Người đăng: Vincent032
Sau khi ăn uống kết thúc, Trầm Khung nói với Khúc Lục La Thiên rằng hắn cảm
thấy khá mệt nên hắn xin Khúc Lục La Thiên được nghỉ làm việc và về phòng nằm
nghỉ.
Căn phòng của La A là một căn phòng nhỏ nằm tại khu ở tập thể của người ở
trong dinh thự. Những căn phòng nơi đây đều có thiết kế giống nhau với một cái
giường gỗ với một cái nệm bằng cỏ được bọc lại bởi vãi, một cái tủ chứa quần
áo, cái khúc gỗ nhỏ được đóng trên tường để làm mốc treo, một cái cửa sổ nhỏ
nhìn ra ngoài vườn cây bên ngoài. Có thể nói, có được căn phòng thế này là ao
ước của nhiều người trong thời đại này.
Trầm Khung lúc này không ngủ mà trên tay đang cầm một quyển sách mà hắn lấy từ
trong phòng sách của dinh thự. Cuốn sách này có tựa là “Minh Quang Đế Quốc
Biên Niên Sử”.
Trong cuốn sách này kể về quá trình hình thành và các giai đoạn lịch sử cũng
như số lượng thành trì và mô tả sơ lược về lãnh thổ của Minh Quang quốc.
Minh Quang đế quốc có lịch sử dựng quốc từ hai nghìn năm trước. Trầm Khung đọc
trong sách thì thấy lịch sử của nghìn năm trước được thuê dệt nhiều chi tiết
thần kỳ và gắn liền với các vị thần như chuyện Tiền Đế và con của hai vị cao
thần trên Thiên Giới vì yêu thương một phàm nhân thiếu nữ nên đã xin được hạ
phàm rồi sau đó lãnh đạo nhân loại vượt qua thời kỳ đen tối và lập ra Minh
Quang đế quốc.
Những chi tiết ly kỳ còn được tiếp tục thuê dệt vào cho đến cách nay khoản năm
trăm năm trở lại thì mới không còn có chi tiết nào liên quan đến thần linh
nữa.
Cơ cấu bộ máy đất nước với vị trí đứng đầu là Đại Đế - chức vị được cha truyền
con nối trong hoàn tộc. Dưới đại đế là hai bộ máy lớn gồm Hội Đồng và Chính
Phủ.
Hội Đồng bao gồm gia chủ của những gia tộc, lãnh chúa có đủ danh dự, vinh
quang và tài lực để góp mặt vào chuyện quốc gia
Chính Phủ bao gồm những người được Đại Đế giao cho giữ các trọng trách. Thường
thì người trong Chính Phủ cũng chính là lãnh chúa. Số ít thì là người thực sự
có tài được bổ nhiệm và sớm thôi cũng sẽ trở thành người có quyền lực.
Trong sách viết thì rất là công minh và tạo cho người ta cảm giác muốn chứng
tỏ tài năng của mình để cống hiến cho đất nước nghìn năm lịch sử. Nhưng riêng
Trầm Khung thì không nghĩ là như vậy, việc có chân các lãnh chúa trong Chính
Phủ khiến Trầm Khung suy đoán là đa số các chức vụ quan trọng đều thuộc về tay
bọn họ, những người khác thì chỉ là làm trò mèo trong mắt họ thôi.
Ngoài ra, đất nước còn bị ảnh hưởng bởi một tôn giáo có tên là Thánh Quang đại
giáo. Tôn giáo này tôn thờ hai vị cao thần là cha mẹ của Tiền Đế cùng các vị
thần dưới trướng và những vị thần có công giúp đỡ Minh Quang đế quốc. Ký hiệu
của tôn giáo này là một đốm sáng hình thôi bên trong một đường tròn.
Đọc đến đây thì Trầm Khung liền thấy thế giới này chả khác gì thế giới của
hắn. Một quốc gia cường thịnh là một quốc gia nắm được từ đầu ốc đến con tim
và linh hồn của dân chúng. Những lịch sử được miêu tả lại một cách hào hùng
tạo ra trong tâm lý người dân sự tự hào và khi họ tự hào thì họ sẽ sinh ra ý
bảo vệ sự tự hào đó. Giáo hội thì dẫn dắt linh hồn của người dân khiến họ
không phạm phải cách quy tắt mà thần linh quy định nhưng Trầm Khung thì thấy
các quy tắt đó cũng có phần đúng nhưng cũng có phần mờ ám với mưu đồ chính trị
cả.
Minh Quang đế quốc tồn tại nhờ vào chuỗi mắt xích gia tộc. Có thể nói từ việc
chinh chiến đến kinh tế đều được các đại gia tộc tham gia và chi phối. Trong
đó, đứng đầu về quân sự là gia tộc Lạp Chân. Buôn bán giao thương là gia tộc
Khiết Mộc. Luyện kim thì là gia tộc Đan Kiên cùng nhiều gia tộc khác. Trầm
Khung xem mãi nhưng trong sách chỉ đề cập đến những gia tộc lãnh đạo trong các
lĩnh vực khác nhau mà không thấy ghi tộc Khúc Lục nên hắn nghĩ Khúc Lục tộc có
thể là tộc thuộc hàng nhị lưu. Nhưng mà một nhị lưu tộc mà lại có đủ sức cho
con trai mình một cái dinh thự thế này thì nhất lưu tộc khủng khiếp cở nào.
-Mà nếu Khúc Lục không phải là tộc nhị lưu mà là tam lưu tứ lưu … thì sao? A! hoang mang quá, bối rối quá.
Trầm Khung nghĩ đến đây thì có chút bị không thông.
Cộc cộc cộc
Nhưng khi Trầm Khung còn đang loay hoay thì có tiếng rõ cửa
-Có chuyện gì?
Trầm Khung lớn tiếng hỏi
-Huỳnh Văn tiểu thư cho gọi ngươi. Đến ngay phòng khách trên lầu hai sảnh chính.
Một giọng nam vang lên từ bên kia cánh cửa và sau khi nói xong thì người đó
liến quay đi.
-Hum! Đi thì đi. Để xem con gái nhà Khúc Lục trong như thế nào
Trầm Khung cũng không nghĩ ngợi gì và quyết định đi đến vị trí đã hẹn để gặp
vị tiểu thư đứng sau cái chết của La A.
Sở dĩ Trầm Khung có gan như thế là vì hai lý do. Thứ nhất, quan hệ của hắn và
Khúc Lục La Thiên rất tốt và lúc đó thằng La A chết chỉ đơn giản là do hắn khờ
dại nghe lời xúi dục của người khác mà không đi tìm Khúc Lục La Thiên để nói
chuyện, có thể nói là chỉ cần không tự mình rơi vào bãy thì người khác muốn ra
tay với hắn cũng khó vì nhờ vào ly do thứ hai. Thứ hai là do sau một trận ăn
“sạt non lở núi” vừa rồi, hắn bỗng nhiên có lại những khả năng như nghe xa,
nhìn tốt mà cơ thể trước của hắn có, nhưng chỉ có điều là không có được phạm
vi rộng như trước kia.
Băng qua hai dãy nhà, Trầm Khung cuối cùng cũng đến được vị trí cần đến. Mà
nói ra thì đây cũng là căn phòng mà trước đó Khúc Lục Huỳnh Văn đứng cãi lộn
cùng Khúc Lục La Thiên.
Trước phòng có một nữ hầu trẻ trung tầm đôi mươi đứng. Người này khi thấy Trầm
Khung đi lại thì liền quay người về phía cánh cửa và cúi đầu nói
-Thưa tiểu thư! La A đã tới
-Cho hắn vào!
Từ trong cửa vang ra một giọng nói trong trẽo nhưng lại làm cho Trầm Khung cảm
thấy hơi có chút lành lạnh khiến hắn phải hít một hơi và nghĩ “Xem ra mọi
chuyện không êm như hắn tưởng”.
Người hầu gái nhanh chóng mở cánh cửa ra và Trầm Khung liền bước vào. Nhưng
khi vừa bước vào, một mùi hương tươi mát lại đầy mê hoặc không biết từ đâu đến
khiến Trầm Khung nhất thời khựng người lại một nhip.
Căn phòng khác trên lầu này không lớn như căn phòng bên dưới, nơi đây có không
gian chỉ khoảng sáu chục mét vuông gì đó với một bộ bàn ghế ở giữa phòng, một
lò sưởi, một kệ sách, một tủ trưng bày các tác phẩm điêu khắc, tranh treo trên
tường và đặc biệt là một cái cửa sổ lớn được mở ra và cạnh đó đặt một cái ghế
cùng một cái bàn chứa trà và trái cây.
Trên cái ghế gần cửa sổ, một cô gái trong bộ áo vãi màu đỏ sang trọng đang
ngồi chóng càm và thông qua cửa sổ mà nhìn không cảnh tòa thành Na Lan bên
dưới. Trầm Khung không thể không khen ngợi cái góc nhìn của căn phòng này, nó
quá đẹp và hắn cũng nhận định ngay mùi hương lúc nãy chính xác là từ trên
người cô gái áo đỏ kia tỏa ra.
Bên cạnh cô gái áo đỏ là một cô hầu gái khác cũng tầm đôi mươi đang chịu trách
phiện rót trà cho cô gái ngồi trên ghế.
-Tiểu nhân La A xin ra mắt Huỳnh Văn tiểu thư!
Trầm Khung vừa nói vừa cuối người thi lễ
-Cũng tự biết mình là một tiểu nhân vật sao?
Cô gái áo đỏ chính là Khúc Lục Huỳnh Văn và sau câu nói của Trầm Khung thì cô
liến quay lại nhìn hắn rồi nói một câu khiến Trầm Khung cảm thấy lạnh từ trong
ruột gan lạnh ra và thầm khen “Không hổ là con nhà danh giá”.
Trộm nhìn Khúc Lục Huỳnh Văn, Trầm Khung phải thầm khen là cô gái này phát dục
sớm nha. Bộ áo đỏ khá là ôm sát người nên đường cong cơ thể cô ra sao hắn đều
có thể mường tượng phần nào, làng da của cô thì không ngoài dự đoán của hắn
(dự trên Khúc Lục La Thiên mà đoán) và cả nhan sắc của cô cũng thế, Trầm Khung
không thể không thừa nhận rằng hắn bị cuốn hút bởi đôi mắt tuy lạnh nhạt nhưng
lại có sức hút kinh người. Dù chỉ là mới mười ba tuổi nhưng cô lại đem lại cho
Trầm Khung một cảm giác như một nữ thần vậy (lạnh lùng, cao quý và khó gần).
Trầm Khung thiết nghĩ, cố bé này mà ở thời của hắn thì chắc chắn một trăm phần
trăm là không cần rải thính thì trai cũng tới nườm nượp vì cô chỉ cần nhìn cái
thôi là liền thu hồn của một hằn con trai ngay, riêng Trầm Khung cũng đang có
cảm giác là bị mê hoặc bơi cô bé đây.
-Thiện tai thiện tai! Con nhà giàu lại còn thế này thì … lão nạp chịu sao nỗi. Không biết thời này kỹ thuật điều tra đã phát triển đến đâu rồi? Mình mà bắt cóc con bé này thì có bị tra ra không nhĩ? Hùm! Phải lên kế hoạch mới được, phải lên kế hoạch mới được.
-To gan! Ai cho phép ngươi nhìn ta như vậy?
Nhưng khi Trầm Khung còn đang tự nói thầm trong lòng thì Khúc Lục Huỳnh Văn
lại lớn tiếng quát làm tim Trầm Khung nhém lọt ra ngoài vì nghĩ là mình bị cô
bé đọc suy nghĩ. Nhưng câu sau đó khiến hắn nhẹ lòng như muốn bay lên chính
tầng mây. Giả dụ con bé mà đọc ra được ý nghĩ của hắn thì đến cả Khúc Lục La
Thiên cũng không cứu được hắn rồi.