Xuyên Không?


Người đăng: Vincent032

Phần 2: Sinh tồn trong thế giới lạ
-Hơ hơ hơ … Lạnh quá … hơ hơ …
Trong một không gian tâm tối và toàn là nước, một giọng nói trong trẻo của một
cậu bé vang lên.
-Aaaa …
Cậu bé bỏng nhiên kêu to rồi đứng thẳng người lên và như hất bay đi thứ gì đó.
Sau khi đứng lên, cậu mới nhìn thấy rõ là mình đang ở trong một cái chậu nước
bên trong một căn phòng khá tối. Thứ giúp cậu có thể nhìn thấy khá rõ khung
cảnh xung quanh là do vài cái đèn dầu được treo trên tường.
Nơi đây trong như một hầm chứa rượu nhưng cái thứ mà câu bé bị ngâm trong đó
lúc này không phải rượu mà chỉ là nước lả bình thường.
Bịch
Ất ơ leo ra khỏi cái chậu khiến cậu bị trượt tay và ngã nhào xuống đất.
-Hờ hờ hờ …
Nằm thở dóc thêm một lúc, cậu bé lòm còm đứng dậy và tự hỏi
-Mình đang ở đâu đây?
Nhưng sau câu nói đó, cậu bé như chợt nhận ra điều gì đó và nhìn lại một lượt
cơ thể mình từ trên xuống dưới và thốt lên
-Cái quái gì thế? Sao ta lại thành ra thế này rồi
Dưới ánh đèn, một cậu bé chừng mười tuổi trong bộ áo vải thô sơ và có phần bị
chấp vá.
-A … aaaaaa
Nhưng khi vừa đứng một lúc thì đầu cậu bỗng nhiên trở nên đau như búa bổ khiến
cậu ngã bò ra đất

Một tiến đồng hồ trôi qua, cậu bé lúc này đã không còn cảm thấy đau đầu nữa mà
bỗng nhiên trở nên điềm tỉnh đến khác thường. Cậu nhanh chóng nhìn sang cái
núp chậu và một tản đá khá to nằm gần đó.
-Ra là vậy!
Cậu bé điềm tỉnh nói ra một câu không phải bằng tiếng Việt rồi đứng lên và
dùng tay vắt khô chiếc áo rách của mình một chút.
Sau khi cảm thấy vừa ý, cậu bé nhanh chóng bước lên cái bậc thang nơi cuối
phòng, một con đường tôi ôm nhưng cậu vẫn bước đi như thể rất quen thuộc và
dùng tay đẩy mạnh về phía trước. Dưới lực đẩy, một cánh cửa nơi cuối đừng bị
đẩy ra và ánh sáng tràng vào.
Bên ngoài là một khung viên cây cảnh khá rộng nằm giữa một căn nhà toa lớn
được xây bằng đá được cắt rất phẳng và nhiều đoạn tường còn được điêu khắc
những hoa văn đẹp mắt.
Từng bước từng bước đai trên con đường hành lan dài dưới một mái hiên cập bên
vách tường, cậu bé đưa mắt nhìn khu vườn xinh đẹp bên ngoài.
-Kỳ lạ! Theo lý thì ta đâu thể chết, nhưng tại sao lúc này lại ở cái thế giới kỳ lạ này và lại còn bị hóa thành một cậu bé mười tuổi?
Vừa đi, cậu bé vừa lầm bầm.
Có thể nói, cậu bé này chính là Trầm Khung. Không biết tại sao và như thế nào
mà sau khi hắn bị cái đường kẻ màu đen kia nuốt đi thì lại bị chuyển đến đây
và kệt trong cái cơ thể nhỏ bé này.
Thoạt đầu, hắn chưa có chút hiểu biết gì nhưng sau khi trải qua một trận đau
đầu khủng khiếp thì hắn đã biết được nhiều thứ.
Có thể nói, cái thân xác này chính xác là không phải của hắn. Nói cho đúng,
cậu bé này bị người khác lừa vào trong cái chậu nước bên trong hầm và bị bỏ đó
cho đến chết vì lạnh và đói.
Nhưng không biết vì sao, sau khi cậu bé này vừa chết thì lại tỉnh lại là Trầm
Khung. Một sự kỳ lạ đến khó mà có thể dùng lời đễ diễn tả.
Cạch két
Vừa đi vừa nghĩ thì một cánh cửa xuất hiện trước mắt và Trầm Khung mở cánh cửa
đó ra vi hắn biết đó là phòng bếp của tòa nhà này.
Bước vào nhà bếp, đây là một căn nhà bếp theo phong cách xưa với bếp củi, giỏ
đựng các loại rau củ, thịt thì được mốc và treo trên một bên tường, một cái
bàn lớn ở giữa với dao và thớt nằm trên đó. Trầm Khung không nghĩ gì nhiều mà
tới và chọp ngay một cái con gà quay đang đặt trên mâm ở giữa bàn mà ra sức
cắn và cạp.
Trầm Khung lúc này không muốn suy nghĩ là tại sao và chuyện gì, đơn giản là
lúc này hắn đói và hắn muốn ăn, chỉ thế thôi.
Sau khi giải quyết hết con gà, Trầm Khung lúc này mới vừa ngồi lưng tựa vào
cái bàn và nghĩ
-Lạ nhĩ! Sao giờ này lại không có ai ở đây?
Như đã nói, nơi đây có thể là một thế giới khác vì theo những gì mà Trầm Khung
biết được dựa trên trí nhớ của cậu bé thì nơi đây thuộc về thời kỳ vũ khí
lạnh, con người nơi đây không biết đến cái gì gọi là công nghệ.
Cậu bé đang bị Trầm Khung dùng thân xác đây là một người có thể nói là gần như
thuộc vào giai cấp nô lệ và vì vài lý do nên được cho làm tạp vụ bên trong một
căn dinh thự của gia tộc Khúc Lục bên trong tòa thành Na Lan.
Cuộc đời của cậu bé này cũng có thể nói là khổ, cậu và cha mẹ bị bắt về làm nô
lệ sau khi ngôi làng của cậu bị cướp tấn công lúc cậu bảy tuổi. Từ đó, câu
không bao giờ gặp lại họ và căn cứ theo nhưng gì đang diễn ra trên thế giới
này thì số phận của cha mẹ cậu chắc chắn là thảm rồi. Nhưng dù sao thì có lẽ
cậu cũng không bao giờ còn được gặp họ.
Sau khi bị bắt, câu bị bán cho một thương đoàn rồi bị đưa đến Na Lan thành bán
và được Khúc Lục tộc mua. Mà nói đúng hơn là do thiếu gia của gia tộc đó một
mực đồi mua cậu.
Theo trí nhớ thì lúc đó vị thiếu gia bằng tuổi với cậu và đang được người hầu
dẫn đi dạo phố chơi thì bắt gặp thương đoàn đang rao bán cậu bé. Trầm Khung
cũng không biết là vị thiếu gia kia nghĩ gì mà lại một hai đồi mua cậu bé và
sau đó đưa về Khúc Lục tộc. Vị thiếu gia đó tên Khúc Lục La Thiên.
Sau khi cậu bé về Khúc Lục gia thì đã sống hết ba năm tại đây. Trong ba năm
này, vị thiếu gia đối xử với cậu khá tốt và cho cậu làm người hầu cận của cậu
ta rồi còn ban cho cậu một cái tên là La A.
Thường thì La A chịu trách nhiệm phục vụ sinh hoạt thường ngày của vị thiếu
gia và khi cậu ta yêu cầu thì La A cũng vừa là bạn học mà cũng vừa là bạn chơi
đùa.
Có thể nói, cả một khung trang dinh thự rộng lớn này đều thuộc quyền sở hữu
của Khúc Lục La Thiên. Và theo như những gì La A biết thì Khúc Lục gia là một
gia tộc lớn nhưng cụ thể là lớn thế nào thì với suy nghĩ của một cậu bé như La
A thì cậu không nghĩ đến.
Nhưng mọi chuyện lại bắt đầu tệ đi khi chị của Khúc Lục La Thiên là Khúc Lục
Huỳnh Văn đến và cảm thấy không vừa mắt với La A.
Khúc Lục Huỳnh Văn lớn hơn Khúc Lục La Thiên ba tuổi và Khúc Lục La Thiên rất
quý chị của cậu ta. Nhưng sau khi La A bị Khúc Lục Huỳnh Văn đối xử rất tê rồi
bị chuyển đi làm việc lặt vặt trong dinh thự và cách xa Khúc Lục La Thiên thì
Khúc Lục La Thiên bắt đầu phản ứng lại nhưng không đạt được kết quả gì.
Trầm Khung biết việc La A bị chết trong cái chậu nước trong hầm rượu là do
Khúc Lục Huỳnh Văn bài trò. Lúc đó La A được một người ở khác nói rằng Khúc
Lục Huỳnh Văn đang muốn giết cậu và hắn sẽ giúp cậu trốn. Kế hoạch là La A sẽ
trốn bên trong cái chậu nước dưới hầm rượu và hắn sẽ lén vận chuyển cái chậu
ra ngoài.
Do là có chút quen biết lại cộng thêm La A chưa đủ lớn để có thể suy nghĩ phức
tạp và thế là xa vào bẫy mà chết trong cái chậu ấy.
Sau khi ăn xong, Trầm Khung bước ra ngoài và tiếp tục đi.
Rời khỏi khung viên vườn cây, Trầm Khung biết tới đó là sẽ đến sân chính và
hắn đang rất tò mà không biết là tại sao mọi người lại biến đâu mất.
Vừa bước ra sân chính thì Trầm Khung đã nghe tiếng của Khúc Lục La Thiên cứ in
ỏi và vang rộng ra khắp cả sân. Trầm Khung thầm mà khen Khúc Lục La Thiên thật
là nhân tài kiệt xuất. Ở cái thời đại mà loa còn là thứ xa lạ thì Khúc Lục La
Thiên mới mười tuổi đã la in ỏi khắp nơi thế này thì khí lực cũng phải thuộc
hàng có triển vọng thành ca sĩ ô-pê-ra danh tiếng à.
-Ta nói lần nữa! Tất cả các người mà không tìm ra La A thì đừng hòng được ăn.
Khúc Lục La Thiên đứng trên một cái ghế gỗ cao và la làng in ỏi trong khi bên
dưới là cả trăm người ăn kẻ ở trong dinh thự.
Trầm Khung lúc này cũng muốn đợi xem có tuồng hay gì xem không nên hắn quyết
định nép vào một gốc khuất.
Khúc Lục La Thiên vừa in ỏi một lúc thì một giọng nói trong trẻo và thanh thót
vang lên
-Khúc Lục La Thiên! Em tính làm loạn đến khi nào? Vì một tên nô lệ mà em tập hợp hết người trong dinh thự là sao?
Từ bên trên tầng ba của dinh thự, Khúc Lục Huỳnh Văn thông qua cửa sổ mà nhìn
xuống và mắng Khúc Lục La Thiên.
-Chị! Có phải chị làm gì La A rồi không. Em biết là do chị giở trò. Không biết, La A là bạn em chứ không phải là nô lệ. Chị không được phép hại cậu ấy
Khúc Lục La Thiên đang đứng trên ghế thì nghe tiếng của Khúc Lục Huỳnh Văn và
ngó đầu lên mà róng to
-Thằng này hay! Mới đấy tuổi mà nhìn một cái là ra vấn đề. Không hổ là thiếu gia của ta bảo ta là bạn mà ngày nào cũng bắt ta phục vụ sinh hoạt. Vâng! Bạn rất chi là tốt.
Trầm Khung núp trong gốc nhìn vở tuồng mình mong mỗi đã diễn ra mà không kìm
được phải buông lời khen ngợi Khúc Lục La Thiên.
Ngồi nghe hai chị em cãi nhau một lúc, Trầm Khung bắt đâu thấy nhàm chán và
hắn quyết định “ra sân”
-Tới lúc chơi đùa với lũ nhỏ một lúc rồi!


Du Giới - Chương #18