Người đăng: Vincent032
-Hơ hơ ... hơ hơ .. hít thở ... hít thở .. hơ hơ ... thở ... oxi .. không khí .. hít ... hơ hơ ... hơ ... aaaa.
Một âm thanh thét ó lên,Trầm Khung mở to đôi mắt và nhanh chống bật người dậy.
Sau khí đứng thẳng lên, Trầm Khung nhanh chống nhìn xuống giữa ngực và lấy hai
tay mò mò và sờ soạng chỗ đo một lúc lâu.
-Không có ... không có ?
Cảm giấc thiếu thốn khiến hắn vui như được trúng số đặc biệt cả chục tờ. Hắn
cúi đầu nhìn trên ngực của mình. Nhưng thật là không có gì
-Mơ?
Trầm Khung thầm nghĩ nhưng rồi cũng nhanh cho qua vì lổ áo và vết máu vẫn còn
đó thì không thể là mơ. Vậy thì là sao?
-Không lẽ có người cứu mình?
Nghĩ thế, Trầm Khung đưa mắt nhìn xung quanh và đúng là .. không có ai ngoài
ánh đèn vàng như mọi khi.
Trầm Khung cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không ngu đến độ nghĩ hai người lúc
trước đã cứu hắn. Nhìn tình hình là biết tính mạng của hắn đối với họ không
đáng đồng nào.
Lặng im đứng nhìn một lúc, Trầm Khung lắc đầu cho qua hết mọi chuyện và đi về
phòng trọ của mình. Về đó giờ là ưu tiên hàng đầu của hắn.
Đi được gần một giờ, Trầm Khung bước vào con đường hẹp trong một căn nhà lầu
và sau đó bước vào một căn phỏng trong một góc nhỏ dưới cầu thang lên xuống.
Đây là nơi hắn ở và căn phòng này là một trong những phòng cho thuê. Căn phòng
có gác và không lớn lắm nhưng đủ cho ba người ở. Hai hàng dây chì mắc ngan để
máng quần áo và một cái va li du lịch đựng sách vở. Trên gác là một tấm chiếu,
hai cái bàng lùn một một cái laptop và một bộ máy tính trên đó.
Trầm Khung là sinh viên theo học môn công nghệ thông tin của một trường đại
học công cũng khá tại khu vực thị thành. Do e ngại vấn đề trộm vặt – vì thiết
bị điện tử nhỏ của hắn hơi nhiều và người khác chỉ việc bỏ túi một cái là
không ai biết – nên Trầm Khung không sống trong kiến túc xá.
Về đến phòng, không cần suy nghĩ gì nữa, Trầm Khung quyết định làm một giấc
rồi mai tính tiếp vì giờ hắn cảm thấy rất mệt.
...
-Nóng .. nóng .. nóng .. a .. a ... aaaaa
Trầm Khung thức giấc, nhanh tay cởi chiếc áo ước đẫm mồ hôi của mình ra và vội
vàng nhìn xuống ngực. Một điều khó hiểu đã xảy ra, nơi giữa ngực của hắn sáng
lên cứ như ở đó có một mặt trời nhỏ đang phát ra những ánh sáng êm dịu.
Nhưng trái lại với sự êm dịu của tia sáng là một cảm giác nóng rang, nóng bức
và nóng hơn nữa đang từ từ lớn dần bên trong Trầm Khung khiến hắn hoảng hốt và
dùng hai tai chà chà lên ngực như một phản xạ. Chỉ có điều hắn nhanh chóng
nhận ra sự vô nghĩa của việc đó nên vội vàng chạy xuống và uống một ca nước.
Khi dòng nước lạnh chảy vào thì một cảm giác dịu nhẹ lan tỏa ra khiến Trầm
Khung cảm thấy thoải mái nhưng cảm giác ấy đến nhanh và cũng đi theo cách của
nó. Một lần nữa Trầm Khung hoảng hốt và vội uống thêm vài ca nữa cho đến khi
hắn không thể uống được thì Trầm Khung mới nhận ra phương pháp này chỉ như
dùng vải chùm lửa nên hắn vọi vàn tìm cách khác.
Một ý nghĩ xẹt qua đầu, Trầm Khung nhanh chống chạy xuống nhà tắm và lao thẳng
mình trong thùng chứa nước khiến nước văn tung tóe. Ngồi ngâm mình trong
thùng, cảm giác nóng tại ngực thì vẫn còn nhưng cũng đã giảm phần nào và ở
những nơi khác thì dần trở về bình thường. Chỉ có điều phần nhô ra khỏi mặt
nước thì lại từ từ nóng lên nên Trầm Khung quyết định dùng vòi sen bắn thẳng
từ trên đầu bắn xuống, nhờ thế mà mọi chuyện tạm ổn.
Nhưng Trầm Khung cũng hiểu mọi chuyện lúc này tạm ổn thì không có nghĩ là nó
ổn. Hắn ngồi trong thùng dưới dòng nước lạnh đang chảy từ trên đầu xuống mà
suy nghĩ xem có cách nào để giải quyết vụ việc này. Và điều hiển nhiên là hắn
biết việc này là do cố gái kia đã cấm cây dao vào giữa ngực hắn mà ra.
Nghĩ đến cô gái khiến Trầm Khung nhớ đến câu nói trước khi đi của cô "Chúc anh
may mắn!". Nhưng nhớ lại thì lại làm hắn bực mình vì khi đi cô ta không nói
câu nào hữu ích hơn, vì giờ hắn chắc mười phần cô ta chúc hắn may mắn là ở vụ
này đây.
Trầm Khung thầm chửi rủa cô gái nọ nhưng rồi một chuyện xảy ra khiến hắn không
thể tiếp tục rủa nữa vì hắn cảm thấy nhiệt độ của nước quanh hắn đang tăng lên
và ngực hắn cũng ngày càng nóng hơn.
Điều này khiến hắn hoảng hốt và tiếp tục suy nghĩ xem có cách nào để ngưng
việc này lại không chứ không khéo hắn lại như những người tự cháy trên báo thì
sao? Mà không nghĩ đến thì thôi nhưng đã nghĩ thì Trầm Khung không khỏi nổi da
gà, lạnh da gáy.
Cứ nghĩ đến hình ảnh và tư liệu hắn đã từng đọc, từ vụ đang ngồi ngắm cảnh thì
bị chảy thành than mà cái ghế không sao cho đến vụ đang ngủ thì bị cháy chỉ
còn lại cái đùi mà tấm chăn đắp thì không bị cháy là khiến cả người Trầm Khung
không rét mà rung.
-Giờ không mười thì cũng tám chín phần là vì "nó".
Trầm Khung không khỏi bực tức mà quát to.
Sau một lúc bàn hoàn, Trầm Khung nhận ra rằng hắn phải bình tỉnh lại nếu không
hắn sẽ cháy giống những người kia.
Tạm gác những suy nghĩ vu vơ trong đầu, Trầm Khung nhắm mắt lại và suy nghĩ.
Lúc này trong đầu Trầm Khung đang đi qua rất nhiều kiến thức mà hắn đã từng
đọc, đã học và đã biết để tìm hiểu nguyên nhân của sự việc và các khắc phục.
Càng tập trung vào suy nghĩ, Trầm Khung lại càng cảm thấy trong màng đêm của ý
thức, hắn dường như vẫn nhận ra những tia sáng dịu êm đó. Hay nói cách khác,
bằng vào cách nào đó mà dù nhắm mắt nhưng hắn vẫn nhận ra cái thứ đang phát ra
nhiệt độ ở ngực mình.
Trầm Khung ngưng suy nghĩ vu vơ và tập trung vào cái thứ đó và cách hắn nhận
ra thứ đó. Bằng vào việc tập trung, Trầm Khung nhận ra hắn có thể để cho ý
thức của mình trôi theo thứ gì đó và tiến gần về phía vật đó.
Ý thức của hắn đến càng gần thì lại càng cảm thấy nóng, Trầm Khung nhìn thấy
cái thứ như mặt trời nhưng quanh đó có những thứ có lúc nhìn như những tia sét
màu đen đang đánh ngang dọc lại có lúc trong như vết kính bị nứt và vang lên
những âm thành "ken két" và "răn rắc" khiến Trầm Khung không khỏi rợn người.
Khi ý thức của Trầm Khung trôi đến một khoảng cách nhất định thì đình chỉ. Lúc
này, Trầm Khung cảm thấy khác lạ, dường như hắn không cảm nhận được tay chân
hay bất cứ bộ phận nào trên cơ thể nhưng lại dường như hắn rõ mồn một. Dường
như hắn có tay chân và cách các giác quan nhưng bằng cách nào đó hắn lại cảm
nhận được mình không có gì cả. Cảm giác cứ như .. cứ như hai cơ thể vậy. Một
cơ thể dựa trên lý thuyết là có tay chân và giác quang nhưng một cơ thể thì ..
hắn cũng không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.
Và cho đến khi mọi cảm giác của hắn về cơ thể "trước" và cơ thể "này". Tuy cả
hay đều khác nhau và cơ thể "này" lại khiếm khuyết đi tứ chi ngũ giác nhưng
hắn lại cảm thấy cơ thể này thân thuộc và phải như vậy thì mọi thứ mới trọn
vẹn.
Cảm giác kì lại này khiến Trầm Khung trầm ngâm một lúc lâu. Cũng phải nói là
từ khi hắn chuyển sang cơ thể "này" thì cảm giác nóng lúc trước không còn nữa.
Sau khi cảm hắn cảm thấy sự thông suốt và rõ ràng giữa hai cơ thể, hắn lúc này
lại cảm nhận được thứ trước mặt mình. Thứ đó lúc này to lớn vô cùng, to như
kiểu mặt trời thật sự vậy, còn hắn thì lại nhỏ bé vô cùng, một sự nhỏ bé mà
bạn không thể dùng từ nhỏ để mô tả.
Trầm Khung đứng trước sự nhỏ bé đó lại xuất hiện nhiều cảm giác vi diệu. Hắn
cảm thấy nhỏ bé, nhỏ bé đến đáng thương, đáng ghét, đáng hận và đáng ganh tị.
Theo một cách nhìn nhận nào đó thì hắn thông suốt giữa hai cơ thể, hắn cảm
thấy mình tuy nhỏ bé nhưng hắn không phải cứ an phận nhỏ bé như vậy. Bằng một
cách nói nào đó, hắn cảm thấy mình ganh tị và cũng phải nỗ lực để có thể to
lớn như thế, to lớn hơn thế và to lớn hơn.
Một cảm giác! Một cảm giác kỳ lạ đến vi diệu mà hắn có được từ trước đến nay.
Một tham vọng bí ẩn trong màng đen huyền bí.
Bất tri bất giác, Trầm Khung xuất hiện nhưng suy nghĩ mà hắn trước nay chưa
từng có.Những câu hỏi, những nghi vấn và những suy tư kỳ lạ bắt đầu xuất hiện
trong tâm tư của Trầm Khung. Chìm đấm trong những suy nghĩ mới khiến hắn như
quên đi mọi thứ ở bên ngoài và cũng thật kỳ lạ là mọi thứ bên ngoài cũng dừng
lại trước dòng suy nghĩ của Trầm Khung. Nhưng tia sáng êm diệu dừng lại, những
tia sét thôi chạy ngang dọc, âm thanh "ken két" và "răn rắc" biến mất. Tất cả
chìm vào sự yên tĩnh.
-Ta muốn trở nên to lớn!