Người đăng: Vincent032
-Hà hà! Không biết cô tiểu thư nhỏ của minh sẽ phản ứng ra sau đây ha ha ha
Trầm Khung vừa vác túi tạ sát trên lưng vừa thở dóc đi mà cũng lại vừa cười.
Hắn lúc này cảm thấy rất khoái chí và hí hửng khi nghĩ đến cái kế sách của
mình lại hiệu nghiệm nha.
Có thể nói, từ khi sinh ra đời cho đến nay thì đây có thể xem là đại kế sách
đầu tiên mà Trầm Khung tiến hành và càng tuyệt vời hơn khi nó lại thành công.
Một cảm giác thành tựu cứ rạo rức trong lòng và nó thôi thúc Trầm Khung như
muốn chạy hết tốc lực về dinh thự mà xem cái vẻ mặt “tuyệt sắc” của tiểu thư
sẽ biểu lộ cảm xúc gì đây
Bịch bịch bịch …
Tiếng bước chân Trầm Khung vang lên trong mảng rừng căn vắng vẻ. Hắn cứ chạy,
chạy và chạy cho đến khi kiệt sức và dừng lại. Một cảm giác khác lạ nhưng lại
có chút quen thuộc xuất hiện trong tiềm thức của Trầm Khung và nó nhắc hắn
biết rằng
-Có chuyện gì đó không ổn!
Rầm rầm rầm … vù vù vù
Mặt đất bỗng nhiên dần tối đi, những cơn địa chấn động mạnh như có thứ gì đó
dọng xuống đất khiến mọi vật trên mặt đất như muốn bay cả lên và âm thanh ấy
cứ lần lượt lần lượt vang lên theo một nhịp điệu rõ ràng. Khi Trầm Khung quen
với những chấn động đó và đứng vững người thì một con gió thật lớn thổi ngang
qua khiến cả một khu rừng khá tâm tối lại bỗng nhiên trở nên quang đản hơn.
Nhưng khi cả khu rừng trở nên quang đản hơn nghĩ là nó trống vắng hơn chứ
không phải là sáng hơn, cả một khung cảnh u ám bao trùm cả khu vực
Những cái cây lúc nảy vẫn còn xanh tươi thì nay lại trở nên mục nát và cứ qua
một đợt địa chấn thì lại đỗ nhào xuống đất khiến khói bụi bay khắp nơi.
-Phải ra khỏi đây!
Một ý niệm xuất hiện trong đầu Trầm Khung và hắn cất bước chạy. Điều lạ ở đây
là vừa mới lúc nảy thôi, Trầm Khung vừa kiệt sức do chạy thì nay lại không
biết lấy sức lực ở đâu ra để chạy mà còn là chạy với một vận tốc rất nhanh.
Vù vù vù … ầm ầm ầm … rầm rầm rầm …
Tiếng gió thỏi, tiếng địa chấn và tiếng cây đỗ ngã cứ vang lên bên tai của
Trầm Khung, một cảm giác như quen thuộc như trở lại.
Không biết qua bao lâu, Trầm Khung chạy đến một chân núi đá trơ trụi và quay
người nhìn lại cánh rừng sau lưng mình. Đó nào có phải là một mảng rừng cây
nhỏ che chắn trước dinh thự mà đó là một cánh rừng chết bạc ngàn kéo dài đến
cuối đường chân trời.
-Cái quái gì thế này?
Trầm Khung lấy tay dụi lấy mắt như không tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
-Khoan! Bàn tay này … bàn tay này …
Nhưng khi Trầm Khung đưa tay lên thì lại phát hiện cánh tay của mình có chút
lạ. Không! Không phải lạ mà là phải dùng từ quá quen thuộc. Trầm Khung làm sao
quen được bàn tay này chứ? Một bàn tay với một điểm đen ẩn dưới da và nằm ở vị
trí cách cổ tay năm cen-ti-mét do lúc nhỏ hắn ngã và chống tay lên một cái
ngồi viết chì khiến nó đâm sâu vào tay. Dù Trầm Khung đã rút cái ngồi viết đó
ra nhưng hơn mươi năm đã trôi qua mà cái điểm đen do than chì vẫn còn nằm ở
đó.
Bàn tay này chỉ có thể là bàn tay độc nhất của một người. Trầm Khung thật sự,
không phải là cơ thể La A mà là cơ thể thật của Trầm Khung, cái cơ thể từng bị
một viên đạn găm vào tim.
-Là … là thật sao? Cơ thể này của ta vẫn còn sống, ta không có chết … ta …
Trầm Khung kiểm tra và phát hiện hắn vẫn mặc bộ áo vét đen đó, vẫn cái cà-vạt
màu hường mà hắn ghét cay ghét đắng đó. Chẳng phải thật là tuyệt sao khi lại
là chính mình.
Vui vì phát hiện mình còn sống, hào hứng khi nghĩ đến mình còn cơ hội gặp lại
gia đình nhưng và trong đó lại có vô vàn điều khó hiểu bao lấy những cảm xúc
đó khiến Trầm Khung cũng chưa trấn tĩnh lại tâm tình của mình.
…
Một lúc sau, Trầm Khung thoát khỏi những suy nghĩ không có kết quả. Hắn lúc
này quan sát lại nơi mà hắn đang đứng, một vùng đất cằn cỏi và không một sự
sống.
-Vùng đất này! Vùng đất chết không có sự sống …
Trầm Khung lúc này nhìn lên trời và một cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước
mắt. Một vùng trời bị bao phủ bởi đám mây đen khổng lồ và từ trên đó những
ngọn thác nham thạch đỗ xuống cung cấp ánh sáng cho vùng đất chết này.
-Là nó! Sao ta lại quay về đây và còn là quay về cơ thể thật của mình?
Ngu ngơ tự hỏi mình một câu nhưng Trầm Khung biết là hắn không thể dùng suy
nghĩ của mình để giải thích vấn đề nên hắn cũng không có ý định làm việc đó mà
thay nó bằng việc leo lên đỉnh ngọn núi đá kia để xem khung cảnh xung quanh mà
đặc biệt là nguồn gốc của những cơn địa chấn.
Lọc cọc lọc cọc
Trầm Khung nhanh chóng leo lên núi khiến những hòn đà nhỏ bọ hắn làm cho lăng
xuống.
Dùng sức đẩy người lên một tản đá lớn ở trên đỉnh, Trầm Khung từ nơi đây có
được một tầm nhìn không thể nào tuyệt vời hơn.
Bắt chước tư thế của Tề Thiên, Trầm Khung che tay ngang trên mắt và đánh một
vòng 360 độ mà nhìn xung quanh. Nhưng khi hắn vừa đi được một vòng 60 độ thì
đã khựng cứng người lại.
Trong mắt hắn, một dòng sông màu đen? Không phải không phải, với thị lực của
Trầm Khung, hắn có thể nhìn thấy phần nào đó là một đám đông những con quái
vật giống người nhưng cơ thể toàn là màu đen và có cái mặt nạ xương trên đầu,
một đoàn quái vật kéo dài như một con sông đen với số lượng đông đến mức Trầm
Khung không thể ước lượng được là bao nhiêu.
Nhưng không chỉ thế, cái thứ làm Trầm Khung chết lặng người đi không phải là
con sông quái vật đó mà là một con quái vật to như một ngọn núi lớn với hai
tay và hai chân nhưng phần đầu, phần mình của nó lại nhập lại làm một và với
cái tướng lù lù đó, từng bước đi của con quái vật này là một đợt địa chấn.
-C … cái quái quỷ gì thế này?
Trầm Khung trong kinh hãi mà phát liên một câu
Tất nhiên, hắn không điên khùng đến độ đi lại gần cái đám quái quỷ đó và nhanh
chóng quay người lại theo hướng khác
Nhưng khi hắn nhìn sang hướng khác thì trước mắt hắn xa xa vẫn là một con sông
đen kéo dài. Có thể nói, trên vùng đất này có hai dòng sông “sống” đang chảy
và Trầm Khung là một người đứng giữa hai con sông ấy
-Kẹt kẹt kẹt …
-Hưu hưu …
-Ọt ét ọt ét …
Đang bế tắc ý tưởng khi kẹt giữa hai hướng thì bỗng có những âm thanh rùng rợn
lọt vào trong phạm vi nghe của Trầm Khung và khi hắn nhìn về hướng đó thì phát
hiện ra đang có ba con quái vật khá giống với lũ quái vật đang đi ở xa xa kia
nhưng có khác là lũ này trong đô con hơn, cao lớn hơn, nhanh nhẹn hơn và đặc
biệt là cơ thể chúng chi chít gai nhọn mộc loạn xạ.
-Ét ét ét~~~
Nhưng khi Trầm Khung còn đang quan sát thì đã có một con chỉ tay về phía Trầm
Khung và réo lên khiến hai con khác nhìn theo và cả ba cùng nhau lao đến với
tốc độ cực nhanh.
-Chết!
Trầm Khung do bơ vơ ngạc nhiên mà quên mất mình đang đứng trên đỉnh núi và
cũng là nới dễ nhìn bị thấy nhất.
Chấn định lại tâm lý, Trầm Khung quay người nhìn về phía cánh rừng chết bên
dưới và với cơ thể của chính hắn, Trầm Khung không ngần ngại mà dùng hết sức,
ánh sáng xanh trắng bao lấy chân hắn và “bùm” một phát, Trầm Khung bay từ đỉnh
núi cao cả trăm mét mà bay xuống và lọt vào bên trong cánh rừng.