hẳn ra nha. Còn về La Thiên thì không cần phải nói thêm, với một cậu bé
mười tuổi thì cái này không khác gì đánh vào yếu điểm yếu nhất của hắn.
Nhìn những chiếc bánh quy vừa thơm vừa nóng lại vừa có hình dáng tròn tròn
xinh xinh khiến Trầm Khung và La Thiên không kiềm chế được mà bốc ăn liền tay.
La Thiên hai tay hai bốc ngay hai cái bánh còn nóng và nhanh như chớp cắn liền
hai miếng. Con Trầm Khung thì một tay hai cái mà nhét hết vào mòm và nhay rột
rột rồi không hết lời khen ngợi “bánh ngon”
Nhìn hai thằng bé như muốn tranh nhau mà ăn bánh, Ngân Nguyệt đứng một bên vừa
buồn cười lại vừa cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ đối với người phụ nữ, "không có gì
có thể làm vui lòng họ hơn một lời khen dành cho món ăn mà họ làm ra".
-Cả hai từ từ ăn thôi kẻo lại nghẹn đấy
Ngân Nguyệt vừa buồn cười vừa nói rồi lấy từ trong giỏ ra thêm một bình nước
và một cái ca để lên bàn.
Ấy mà không nói thì thôi, Ngân Nguyệt vừa nói xong là Trầm Khung liền bị nghẹn
vì cái thoái nhòi ăn nhét uống và liền làm ngay một cốc nước. Kế đó thì cũng
tới La Thiên và cốc thứ hai cũng bị nốc cạn.
-Đã nói là cả hai ăn từ từ thôi mà. Có ai giành ăn với hai người đâu
Ngân Nguyệt trong hai thằng bé hết đứa này đến đứa khác bị nghẹn rồi uống nước
mà vừa lo vừa cười nói
-À! Chị Ngân Nguyệt này, em phải công nhận một việc là bánh chị làm quá ngon đi. Sau này ai mà cưới được chị thì đúng là có phước đức ba đời đó.
Trầm Khung vừa quẹt mớ nước và bánh còn dính trên mép mà vừa nói
-Quỷ nhỏ! Ta đã bảo là đừng có mà giở cái thoái lươn lẹo mà
Ngân Nguyệt nghe Trầm Khung nói thế thì trong lòng lại càng vui và lấy tay đẩy
nhẹ đầu Trầm Khung một cái.
-Không! Em cũng thấy như vậy đó
La Thiên sau khi làm xong cốc nước thì cũng hùa theo Trầm Khung
-Thiếu gia à! Đừng có hùa theo thằng nhóc này, có ngày người cũng bị hắn lây cho cái thoái lươn lẹo đó.
Ngân Nguyệt chỉ vừa mới đẩy đầu Trầm Khung xong thì đã tới La Thiên mở miệng
khen khiến cô cũng phải bó tay với hai thằng nhóc.
-Mùi banh quy này là ... Ngân Nguyệt tại sao cô nướng bánh quy mà lại không cho ta biết
Khi cả ba người trong phong đang loay hoay vui vẻ thì bỗng nhiên ngoài phòng
vang một giọng nói quen thuộc mà khi Trầm Khung nghe thì liền khiến da gà của
hắn kéo nhau mà lũ lượt nổi lên. Mà nói gì thì nói, còn ai có thể có cái giọng
đầy sát lực với Trầm Khung hơn Khúc Lục Huỳnh Văn tiểu thư nhà ta kia chứ


Du Giới - Chương #31