Người đăng: Vincent032
-A …hờ hờ hờ …
Trầm Khung mở bừng mắt ra và liên tục thở gắp vì hắn đang bị kiệt sức sau.
Tư thế đứng của Trầm Khung lúc này không khác gì tư thế lúc hắn dừng lại thở
sau khi cố gắng chạy nhanh về dinh thự. Trên lưng hắn vẫn đang đeo một cái túi
chứa tạ sắt, thân hình nhỏ con và độ nhạy của các giác quan không còn được tốt
như trước nữa. Tất cả cho Trầm Khung biết hắn lại trở về cơ thể La A.
-Hờ hờ hờ … Bị cái này thêm vài lần nữa … hờ hờ … chắc mình chết vì đau tim mất thôi … hơ hơ …
Trầm Khung vừa thở dóc vừa nhớ lại chuyện mà hắn vừa trải qua mà than thở một
tiếng.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Trầm Khung cảm thấy mình có số phận
thật là hẩm hiu nha. Từ khi mọi chuyện bắt đầu, hắn cứ hay bị kéo qua kéo lại
bở hai cái thế giới khiến hắn chả lúc nào được an thân cả.
Hôm nay, Trầm Khung chính thức biết được cái gì gọi là “bẻ gãy cảm xúc”. Trước
đó, hắn còn đang hí ha hí hửng mà chạy về để xem mặt cô tiểu thư nhỏ của mình
ra sao nhưng sau khi trải qua mớ ấy chuyện thì cái cảm xúc đó đã thay đổi 180
độ. Hắn lúc này vừa mệt về thể xác lại vừa mệt về cả tinh thần.
Suy đi nghĩ lại một chút, Trầm Khung thấy lúc còn trong cái thế giới tùm lum
đó thì cũng đã chay loạn hết hai tiến đồng hồ. Mà trước kia thì thời gian hắn
kẹt ở thế giới đó và thế giới thực là như nhau mà khi nói như vậy có nghĩa là
hắn cũng đã lở mất hai tiến đồng hồ
-Hai tiến … thôi chết rồi
Trời lúc này đã ngã về trưa, Trầm Khung mồ hôi vốn đã rỉ ra trước đo do vận
động nhiều thì nay lại càng tuôn ra như suối chảy khiến hắn dù có mệt thì cũng
phải cố mà lết cái xác về dinh thự.
…
Gần đến cổng dinh thự, từ xa, Trầm Khung đột nhiên dừng lại và nuốt một ngụm
không và mồ hôi thiếu điều chảy thành dòng vì Trầm Khung từ xa đã thấy một
bóng người con gái đứng tại cổng và trong cô ta như đang chờ ai đó.
Trầm Khung lúc này thì có lạ gì cô gái kia, há chả phải là Ngân Nguyện, một
trong hai hầu nữ thân cận của cô tiểu thư nhỏ Khúc Lục Huỳnh Văn sao.
Sao nào! Cô ta chờ ai kia chứ? Trầm Khung đâu có ngốc đến độ không nhận ra là
chờ mình vì trong dinh thự còn có ai khác có phần trăm được sự ưu đãi này cao
hơn hắn kia chứ.
Trầm Khung nhanh chóng chỉnh chu lại quần áo, lao hết mồ hôi trên mặt rồi ung
dung bình tĩnh mà bước về phía cánh cổng. Có thể các bạn sẽ thắc mắc tại sao
Trầm Khung lại chỉnh chu lại một chút trước khi tiến vào dinh thự? Tại sao?
Thật ra thì kể cả hắn cũng không biết nốt. Có lẽ đây có thể xem là một phản xạ
tự nhiên của nhiều người khi họ cảm thấy căng thẳng cũng nên.
…
-Ngươi cuối cùng cũng chịu về rồi à?
Ngân Nguyệt thấy Trầm Khung bước đến thì liền nhăn mặt lại, khoanh hai tay
trước ngực và khó chịu nói
-Ủa! Kia chả phải là chị Ngân Nguyệt xinh đẹp luôn bên cạnh tiểu thư sao? Sao chị lại ở đây vậy?
Trầm Khung nghe giọng nói khó chịu của Ngân Nguyệt thì không biết từ đâu mà
lấy lại được tinh thần và giả ngu hỏi
-Ta chờ ngươi đó!
Ngân Nguyệt tiếp tục khó chịu nói
-Em! Trời ạ! Hôm nay được chị Ngân Nguyệt xinh đẹp chờ ở trước cửa. Ôi! Là thật sao? Chị nhéo em phát xem em có đang nằm mơ hay không?
Trầm Khung lúc này và hắn của chỉ vài phút trước thôi giờ như hai con người
khác nhau. Lúc nãy hắn còn trong như mất tinh thần, có chút hoản loạn thì nay
lại trở nên tươi tỉnh lạ thường. Hắn sau khi nghe Ngân Nguyệt chỉ đích danh
mình thì liền lập tức giả ngu mà tỏ thái độ vừa vui mừng vừa phấn khích và như
không tin mà kề mà lại gần để vờ nhờ cô nhéo hắn một cái.
-Hờ! Còn nhỏ mà miệng lưỡi nhỉ.
Ngân Nguyệt nghe Trầm Khung lấy giọng ngây thơ nói chuyện và còn kề má mà yêu
cầu cô kiểm tra thử xem hắn có mơ hay không thì lại có chút tiếu ý trong người
khiến cô quen đi phần nào bực dọc khi phải chờ hắn và cũng tất nhiên là cô
không ngại giúp Trầm Khung kiểm tra luôn xem hắn có mơ hay là không
-Để chị Ngân Nguyệt giúp em nhận ra mình CÓ-MƠ-HAY-KHÔNG-NHA.
Ngân Nguyệt đưa tay mà cầm lấy một bên má của Trầm Khung rồi vừa nói vừa lắc
nhẹ khiến Trầm Khung cảm thấy được nựng mà sướng rồi còn thầm khen mình thông
minh. Nhưng đến khi gần kết thúc câu nói thì Ngân Nguyệt đột nhiên bốp mạnh
tay khiến Trầm Khung cảm thấy đâu nhói àm than "ối ối" rồi cứ từng chữ thoát
ra từ miệng cô là cũng tương đương với má của Trầm Khung bị Ngân Nguyệt kéo
mạnh về một hướng và sau khi kết thúc năm chữ “CÓ-MƠ-HAY-KHÔNG-NHA”, Ngân
Nguyệt mạnh tay hất má Trầm Khung một cái mạnh rồi buôn ra.
Trầm Khung sau khi ăn một pha “nựng trước đánh sau” cảu Ngân Nguyệt thì hắn
liền hối hận vì đã chơi ngu và ôm cái má vừa đau vừa đỏ mà nhìn cô hỏi
-Em nói chơi chơi thôi mà! Chị trong xinh đẹp thế mà sao ra tay lại ác độc như vậy?
Ngân Nguyệt nghe vậy liền cảm thấy rất thích và liền lên mặt nói
-Ta nhéo cho ngươi chừa cái thoái miệng lưỡi. Để xem ngươi còn dám ba hoa trước mặt ta và tiểu thư hay không
-Thôi rồi! Cảm giác như mọi chuyện không như ý rồi. Toi rồi toi rồi.
Trầm Khung nghe hết những lời Ngân Nguyệt nối mà liền cảm thấy mọi chuyện
dường như không tốt đẹp như hắn từng tưởng tượng à.
-Em nào dám miệng lưỡi gì đâu. Chị đẹp thì em khen chị đẹp thôi mà. Ấy thế mà lại nhéo người ta đau như vậy. Không biết đâu... hức hức ... oa oa oa ...
Phóng lao thì phải theo lao, Trầm Khung cảm thấy có không chút an tâm nên thừa
cơ lúc mình đang bệ má sau khi bị nhéo mà quẹt ít nước hành còn sót trên tay
trước đó vào mắt và giở trò nhỏng nhẻo. Hắn nói xong thì cũng là lúc nước mắt
chảy ra nên cũng thuận theo đó mà Trầm Khung làm luôn cái tư thế “khóc đứng”
huyền thoại của mấy thằng nhóc mà hắn từng xem trên tivi ngày trước cho nó có
dáng vẽ của trẻ con một tí.
Nhìn Trầm Khung bật khóc ra cả nước mắt như thật khiến Ngân Nguyệt cảm thấy
bất ngờ nha. Với cô, cái tên La A này nào có phải là một thẳng bé? Một thằng
bé mười tuổi mà có thể ăn nói tỉnh bơ trước mặt tiểu thư và còn khiến cô không
mắng nó được cái nào? một đứa bé mười tuổi mà có thể chạy năm vòng quanh phố
và làm ra cái trò hô hào tâng bốc giữa đường phố đông người sao? Là quỷ thì
có. Ấy thế mà con quỷ nhỏ này lại bị cô nhéo mạnh vài cái mà khóc thích liên
hồi. Là thật hay là giả? Ngân Nguyệt nhất thời không biết phải xử sự ra sao
cho phải.
-Chưa! Động đến tâm can à? Vậy thì ta khóc lớn hơn nữa
Trầm Khung vừa khóc vừa để ý xem phản ứng của Ngân Nguyệt và khi thấy cô có
chút khó xử thì liền gia tăng độ nhỏng nhẻo lên
-Oa oa oa … hức hức … em chỉ khen chị tí thôi mà … ấy thế mà chị lại nhéo em đau như vậy ... hức hức ... phận em đúng thật là khổ mà … oa oa oa …
-Thôi rồi! Không ổn rồi
Thấy Trầm Khung càng ngày càng khóc to lên, Ngân Nguyệt sợ làm người khác chú
ý nên cũng đành dẹp hết suy nghĩ của mình mà làm cho cái loa nhỏ này nín. Cô
tiến lại gần Trầm Khung rồi dan tay ôm hắn vào lòng và dịu dàng xoa đầu hắn
nói
-Được rồi được rồi! Là chị Ngân Nguyệt có lỗi. Chị không nên nhéo em mạnh như thế. Tha lỗi cho chi nha
Vừa được gái ôm vào lòng lại vừa được xoa đầu khiến Trầm Khung rất thích nha.
Hít một hơi toàn là mùi hương tự nhiên của con gái khiến Trầm Khung nhất thời
nhớ ra là đã lâu rồi mình không có được cái ôm như vậy. Dưới sự cái sự ấm áp
đó, Trầm Khung như quên hết đi mấy cái chuyện lộn xộn vừa qua và dang tay ôm
lại Ngân Nguyệt mà nói
-Chị Ngân Nguyệt thật là tốt. Lâu rồi em không được người khác ôm như vậy. Chị Ngân Nguyệt đúng là vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng … Em thích chị lắm
Ngân Nguyệt đang vừa ôm vừa cố gắng xoa diệu Trầm Khung để cho hắn tắt cái loa
đi thì đột nhiên nghe những lời vừa rồi của hắn khiến cô nhớ lại thân đơn thế
cô của La A khiến trong cô dâng lên một sự cảm thương sâu sắc. Nhưng đặc biệt
nhất chính là câu “em thích chị lắm” của Trầm Khung, câu này khiến Ngân Nguyệt
trong lúc đang cảm thương cho số phận của La A thì lại bị sóc rồi khiến cô nhớ
lại những gì mình đã làm vừa nãy, thái độ vừa nãy và còn thái độ trước đó nữa.
Không biết sao trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác khó tả khiến cô ôm Trầm
Khung chặc hơn và dịu dàng nói
-Được rồi! Đừng khóc nữa. Lác chị Ngân Nguyệt làm bánh quy cho em ăn có chịu không?
Có thể bạn sẽ cảm thấy lạ vì sao Ngân Nguyệt lại đối xử với Trầm Khung như thế
khi về cơ bản thì hắn là một nô lệ mà nô lệ thì không được xem là người cho
mấy. Nhưng các bạn hãy nhớ, ở trong dinh thự này có ai xem La A là nô lệ khi
có Khúc Lục La Thiên chống lưng mà bản thân Ngân Nguyệt cũng là một người ở và
cũng là một cô gái bình thường. Dù là hầu nữ thân cận Khúc Lục Huỳnh Văn nên
vị trí có cao hơn người ở khác một tí nhưng nhìn chung thì cũng là người ở. Ở
những người có hoàn cảnh tương đồng nhau và đặc biệt là với một cô gái thì sự
đồng cảm có thể xảy ra cũng không phải là điều khó hiểu.
Nghe những lời này, Trầm Khung cũng thật sự là bất ngờ nha, hắn thật là không
nghĩ mình lại đi xa được như vậy à. Nhưng dù sao thì hắn cũng đang đống giả là
trẻ con non dại nên cũng ngây thờ mà ngửa đầu lên nhìn Ngân Nguyệt và tròn mắt
hỏi
-Thật không?
Ngân Nguyệt thấy Trầm Khung đã không còn khóc nữa mà tròn mắt hỏi nên cũng
muốn nhũn lòng ra mà khom người xuống rồi dùng hai tay bợ lấy hai má của Trầm
Khung và lấy hai ngón cái lao nhẹ nước mắt còn ướt trên mắt của hắn rồi dịu
dàng nói
-Thật!
Được Ngân Nguyệt làm một hành động thân mật như vậy khiến Trầm Khung thật là
lại bất ngờ nữa rồi. Sao chứ? Hành động tình cảm và mật thế này là thứ mà ai
ai cũng có thể được hưởng sao? Có câu "Bạn có thể quyến rũ người khác bằng sự
dói trá. Nhưng ta chỉ có thể chinh phục họ bằng sự chân thành". Được nhận một
sự chân thành thế này thì lòng Trầm Khung dù có lòng dạ là hàn băng lạnh giá
thì cũng phải bị nó làm cho tan chảy hết ra thôi và sự thật là Trầm Khung cũng
bắt đầu cảm thấy có lỗi với Ngân Khuyên rồi khi hắn thật là lại đem cái tâm
tình gian xảo mà đối đãi với một cô gái tốt bụng thế này.
Trầm Khung hối hận lắm và thật sự là cực kỳ hối hận. Từ khi sang thế giới này,
hắn liên tục áp dụng những thuật nhân tâm mà cha hắn từng nói cho hắn biết mà
lương lẹo với mọi người và thực tế là hắn cũng đã dùng một thuật nhân tâm với
Ngân Khuyên đó là "Muốn cho người khác thay đổi thì cần làm cho họ tự cảm thấy
mình có lỗi". Hắn nhận ra dần dà mình lại trở thành loại "lừa người" mà hắn
rất ghét và nếu không có Ngân Khuyên hôm nay dùng chân thành mà làm hắn ngộ ra
thì có lẽ hắn đã đi lạc lối rồi