Mùi Đam Mỹ?


Người đăng: Vincent032

Trầm Khung ung dung ra sân nhưng vì tiếng cãi vã in ỏi của hai vị thiếu gia và
tiểu thư của Khúc Lục tộc nên không ai để ý đến hắn.
Trầm Khung đi đến vị trí đám đông đang đứng thì liền cảm thấy có chút hụt
hẫng. Hắn nhớ lại lúc trước hắn cũng tự hào là luôn khiến người khác phải ngửa
đầu nhìn thì nay lại là tên lùn nhất đám.
Một khúc lùn chưa đến một mét rưỡi đi qua đi lại bên ngoài đám đông để tìm
đường mà chen vào nhưng vì mọi người đứng khít quá nên hắn cũng chả tài nào
lòn vào được và cũng chả ai biết là đang có một thằng nhóc cố gằng lòn vào đám
đông
-Thấy rồi thấy rồi! Thấy La A rồi
Nhưng khi Trầm Khung đang cố gắng chen vào thì có một người nhìn lại và liền
nhận ra hắn rồi la làng cả lên khiến nhị vị thiếu gia và tiểu thư đang cãi
nhau cũng nhất thời dừng lại và nhìn sang. Cả đám đông đều dạc ra và chừa một
lối đi thẳng vào cho Trầm Khung.
-Sao? Lối đi danh dự à?
Trầm Khung thầm nghĩ rồi từ từ bước vào
-La A! Ngươi đi đâu thế? Ta lo cho ngươi quá
Khúc Lục La Thiên thấy Trầm Khung thì liền mừng rỡ và từ từ leo xuống cái ghế
gỗ cao.
-Phải! phải! Ta cũng nhớ ngài chết đi được à
Trầm Khung thẳng tiến đến chỗ của Khúc Lục La Thiên rồi cả hai dan tay và ôm
nhau một cái thấm thía khiến mọi người như muốn trố mắt cả ra
-Sao tên La A hôm nay bạo gan thế?
-Phải đó! Trước đây hắn cứ nhút nhút nhát nhát mà giờ cả gan ôm luôn thiếu gia
Mọi người thấy cảnh “cảm động” ấy mà không khỏi một pha xào xáo.
-La A! Ngươi bỏ em của ta ra. Sao ngươi lại ở đây được?
Trong khi mọi người đang bàn tán và Trầm Khung cùng Khúc Lục La Thiên đang ôm
nhau thì từ trên lầu cao vọng xuống tiếng của Khúc Lục Huỳnh Văn.
-A! Hóa ra là Huỳnh Văn tiểu thư. Tiểu nhân trông thấy La Thiên thiếu gia nên nhất thời mừng rỡ quá mà quen mắt có tiểu thư ở đây. Cơ mà sao tiểu thư lại hỏi là tiểu nhân lại ở đây? Tiểu nhân nhận ơn của La Thiên thiếu gia thì phải ở đây để giúp đỡ thiếu gia chứ có thể ơ đâu được ạ?
Trầm Khung đang ôm Khúc Lục La Thiên thì bỗng nhiên nghe tiếng Khúc Lục Huỳnh
Văn hỏi với giọng điệu ngạc nhiên nên cũng thôi không ôm Khúc Lục La Thiên nữa
mà chuyển sang ngửa đầu nhìn lên lầu cao mà nói
Riêng Khúc Lục La Thiên sau khi nghe được vài câu đầu của Trầm Khung thì không
khỏi mát lòng mát dạ mà vui mừng nhìn hắn.
-Nhưng …
Khúc Lục Huỳnh Văn bên trên nghe thế thì liền nói nhưng vừa nói ra một chữ thì
liền dừng lại và không nói gì thêm khiến Trầm Khung ở dưới không thể không
khen cô hai chữ “thông minh” được.
-Kệ chị ấy đi! La A, ngươi nói cho ta biết là hai ngày nay ngươi đã đi đâu?
Khúc Lục La Thiên xem như chị của cậu ta không tồn tại rồi nắm tay Trầm Khung
kéo đi và vừa hỏi thâm
Thấy Khúc Lục La Thiên cũng không để ý mà bắt bẻ Khúc Lục Huỳnh Văn khiến Trầm
Khung cảm thấy tiếc nuối không thôi. Nhưng nói gì thì nói, Khúc Lục La Thiên
cũng mới chỉ mười tuổi thì làm sao mà có thể nhanh nhạy như vậy được.
-Thiếu gia à! Tiểu nhân cảm thấy đói quá. Có thể tìm cái gì đó ăn rồi ta nói chuyện này sau được không?
Trầm Khung thú thật là sau khi ăn xong con gà quay thì cũng không thấy no lắm,
đây cũng có thể xem là cái tật xấu của hắn sau khi xuất hiện làng sương xanh
trắng bên trong cơ thể hắn.
-Đã nói bao nhiêu lần rồi! Gọi ta là La Thiên được rồi, càng không cần tự gọi mình là tiểu nhân với ta.
Khúc Lục La Thiên nghe Trầm Khung xưng hô như thế thì liền không ưng lòng nói
-Ơ! Vậy thiếu gia muốn ta gọi người là gì?
Trầm Khung hỏi
-Ngươi gọi ta là La Thiên và tự gọi mình là La A là được rồi. Ví dụ như câu nãy thì ngươi nên nói là “La Thiên à! La A cảm thấy đói quá” vậy đó
Khúc Lục La Thiên vui vẻ chỉnh lại câu nói cho Trầm Khung
-What? … sao … sao mà nghe mùi hu hữu gì ở đây. Không lẽ tên này bị đam mỹ
Trầm Khung vừa nghe dức câu nói của Khúc Lục La Thiên thì như không muốn tin
vào tai của mình và liền nhìn tổng quan lại Khúc Lục La Thiên một lần nữa.
Khúc Lục La Thiên thật đúng là có dáng vóc của công tử nhà danh giá. Dáng
người thanh cao khỏe mạnh, da khá trắng khuôn mặt điểm trai lại có nét kiên
cường.
Sau khi quan sát Khúc Lục La Thiên xong, Trầm Khung cũng tự ngẫm lại về La A.
Theo tri nhớ thì tên La A nếu bỏ đi cái bộ đồ rách rưới và chỉnh chu lại thì
cũng không kém cạnh tên Khúc Lục La Thiên là bao. Mà tính cách trước đó thì
lại hay nhút nhát nữa.
-K … không lẽ lý do hắn mua ta là do yêu từ cái nhìn đầu tiên? Hắn công ta thụ? Fuck! Bố mày thẳng nhé, phải triệt tiêu chuyên này ngay từ trong trứng nước mới được. Để lớn hơn nữa thì trinh tiết của ta bị đe dọa mất.
Nghĩ đến đây, Trầm Khung lại nhớ đến cái ôm và cái nằm tay lúc nảy mà nhất
thời mô hôi cha mồ hơi con của hắn cứ lũ lượt kéo ra ngoài dạo chơi khiến hắn
như hít thở có chút không thông.
Sau đó Khúc Lục La Thiên liền ra lệnh cho đầu bếp nấu nhanh mấu món cho Trầm
Khung nhưng hắn liền nhanh chóng nhận ra là mình đã sai vì đầu bếp cứ đem lên
bao nhiêu thì Trầm Khung cứ ăn hết bấy nhiêu.
Ngay của bản thân Trầm Khung cũng không ngờ là mình ăn uống kinh như thế. Cứ
hể hắn ăn no là một lúc sau lại đói và cứ như thế lập lại hoài khiến chòng
chén dĩa cứ ngày cao lên.
-Không bị đầy bụng à La A?
Khúc Lục La Thiên thấy Trầm Khung ăn như thế thì liền lo lắng hỏi
Nhưng ngặt cái là vì cái suy nghĩ trước đó khiến Trầm Khung thật sự rất là sợ
Khúc Lục La Thiên nên câu nào tên này nói ra cũng khiến hắn nghĩ đến vụ đam mỹ
mà sởn cả da gà.
Trầm Khung dừng ăn và nói
-La Thiên thiếu gia này, tiểu nhân nghĩ chúng ta nên giữ phép xưng hô cho đúng mực vì dù sao thì thân phận chủ tớ vẫn là rõ ràng ra đó.
-Nhưng ta không thích ngươi làm thế
Khúc Lục La Thiên nghe thế liền không vui mà phản ứng lại
Nghe chữ “thích” của Khúc Lục La Thiên mà Trầm Khung lại lạnh của xương sống.
Hắn lúc này thề với lòng là phải ngày ngày giờ giờ mà chỉnh tên La Thiên này
mới được. Cứ thế này thì hắn không an tâm lắm.
-Thường thì ta cũng không ghét gì người thuộc thế giới thứ ba. Ta không phủ nhận là chơi với họ khá vui. Nhưng cái chuyện mình bị trở thành mục tiêu thì thật không hay tẹo nào
Trầm Khung thầm nghĩ một chút và nói
-Nhưng thiếu gia này! Ngài cũng thấy đấy, vì ngày đối xử với tiểu nhân tốt như thế nên chị ngày mới tìm cách đuổi tiểu nhân đi và hai ngày qua tiểu nhân phải vất vả lắm mới trốn về lại đây được.
Khúc Lục La Thiên nghe thế thì liền nổi giận va nói
-Sao lại có thể như vậy! Đây là dinh thự của ta, sao chị ta lại làm càng như thế?
-Xịt! Ngài đường có làm quá, dù sao thì chị ngài vẫn có quyền lực hơn ngài, ngài càng làm căn thì mạng nhỏ này của tiểu nhân cũng mất luôn đấy (thật ra là chết luôn rồi còn đâu). Thế nên ngài có thể gọi tiểu nhân là La A nhưng tiểu nhân chỉ có thể gọi ngày là thiếu gia và tự xưng là tôi thôi, lễ chủ tớ và khoảng cách cũng phải phân rõ. Thiếu gia thấy sao?
Trầm Khung lúc này quyết tâm phải chỉnh cho bằng được tên thiếu gia này nên cố
gắng dùng lời lẽ để tự bảo vệ mình trên nhiều mặt trận một cách toàn diện.
Khúc Lục La Thiên nhăn mài mà im lặng một lúc như đang suy nghĩ và nói
-Cũng được! Nhưng mà nếu ngươi có bị người khác ức hiếp thì cũng đừng có cố gắng nhịn. Có gì thì cứ nói với ta
Khúc Lục La Thiên sau cùng cũng chịu nhượng bộ nhưng nói với giọng không cam
tâm lắm
-Ơn trời cao đất dày ạ! Con lại chư thần bát phương ạ. Ở gần tên này con sợ có ngày con dưới hắn trên mất. Khoảng cách, nhất định phải giữa khoảng cách. Còn về chuyện bị ức hiếp? Ta sợ từ giờ chỉ có ta ức hiếp người khác thì có há há
Trầm Khung nghe thế thì mừng như vừa được tha tù và vỗ vai Khúc Lục La Thiên
vài cái như khắn định quan hệ là “anh em bạn bè” rồi nói
-Thiếu gia cứ an tâm! Ta đây không còn là La A yếu đuối của ngày xưa đâu


Du Giới - Chương #19