Người đăng: Vincent032
Đi bộ qua mảng rừng cây, Trầm Khung thầm cố nhớ xem có chút thông tin gì về
khu vực đô thị ngoài kia không nhưng chết cái là tên La A này nằm chết 3 năm
trong cái dinh thự của La Thiên nên hắn không có chút hiểu biết gì về thế giới
bên ngoài khiến Trầm Khung cũng vô phương mà tìm ra được chút thông tin gì
Trước đó, Trầm Khung có xem sơ qua vài quyển sách từ thư phòng của La Thiên
nhưng hắn cũng phải thừa nhận là không hổ danh thư phòng của con nít, toàn là
truyện cổ tích và tiểu thuyết. Mà nhờ đó, Trầm Khung lại cũng có một phen mở
mang tầm nhìn về cách viết truyện của người thời trước. Với sự mập mờ và tôn
kính cách vị thần đến cùng cực, những truyện cổ tích, sử thi hay tiểu thuyết
nơi đây đều mang nặng mùi thần linh và bay bổng trong huyền ảo về thế giới
thật và thế giới được vẽ ra bằng trí tưởng tượng.
Nhưng có một điều làm Trầm Khung có chút nghi ngờ. Trong thư phòng của La
Thiên có một góc đặt toàn là sách về quân sự bao gồm các trận đánh nổi tiếng,
các danh tướng và thuật dùng binh. Những điều đó khiến Trầm Khung nghi Khúc
Lục gia tộc là một gia tộc quân sự
...
Một khúc một mét tám mươi và một khúc một mét bốn mươi nhanh chóng rời khỏi
khu vực rừng cây và phố xá cùngnhà cửa liền hiện ra trước mắt.
Trầm Khung biết kẻ đang đi cùng mình có tên là Nha Phan và đơn giả là hắn cũng
chỉ biết có thế thôi vì có hỏi thêm cái gì thì tên này cũng chả buồn muốn nói.
Nhưng Trầm Khung trong lúc hỏi cũng đã dò xem nét mặt của tên này và điều đó
khiến hắn càng càm thấy có chút không ổn.
-Anh Nha Phan này, hai ta được lệnh là phải mua cái gì thế?
Trầm Khung cùng Nha Phan bước vào khu phố xá, Trầm Khung vừa đi vừa hỏi
-Khi nào tơi nơi anh sẽ chỉ cho em
Nha Phan trả lời đại cho qua câu mà mắt thì không thèm nhìn Trầm Khung lấy 1
lần
-Đùa nhau à?
Và rồi Trầm Khung vừa đi vừa thầm rủa chết cha chết mẹ cái tên cao to đen hôi
đang đi cùng mình này.
…
Đi trên đường, Trầm Khung quan sát và cho ra vài nhận xét về thời đại này.
Chính xác ra mà nói thì ở thời đại này cơ sở hạ tần còn thiếu thốn nhiều, do
không có đủ hệ thống xử lý nước thải và rác thải nên đường phố về cơ bản là
dơ. Ngoại trừ nhà những hộ kinh doanh có kết cấu khá to và đặc thù ra thì
những căn nhà còn lại đều có thiết kế hình hộp chữ nhật nhỏ. Về cơ bản thì đây
đúng là một khu ổ chuột.
Đi qua khi ổ chuột, Trầm Khung thấy được một con đường rộng được lót đá viên
và dẫn thẳng đến tòa nhà trung tâm của tòa thành. Có thể nói, con đường này là
nơi sạch sẽ duy nhất mà Trầm Khung có thể nhìn thấy từ trước đến giờ.
Nha Phan dẫn Trầm Khung băng qua con đường rộng đó và đi vào một khu vực đông
người khác.
Khu vực này nhộn nhịp như chợ ấy nhưng Trầm Khung lại không nhìn thấy bất kỳ
gian hàng nào mà thay vào đó là các bục gỗ cao và trên đó có nhiều người ăn
mạch rách rưới, dơ dáy đang đứng.
-Khu buôn nô lệ!
Thấy những cảnh này, Trầm Khung cũng không có kém iot đến không biết đây là
đâu.
Các nô lệ được xếp hàng ngan trên các bục gỗ cao và được các thương buôn giới
thiệu như một món hàng và người đứng xem bên dưới thì không ngừng quan sát và
đánh giá những người nô lệ đang được chào hàng.
Ở một gốc khác, Trầm Khung thấy một nô lệ đang bị một chủ thương đanh đập
khiến người này không biết làm gì hơn ngoài việc lê lếch trên đất và cố gắng
công mình chịu đòn
Một gốc khác, một nữ nô lệ đang cố vùng vẫy để thoát khỏi tay của vài người
đàn ông trong bô mặt rất đê tiện và đang cố gắng kéo cô vào trong một căn nhà.
Trầm Khung biết chuyện gì sẽ đến với cô nhưng hắn không thể giúp gì cho cô
được.
Một gốc khác nữa, một nữ nộ lệ đang đứng im, mặt quay sang một bên, nước mắt
đầm đìa mà mặc cho một người đan ông tự do sờ mó các bộ phận trên người cô với
sự giám sát và chào hàng của một thương buôn.
Cả một con phố dài với đầy nhưng tiếng thảo luận, chào hàng, gào thét và kêu
la làm cho khu vực này trở thành nơi nhộn nhịp nhất bên trong tòa thành này.
-Ta biết mà! Ta hiểu mà!
Trầm Khung lúc này cuối cùng cũng đã ngộ ra rồi. Hắn cuối cùng cũng đã hiểu
mục đích của việc ra ngoài mua đồ hôm nay. Vài ngày trước, hắn khiến cho cô
tiểu thư Khúc Lục Huỳnh Văn muốn mắng nhưng không mắng hắn được mấy câu. Có
thể nói, hắn áp dụng quy tắc thì thành công đấy nhưng chỉ là một nữa. Trầm
Khung quên bén mất việc còn phải giải oán cho người nữa chứ nếu không thì chắc
chắn người đó sẽ lại gây rắc rối cho hắn và điển hình là đây
Không lý do gì mà phải đi qua con phố này để mua đồ ngoài việc muốn cho một
tên nô lệ thấy được thân phận của mình. Có thể nói, ở nơi đây xuất hiện hình
ảnh ngược đãi nô lệ tế nào thì đó cũng là tượng trưng cho lời giáo huấn mà
Khúc Lục Huỳnh Văn tiểu thư muốn dành cho Trầm Khung. Nhưng Trầm Khung không
lo lắng về chuyện đó mà cái hắn lo là liệu cái cô tiểu thư nhỏ kia có phải chỉ
đơn giản là muốn thế này hay không?
Trầm Khung và Nha Phan đi đến một ngã ba. Con đường mới kia là một lối để đi
ra khỏi con phố buôn nô lệ này và cũng rất là vắng người.
Đến đây, Nha Phan đột nhiên dừng lại và nói với Trầm Khung
-La A này! Ta phải sang đó để mua đồ cho tiểu thư, còn ngươi thì đi hết con đường này sẽ thấy một cửa hiệu bán tạp hóa. Ngươi đến và đưa mảnh giấy này cho chủ tiệm rồi mang đồ về theo lối cũ.
-What? Bắt ta một mình đi trên con phố chết tiệc này rồi còn phải quay lại theo con đường cũ? Đùa nhau à?
Trầm Khung thầm oán trong lòng và nói
-Anh Nha Phan này, em thấy hay để em đi mau đồ bên này cho. Còn anh thì tiếp tục đi đến cái tiệm tạp hóa cuối đường này đi.
Nha Phan nghe thế thì liền dùng giọng điệu quan tâm nói
-Không được! Đường này vắng người, một cậu bé như em mà đi thì gặp nhiều nguy hiểm lắm
-Cái lý do quái quỷ gì thế này? Thế mà cũng nói ra được à? Đường đó vắng thì có nguy hiểm vậy đường này toàn là người thì an toàn à? Ta đây là nô lệ đấy. Nhỡ bị phát hiện thì sao?
Trầm Khung nghe thế thì muốn khóc lắm nhưng mà nặn mãi không ra được nước mắt.
-A … lở chân
Cạch rẹt
Nhưng khi Trầm Khung định cãi thêm thì Nha Phàn bỗng nhiên tự vấp phải chân
mình mà ngã nhào ra rồi còn dùng tay để kéo lấy tay áo trái của Trầm Khung làm
nó bị rách và lộ ra nguyên cả cánh tay trái với một dấu ấn nô lệ sờ sờ ra đó.
-Tổ bà cha nó! Vậy thật sự là muốn chơi mình ngay tại con đường này rồi.
Trầm Khung lúc này đã triệt để ngộ rồi và là còn là ngô một cách sâu sắc nữa
là đáng khác.
-Xin lỗi xin lỗi! La A! Anh không cố ý … anh xin lỗi
Nha Phan sau khi làm một cú ngã không thể nào thần thánh và vi diệu hơn thì
liền ngay lập tức đứng lên và xin lỗi Trầm Khung liên hồi
-Em hiểu mà! Em hiểu! Anh đứng tại chỗ mà còn tự mình vấp ngã thì em đã hiểu rồi. Hiểu mà. Em hiểu lắm. Em triệt dể hiểu luôn. Anh cứ đi đi
Trầm Khung lúc này biết là chạy trời không khỏi nắng nên đành căn răng mà vừa
nói vừa nghiến răng “ken két”.
Riêng Nha Phan thấy Trầm Khung nói như thế thì cũng chả buồn quan tâm hắn cảm
thấy thế nào mà ngay lập tức vắt dò lên cổ mà chạy.
Lặng lẻ đứng nhìn bóng Nha Phan ngày một xa dần mà Trầm Khung chỉ muốn bật
khóc tại chỗ. Hít sâu một hơi, Trầm Khung lngửa đầu lên nhìn trời và nói
-Tiểu thư à! Không mần được cô, ta thế không làm người