Kẻ Chiến Thắng Sau Cùng


Người đăng: Vincent032

Sau khi lao hết nước mắt còn động lại trên mặt của Trầm Khung, Ngân Nguyệt
hiền từ cười một cái khiến con tim bé nhỏ của Trầm Khung đập mạnh liên hồi.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má của Trầm Khung vài cái, Ngân Nguyệt bảo
-Nhưng trước đó, em cần phải chỉnh chu lại để còn gặp tiểu thư trước cái đã
-Hở!
Đang phúc cảm động, Trầm Khung nghe đến cô tiểu thư thì liền tụt cảm xúc không
thôi. Nhưng thôi thì cũng không còn cách nào khác nên hắn mỉm cười nói
-Em biết rồi!
Sau đó, Trầm Khung chỉnh chu lại quần áo, rửa mặt một cái và được Ngân Nguyệt
dẫn lên gặp Khúc Lục Huỳnh Văn.
...
-Ực!
Đứng trước của phòng, Trầm Khung nuốt không một ngụm vì không biết tại sao khi
đứng tại đây thì hắn hơi có chút căng thẳng nha. Hắn cảm thấy lo không biết
Khúc Lục Huỳnh Văn sẽ phản ứng như thế nào đây? Liệu có ngoài dự đoán của hắn
không?
-Sao vậy La A?
Ngân Nguyệt đứng sau Trầm Khung và thấy hắn cứ đứng một chỗ mà không làm gì
thì liền khó hiểu hỏi
-Chị Ngân Nguyệt này! Liệu tiểu thư có ăn thịt em không?
Trầm Khung lấy cái bộ mặt vừa lo vừa sợ mà quay sang hỏi Ngân Nguyệt khiến cô
nhìn thấy mà không nhịn được phải che miệng cười phì một cái rồi nói
-Làm gì có! Bình thường thấy tiều thư làm căn thế chứ cô ấy vẫn chỉ là một cô bé mười ba tuổi thôi. Em không cần phải căng thẳng như vậy đâu.
Trầm Khung nghe những lời của Ngân Nguyệt thì cũng lấy thêm được mớ tự tin
nha. Hắn cảm thấy rất đúng, Khúc Lục Huỳnh Văn gì thì gì chứ nhỏ chỉ là một
đứa bé gái mười ba tuổi mà lại còn có Khúc Lục La Thiên chống lưng cho mình
thì con bé đâu thể ra tay xử hắn tại đây.
-Hít … hờ …
Hít thở một hơi thật sâu, Trầm Khung quyết định tiến đến và mở cái cửa ra.
Két
Cánh cửa từ từ mở ra, Trầm Khung ngửa đầu lên nhìn và hắn có thể thấy rõ một
cô gái trong bộ đồ màu xanh nhạt đang một tay chống càm và dùng nữa con mắt mà
nhìn thẳng vào hắn khiến từng cộng long măng trên người Trầm Khung cũng bị ánh
mắt đó làm cho dựng đứng hết cả lên.
Trầm Khung bắt đầu cảm thấy căng thẳng trở lại
Cạch
Sau khi Trầm Khung bước vào thì Ngân Nguyệt cũng vào liền sau hắn rồi đưa tay
đóng cánh cửa lại. Trầm Khung đến vị trí thì liền quỳ xuống và cúi đầu nói
-La A xin ra mắt tiểu thư
Khúc Lục Huỳnh Văn xem Trầm Khung làm lễ xong thì liền thở ra một hơi rồi nói
-Ngươi biết mình có tội gì không?
-Tội gì? Nói thế sao ta biết được ta tội gì? Nhiều tội quá thì sao mà ta biết tội này là tội nào?
Nghe Khúc Lục Huỳnh Văn hỏi mà Trầm Khung như muốn tuôn mồ hôi ra đầy mặt vì
nếu nói về tội thì hắn hôm nay cũng không ít à.
Trong khi Trầm Khung đang suy nghĩ, Ngân Nguyệt từ từ tiến đến và đứng sau
lưng của Khúc Lục Huỳnh Văn và thầm nói nhỏ vào tai của Thu Nhan và cả hai
cùng nhau cười khúc khích. Mặt khác, với thính lực của mình, Trầm Khung hoàn
toàn có thể nghe được Ngân Nguyệt nói là “Tiểu thư lại giả bộ rồi!” và như
được ánh sáng nơi cuối con đường hầm, Trầm Khung thật sự là mừng ra nước mắt
và chỉ muốn ôm Ngân Nguyệt một cái cho đã thôi. Giờ không cần động não nhiều
thì Trầm Khung cũng biết là những lời tâng bốc trước kia của hắn hoàn toàn là
có tác động đến Khúc Lục Huỳnh Văn mà sở dĩ cô ta dùng cái bộ dáng “nữ thần”
này để đối đãi với hắn là do cô ta muốn giữ thể diện của mình thôi. Trầm Khung
bình thản dùng giọng điệu có chút hoảng sợ nói
-Th … thưa tiểu thư! Tiểu nhân biết tội mình là đi về lâu lắc nên xin nguyện chịu phạt ạ
Khúc Lục Huỳnh Văn nghe vậy thì ánh mắt có phần nhướng lên như ngạc nhiên nha,
cô cứ nghĩ là Trầm Khung nghe vậy sẽ sợ mà kể lể với cô chuyện đã xảy ra hôm
nay nhưng không ngờ là hắn lại ngoan ngoãn nhận ngay một cái tội và chịu phạt
mà không có chút câu từ nào phản kháng khiến cô nhất thời chưa biết phải nói
gì vì cô chưa có chuẩn bị tâm lý cho tình cảnh thế này và gượng hỏi lại
-Ngươi thật là muốn chịu phạt?
Trầm Khung nghe Khúc Lục Huỳnh Văn gượng hỏi lại thì thầm cười to trong lòng
nhưng ngoài miệng thì vẫn quả quyết
-Vâng!
Khúc Lục Huỳnh Văn nghe vậy thì càng khó chịu mà gượng hỏi thêm
-Ngươi không có gì muốn kể lể với ta sao?
Trầm Khung dùng giọng điệu có phần khá nghiêm nghị trả lời
-Lỗi là do tiểu nhân ham chơi nơi phố thị nên quên mất thời gian và làm trễ nải công việc nên tiểu nhân không có lời gì để biện minh cả.
Trầm Khung thừa biết là Khúc Lục Huỳnh Văn muốn hắn kể lể vụ bị người ta rượt
đuổi này nọ và hắn thừa biết là có người đã thông báo hết chuyện này cho cô
nghe. Gây sự là cô ta, giờ bảo kể lại chuyện bị gây sự cũng là cô ta, ở trên
đời này làm gì có chuyện tầm phào thế này sao nên Trầm Khung cũng chả buồn
muốn đi kể lại chuyện đó chi cho thừa, cứ ôm hết tội thế mà có khi lại hay vì
làm chuyện khiến người khác bất ngờ cũng là một trong những sở thích của Trầm
Khung mà.
-Ngươi … ngươi … ngươi!
Khúc Lục Huỳnh Văn nào còn giữ được cái bộ dạng “nữ thần” nữa mà đã hay vào đó
là bị Trầm Khung làm cho bối rối đến phát bực và nói
-Vậy còn chuyện ngươi đi rêu rao ta với cả thành thì sao?
-Trúng kế rồi ha ha ha ha …
Nghe Khúc Lục Huỳnh Văn nói những lời như vậy, Trầm Khung lúc này chỉ muốn
đứng lên mà cuồng tiếu một phen thôi. Sao chứ? Cả đường đi hắn chỉ lo nghĩ đến
xem là Khúc Lục Huỳnh Văn sẽ biểu lộ cảm xúc thế nào thôi. Giờ thấy cô ta phản
ứng đúng theo như mong muốn của hắn thì nào có chuyện gì có thể làm hắn cảm
thấy vui hơn lúc này kia chứ. Nhưng hiển nhiên là Trầm Khung khổng thể để bị
lộ rồi tiếp tục làm bộ bối rối và hoảng hốt nói
-Ch … chuyện này … chuyện này …
Nghe thấy Trầm Khung tỏ ra bối rối và hoảng hốt khiến Khúc Lục Huỳnh Văn cảm
thấy mừng như “vớt được phao nổi giữa biển khơi mênh mông” nên cô liền không
chần chừ mà bám theo đó. Khúc Lục Huỳnh Văn lấy lại dáng vẻ “nữ thần” và lên
mặt nói
-La A! Ngươi có biết nhà ngươi to gan thế nào hay không. Ngay cả chuyện riêng của ta mà ngươi cũng dám đem ra nói với mọi người. Ngươi có biết tội không hả
-Biết! Ta biết chứ! Thừa biết là đằng khác mà há há há
Trầm Khung thật sự lúc này là đã muốn cười ra mặt luôn rồi nhưng vì đại cuộc
nên hắn phải cố nhịn. Trên đời này còn có chuyện gì buồn cười hơn chuyện xem
một người vui sướng lên mặt trong khi không hề biết là mình đã đi vào cái bẫy
mà người ta chuẩn bị sẵn. Nhưng Trầm Khung cần phải nhử mòi để con cá cắm mạnh
hơn kia nên hắn tiếp tục giả bộ là kẻ thất thế mà nói
-Tiểu nhân … tiểu nhân …
-Nói mau!
Thấy Trầm Khung đã bị cô ép vào đường cùng khiến Khúc Lục Huỳnh Văn cực kỳ cao
hứng không thôi và tiếp tục dồn ép hắn hơn nữa như để cô tận hưởng cảm giác
của người chiến thắng.
-Cắn rồi! Cắn câu rồi há há há
Trầm Khung biết là cá lớn đã cắn câu rồi nên đành mạnh tay mà kéo lên thôi.
Lấy một hơi thật sâu, Trầm Khung lên tiếng nói
-Chuyên này … chuyện này là vì bao ngày qua sống trong dinh thự, tiểu nhân thấy được lòng tốt và sự bao dung của tiểu thư với những kẻ bề tôi như tiểu nhân nên lấy làm cảm kích sâu tận trong đáy lòng mình mà khi đang lúc cao hứng thì lại có kẻ hỏi nên không tự ý thức được mà tiết lộ đời tư của tiêu thư ra ngoài. Tiểu nhân thân biết mình mang tội nên nguyện chịu tội.
-Ngươi đã nói gì với kẻ khác, mau nói lại cho bổn tiểu thư nghe
Khúc Lục Huỳnh Văn thừa thế xong lên mà áp đảo Trầm Khung.
Mà Trầm Khung thấy vậy thì biết đây mới là thời cơ chính mùi để kể lại chuyện
và tâng bốc cô ta một chút nên cũng không ngần ngại nói ra
-Tiểu nhân nói Huỳnh Văn tiểu thư của nhà Khúc Lục vừa xinh đẹp tuyệt trần lại vừa nhân hậu hiền từ như nữ thần trong truyền thuyết khiến người ở trong dinh thự ai nấy cũng mang lòng mến mộ và biết ơn tiểu thư rất nhiều … rồi … rồi tiểu nhân cỏn tuyên bố tiểu thư là người xinh đẹp nhất, giỏi gia nhất và tốt bụng nhất Na Lan thành.
Trầm Khung cảm thấy đã đến lúc xem kết quả nên đánh ra một đòn cuối cùng
-Tiểu nhân tự biết mình thân mang nhiều tội, vừa đi rêu rao đời tư của tiểu thư vừa đi về trễ nên nguyện chịu phạt ạ
Khúc Lục Huỳnh Văn nghe hết lời Trầm Khung nói thì im lặng một lúc không nói
gì. Tuy cô không nói gì, nhưng nếu xem vẻ mặt thì người khác cũng có thể đoán
được là cô đang “được khen mà thích” và chỉ đang giả bộ thanh cao thôi. Ngập
ngừng một lúc, Khúc Lục Huỳnh Văn bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi
-Các ngươi thật sự cho ta là con người như vậy à?
-Thắng bại đã phân!
Trầm Khung nghe cái giọng vừa ngượng vừa vui của Khúc Lục Huỳnh Văn là biết
mình toàn thắng rồi và điều đó cũng có nghĩa là cuộc sống sau này của hắn nếu
không có gì bất ngờ khác thì sẽ thanh thản mà sống thôi. Rất cao hứng! Đặc
biệt cao hứng! Trầm Khung thẳng thừng quả quyết
-Tuy lời tiểu nhân nói có chút khoa trương nhưng nếu tiểu thư cho người đi dò xét thì sẽ thấy đó đều là sự thật.
Thật? Sao mà không thật kia chứ. Ai ai ở trong dinh thự mà không biết chỉ có
La A là bị Khúc Lục Huỳnh Văn tiểu thư ngược đãi chứ những người ở khác thì
nào có ai bị gì. Vã lại, Khúc Lục Huỳnh Văn chả phải cũng xinh đẹp thật sao?
Mà cũng có bé gái nào ghét người khác bảo mình xinh đẹp sao? Mà nếu cho người
tra xét và dò hỏi xem cảm nhận của những người ở khác thì có kẻ nào dám nói là
Khúc Lục Huỳnh Văn tiểu thư không phải vậy? Bởi vì có 7 phần thật và 3 phần là
do Trầm Khung chém gió nên hắn rất tự tin à.
-Thôi được rồi! Về tội đi trễ, bổn tiểu thư thấy việc mình bảo một cậu bé như ngươi vác mười ký tạ sắt thì cũng có hơi quá sức nên ta cho qua. Còn về tội ngươi ba hoa chuyện của ta với người khác thì ta phạt ngươi viết năm trăm lần “Từ nay về sau tôi không nhiều chuyện nữa” rồi nộp cho ta kiểm tra.
Khúc Lục Huỳnh Văn sau khi nghe Trầm Khung quả quyết thì cũng rất vừa lòng và
thỏa ước vọng được kiểm chứng tận tai nên cũng không còn gì để nói và kết thúc
cuộc gặp hôm nay bằng việc cho ra lời xử phạt.
-What? Cái quái gì thế này? Rõ là được khen mà vui sướng ra mặt đó vậy mà còn bắt ta chém 500 lần bài phạt? Tiểu thư, cô thật là quá đáng đó nha
Trầm Khung nào có ngờ đâu là mình thật sự bị phạt mà còn là chép phạt những
500 lần nên cũng nổi lên nộ khí. Nhưng nộ thì nộ chứ hắn nào dám nói ra nên
cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt và nói
-Vâng!
Thấy Trầm Khung ngoan ngoãn nghe lời nên Khúc Lục Huỳnh Văn cũng cảm thấy mình
là người chiến thắng và không quên thể hiện sự nhân từ của mình mà nói
-Trời cũng đã ngã về trưa rồi! Ngươi nhanh chóng tranh thủ lui xuống tắm rửa rồi còn chuẩn bị cho bửa trưa không kẽo lại trễ không thể ăn cùng với mọi người đó.
-Ơ! Đó chả phải là lời ta đồn với mọi người sao? Rõ là cô được mang danh thánh thiện rồi thích mà bắt chước theo vậy còn cố phạt ta một cái mới chịu. Đã ra dáng thánh thiện thì sao không thánh thiện nốt cho xong, phạt ta làm quái gì.
Trầm Khung nghe thế mà vừa bực vừa tức nhưng có bực và tức thế nào thì hiển
nhiên là hắn cũng phải nhịn mà lấy đại cuộc làm đầu nên đành ấm ức mà “Vâng”
một tiếng rồi lui ra.
Nhưng nói gì thì nói, Trầm Khung hôm nay mới chính thức chứng thực được thuật
nhận tâm "Muốn người khác làm như thế nào thì cứ gán cho họ cái tiếng thơm như
thế ấy"


Du Giới - Chương #30