Người đăng: Vincent032
Một tháng sau, giữa con đường chật hẹp nhưng lại có đông người và phương tiện
qua lại. Một người thanh niên trong bộ áo khoát màu trắng che kính cả thân
mình và một cái khẩu trang y tế trên mặt khiến không ai có thể nhận gia
“ninja” này thuộc trường phái nào.
Chuyện là cách đây vài ngày Trầm Khung đã phát hiện ra tung tích của tên đưa
thông tin và hắn đang theo dõi tên này để tìm thêm manh mối.
Trong một tháng qua, Trầm Khung không ngày nào là không nghiên cứu và tìm hiểu
về những dị tượng bên trong cơ thể mình và đã gặt hái được nhiều điều thú vị.
Những hiểu biết thêm ấy giúp hắn có thêm tự tin để bắt đầu chơi trò “phản
gián”.
Mục tiêu mà Trầm Khung theo dõi là một người ngoại quốc trong bộ trang phục áo
thung quần sọt theo phong cách rất bình thường của đa phần người ngoại quốc
đến cái sứ nóng này.
Người này cao chừng một mét tám, đầu cạo trọc, đội một cái nón kết có hoa văn
xanh xám như quân đội, đeo kính râm du lịch, cơ thể lực lưỡng và deo một cái
ba lo du lịch to tướng trên lưng.
Dù có nhiều thắc mắc trong việc vì sao kẻ đưa tin lại là một người ngoại quốc
nhưng Trầm Khung lúc này cũng lười suy nghĩ. Với hắn lúc này thì đáp án chính
là nơi cuối của chuyến đi hôm nay.
Đứng cạnh chờ xe buýt gần một thanh niên cao to một mét tám thì thằng cao một
mét sáu bảy như Trầm Khung cũng có chút ngậm ngùi đắng cay. Hắn cảm thấy thời
trẻ trâu của mình thật là hoang phí à. Trầm Khung thề, nếu biết có ngày như
hôm nay thì trước đó hắn đã chăm uống sữa hơn một chút chứ bây giờ thì dù hắn
có uống sữa hưu cao cổ cũng ứ thể cao thêm.
Một chiếc xe buýt chạy tới, dựa vào phản ứng của tên này thì Trầm Khung liền
nhận ra đây là chiếc mà hắn muốn bắt và cũng là chuyến xe chạy qua trung tâm
thành phố.
Xe dừng lại, Trầm Khung cứ ung dung mà bước lên xe trước rồi chọn một vị trí
mà ngồi. Tên người nước ngoài sau khi thấy không còn ai lên thì cũng bắt đầu
bước lên xe.
Ngồi trong chiếc xe, Trầm Khung thầm khen mình sao mà quá thông minh đi à và
cũng khen tên kia quá cẩn thận vì đây đúng là chiếc xe mà hắn muốn đi nhưng
lại vờ như không muốn đi rồi đứng chờ cho đến người cuối cùng lên xe thì hắn
mới bước lên và nếu có một ai đó mà lên sau hắn thì cũng đồng nghĩa với tự lộ
diện thân phận theo dõi trước mặt hắn.
-Thật chuyên nghiệp! … mà sao mình cảm thấy có mùi bất an
Trầm Khung thì thầm một câu
Chiếc xe nhanh chóng lao đi trên con đường, một tiếng đồng hồ nhanh chóng qua
đi và Trầm Khung luôn châm chú lắng nghe nhịp thở và nhịp tim của mục tiêu để
phán đoán ý định của hắn.
Khi xe tiến vào trong nội thành, tên người ngoại quốc liến đừng lên và bấm
chuông ý bảo trạm kế sẽ xuống.
Xe dừng ngay tại bến, tên người nước ngoài nhanh chóng bước xuống và Trầm
Khung cũng bước xuống theo và khi vừa bước khỏi xe thì Trầm Khung liền vờ như
đi về một hướng khác và biến mất trong một góc khuất.
Nhưng quái là ở chỗ tên kia vẫn đứng chờ xe buýt khiến Trầm Khung toát cả mồi
hôi hột. Hắn có một cảm giác quen thuộc, hắn dường như nghe "mùi lầy lội" như
phản phất đâu đây.
-Làm ơn! Đừng … please … mercy
Núp tại góc một toàn nhà, Trầm Khung thầm vái lại tên người ngoại quốc với hy
vọng là hắn sẽ đổi ý định
Nhưng trời không thương người có lòng, tên người ngoại quốc vẫn cứ ung dung
đứng chờ và khi tận mắt nhìn thấy hắn bước lên chiếc xe buýt tuyến chạy ra
ngoại thành phía Đông – phòng trọ Trầm Khung ở ngoại thành phía Tây.
Lặng lẻ nhìn chiếc xe chạy đi mà Trầm Khung chỉ muốn hát bài “Xin đừng rời
xa”. Hắn lúc này thật không biết là mình có nên bắt taxi mà đuổi theo không vì
hắn không mang nhiều tiền và cũng thầm tiếc vì lúc này có quá nhiều người
ngoài đường. Nếu đổi lại là ban đêm thì Trầm Khung sẽ có lựa chọn khác
…
Lặng im ngồi trên xe taxi mà Trầm Khung thầm tiếc đứt ruột gan. Hai mắt hắn
dán chặt vào chiếc xe buýt phía trước và trong lòng thì thầm cầu nguyện tên
kia xuống bên nào gần gần một tí không thì cuối tháng này hắn đúng là phai cạp
đất mà ăn rồi.
Căn mắt nhìn chiếc xe buýt trước mắt cùng với cái bản đếm tiền trong xe taxi,
cứ mỗi lần mà số tiền màu đỏ tăng lên một chút thì mắt của Trầm Khung lại to
lên thêm một đoạn. Một nguy cơ mới giờ đã được thêm vào trong danh sách của
Trầm Khung, đó chính là nổ mắt.
Nhưng lần này thì ta lại nên cảm tạ trời đất vì trước khi hai mắt Trầm Khung
phát nổ thì tên kia đã chịu xuống xe và tiến về phía một tòa nhà khách sạn.
Trầm Khung cho xe dừng tại một góc khuất rồi tự tay thắt từng đoạn ruột mà mót
ra tờ năm trăm cuối cùng để trả cho lão taxi đang chẹp miệng và khép hờ hai
mắt vì Trầm Khung cứ loi hoài mớ tiền lẻ trong ví ra để trả cho lão.
Ngậm ngùi và cay đắng mà nói lời từ biệt với tờ năm trăm đồng cuối cùng, Trầm
Khung tự thề với lòng là lần này mà không moi ra được cái thông tin gì có ích
thì hắn sẽ cho tên biết thế nào là “dầu nhớt trơn”.
Nhưng mọi suy nghĩ của Trầm Khung đã phải tạm dừng lại trước tòa nhà khách sạn
cao hơn hai mươi tầng với hệ thống camera an ninh cùng bảo vệ dày đặc.
-Cái … éo … ứ … tức chết ta mà … hức hức ...
Nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mắt mà Trầm Khung chỉ còn biết nhỏ từng giọt
lệ đau đớn trong lòng. Trước là dùng hết đồng bạc cắc cuối cùng trong ví và
giờ là gặp phải cảnh không tượng thế này.
Sao chứ? Ăn mặc thế này lại không có một xu dính túi thì bước vào đó bằng niềm
tin người Việt à? Trầm Khung lúc này chỉ muốn quặng người ôm lấy cây cột gần
bên mà khóc cho hết bao nhiêu tủi nhục trong đời. Giờ mà cho hắn giả gái rồi
hát bài Duyên phận là đúng chuẩn “về nhà chồng”.