Hôm nay là ngày Bạch Bạch
thành thân, từ sang sớm Mặc Đầm đã nổi tiếng chiêng tiếng trống ầm ĩ,
nhà cửa xung quanh treo đầy đèn lồng đỏ, cùng các tua rua trang trí.
Trên tường, trên cửa khắp nơi đều dán chữ “ Hỉ” đỏ thẫm, người
hầu ra vào Mặc Đầm đều cả người y phục màu đỏ. Bên trong Mặc Đầm hoa
tươi không phân biệt mùa toàn bộ đều đang nở rộ, đua nhau khoe sắc, mỹ
lệ phi phàm.
Hôn lễ đã trì hoãn đủ một năm so với thời gian đã định, bởi vì
ba tháng đó tân nương Bạch Bạch bị người ta bắt đi, không tìm thấy.
Sau đó cũng bởi vì tân lang tân nương có chuyện quan trọng, không rảnh thành hôn.
Đầu tiên là bận túi bụi chuyện địa phủ nháo loạn, tân lang một
bụng oán khí bị ép quay về địa phủ bình loạn, chờ hắn vất vả xử lý bọn
yêu ma quỷ quái ở địa phủ trở về thì tân nương lại vội vàng chế thuốc
chữa thương cho sư phụ, nói một câu “Trước khi sư phụ khỏi hẳn ta không
lấy chồng”, tân lang bạo phát tức giận tại chỗ, sau cùng phải nghiến
răng nghiến lợi chủ động chữa thương cho sư phụ của tân nương, cái người đệ đệ cùng mẹ kia.
Đối phó xong hết thảy, đã tròn một năm. Kỳ thực cũng là may mắn có thời gian một năm chuẩn bị, bằng không nhiều tân khách như vậy đúng
là khó mà ứng phó nổi.Trong tam giới, những thần tiên có chút giao tình
cùng chủ nhân của Mặc Đầm và Thanh Lương quan đều được mời
tham dự, tình huống chưa bao giờ có.
Theo ý của Mặc Yểm, chính là muốn cho tất cả mọi người biết,
Bạch Bạch là thê tử của hắn, ai cũng không cho phép có ý định khi dễ
nàng nữa.
Bởi vì tân khách đông, nhân lực không đủ, Mặc Yểm phải từ Quỷ
môn quan, dẫn theo 3000 yêu ma Địa phủ tới Mặc Đầm hỗ trợ, yêu ma địa
phủ sớm bị hắn trị nên dễ bảo, ngoan ngoãn mặc hỉ phục, bắt đầu bày ra
khuôn mặt âm thảm tươi cười đứng ở khắp nơi trong Mặc Đầm làm tiếp đãi
khách, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười lại càng làm đã cổ quái
càng thêm cổ quái.
Khó có được một chuyến tới nhân gian, đám yêu ma đều rất muốn
ra bên ngoài đi dạo, bất quá Mặc Yểm đã từng nói trước, dám ở hôn lễ hắn gây rối làm việc ác, giết không tha!
Mặc Yểm hung danh cực nổi, những yêu ma địa phủ này quả thực
không dám cả gan vì một lúc thống khoái mà tự sát, cho nên tất cả đều có nền nếp vô cùng. Ngoại trừ vẻ bên ngoài có chút phá hỏng mỹ quan, làm
mọi chuyện đều hoàn toàn tuân thủ quy củ, đối xử với mọi người lễ độ,
bảo vệ hoa cỏ, quý trọng của công, đúng là người dân lương thiện tiêu
chuẩn hạng nhất.
Số người bên tân lang hoành tráng, trịnh trọng lạ thường, đội
ngũ rước đón dâu cũng không thể khinh thường, ngoại trừ các vị sư huynh
Thanh Lương Quan cùng các tiên nhân có giao hảo tốt, các tiểu tiên trên
Thiên đình hầu như đều tự động tham gia đội đưa dâu, trùng trùng điệp
điệp kéo dài hơn mười dặm, cho dù là đại hôn của Thiên đế năm đó cũng
không có phô trương như thế.
Các tiểu tiên là cam tâm tình nguyện đến dự ngày náo nhiệt này, về phần Bạch Bạch vì sao có nhiều sự giúp đỡ của mọi người như vậy, sẽ
phải nói lại chuyện của một năm trước.
Lúc đầu để bảo vệ các tiểu tiên được phái đến địa phủ, Bạch
Bạch cùng các sư huynh đã thỉnh Tô Chi cùng Tô Vi Vi và các thiên binh
thiên tướng nội ứng ngoại hợp, nhờ hai phản quân dưới trướng của Lưu Ly
yêu phi cùng Huyền Minh Ma Dơi che chở, khiến cho bọn họ có thể miễn
được tham chiến, tất cả tiểu tiên đều không bị thương vong.
Các phản quân địa phủ cũng sẽ không khách khí đối với thiên
binh thiên tướng, Thiên đình phái quân xuống dưới đều lũ lượt chiến bại, trước bởi vì có Mặc Yểm cùng đệ tử Thanh Lương Quan nhúng tay vào mà
giành được chiến thắng, binh tướng còn lại miễn cưỡng bảo vệ quỷ môn
quan, đã vô lực để giao chiến với phản quân, toàn bộ âm ti địa phủ đều
thành thiên hạ của đám phản quân.
Thiên đế thiếu chút nữa chết trong tay Mặc Yểm, bị hù dọa mất
mật, biết các tiểu tiên làm phản một tiếng cũng không nói, Mặc Yểm bận
việc tìm tung tích Bạch Bạch bị Lam Ngọc bắt đi, cũng không tiếp tục
kiếm chuyện với hắn, Thiên đế cuối cùng dứt khoát lui về thiên cung hoàn toàn không để ý đến mọi chuyện.
Thế nhưng các thần tiên khác trong Thiên cung cũng không nguyện buông tha hắn, đơn giản là bởi vì các tiểu tiên vốn là nô tỳ thủ hạ của bọn họ toàn bộ đều tới địa phủ âm ty hết rồi, mà các yêu tinh trên thế
gian cũng biết đãi ngộ của Thiên đình, ai cũng không chịu lên Thiên đình làm việc, dẫn đến người trên Thiên đình không đủ, Hằng Nga cùng Ô cương trong Nguyệt cung đều phải tự mình động thủ giã thuốc – thỏ ngọc cũng
bị chiêu mộ đến địa phủ tham chiến, cũng theo dòng chảy lớn tạo phản đến nương tựa yêu phi Ngọc Lưu Ly cùng Huyền Minh Ma Dơi, xem tình hình này cũng sẽ không trở lại.
Các thần tiên bị ép mọi chuyện đều tự mình phải động thủ thì
phẫn nộ, bọn họ nghĩ tất cả đây đều là do Thiên đế ngu ngốc tạo thành,
đều đi tìm Thiên đế để lấy công bằng.
Uy tín của Thiên đế vốn đã mất sạch, lần này đổi lại càng thành giống như chuột chạy qua đường, nhưng cũng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên.
Sau rốt cuộc Mặc Yểm cũng tìm được Bạch Bạch, ở chỗ Minh Ất
chân nhân đang trọng thương nói chuyện một phen, đáp ứng sớm thực hiện
hứa hẹn, mất mấy tháng thời gian để thu phục yêu ma quỉ quái nơi địa
phủ, địa phủ rối loạn nhiều năm rốt cuộc mới chậm rãi khôi phục bình
thường.
Lúc Mặc Yểm đưa Bạch Bạch đến thiên cung tìm Thiên đế, có người nói là đàm phán, bất quá trên cơ bản thiên đế thủy chung lo lắng vấn đề an toàn của nhân thân, không có dũng khí phản đối một câu.
Một cuộc đàm phán thuận lợi khác thường, ngày hôm sau Đệ nhị
Thiên đế liền thành thành thật thật ban hạ dụ lệnh, từ nay về sau tất cả tiểu tiên cùng tiên nhân đều có đãi ngộ ngang bằng nhau, bất luận kẻ
nào cũng không được sai khiến đánh chửi, vũ nhục, thương tổn.
Nhờ Bạch Bạch trấn an, các tiểu tiên lần lượt trở lại thiên
đình, từ nay về sau bọn họ có thể ở Thiên đình tự do tự tại sinh hoạt,
các tiên nhân cần hạ nhân làm việc, có thể dùng đan dược tiên thảo đổi
lấy sức lao động của các tiểu tiên cần thực vật.
Lúc bắt đầu những tiên nhân quen chiếm tiện nghi thập phần bất
mãn, nhưng chung quy kiêng kị Bạch Bạch cùng Thanh Lương Quan, càng đừng nói đằng sau nàng là Mặc Yểm, nhân vật kia một khi nổi giận lên thì
ngay cả Thiên đế cũng giám giết, cho nên dù có bất mãn cũng chỉ có thể
nín nhịn, Thiên đình tạm thời khôi phục yên bình.
Bây giờ các tiểu tiên sống khá dễ chịu, tự nhiên sẽ không quên
tới giúp đỡ chỗ dựa lớn vững chắc của họ. Bạch Bạch hiện tại rốt cuộc đã là thủ lĩnh tinh thần của các tiểu tiên trên Thiên đình, nàng muốn xuất giá, chuyện lớn nhà nàng dĩ nhiên là bọn họ tranh nhau tới đưa tiễn.
So sánh mà nói, bề ngoài các tiểu tiên trong đội ngũ đưa dâu
còn cao hơn rất nhiều những yêu ma bên Mặc Đầm. Khi mọi người tại Mặc
Đầm nhìn thấy chú rể đứng giữa những yêu ma quỷ quái, tân khách và bạn
bè cùng đội đưa dâu quả thực chấn kinh, trong lúc nhất thời hoàn toàn
quên mất tân lang trước mặt là kẻ một năm trước truy sát Thiên đế, có
danh tiếng hung ác hiển hách, đại sát tứ phương ở Địa phủ, chỉ cảm thấy
tân lang tuấn mỹ tuyệt luân này thật sự là mỹ nam tử vô tiền khoảng hậu* trong tam giới! (*trước sau chưa từng có)
Có thể tưởng tượng, bất cứ một nam nhân tướng mạo đoan chính
nào ở trong cái đám kia cũng sẽ được tôn lên vài phần anh vĩ bất phàm,
huống chi Mặc Yểm lại đẹp trai đến không chịu nổi?!
Mặc Yểm nhìn hỉ nương đỡ tân nương hỉ phục đỏ thẫm ra từ trong
kiệu, kích động tiến lên vài bước nghĩ muốn đem nàng ôm vào trong lòng,
may là Bích Bích một bên nhanh tay lẹ mắt lấy hồng trù nhét vào tay hắn, hắn mới nhớ đến, phải thi lễ bái đường trước.
Các tân khách lần đầu tiên nhìn thấy tân lang vội vàng như thế, mọi người đều che miệng cười rộ lên.
Bắt đầu từ hôm nay, Bạch Bạch cùng hắn vĩnh viễn bên nhau, chẳng tách rời…
(Nỗi lòng Minh Ất T_T)
Minh Ất lẳng lặng ngồi một bên nhìn bọn họ tay cầm hồng trù*
(*tấm lụa đỏ) chậm rãi bước đi, khi đi qua trước mặt hắn, trong lòng đã
vui vẻ cho bọn họ nhưng cũng có thoáng mất mát khó nói nên lời.
Cả sảnh đường vui mừng, trên mặt mọi người đều lộ vẻ tươi cười, bao gồm hắn, chỉ là hắn ở trong cảnh vui náo nhiệt này, nhưng hình như
cùng tất cả mọi người không có quan hệ vậy.
Mặc Yểm có Bạch Bạch làm bạn cùng y cả đời, còn hắn thủy chung là một người ngoài cuộc cô quạnh mà thôi.
Nhìn bóng lưng hai người từ từ đi xa, Minh Ất bỗng nhiên nhớ
tới năm trăm năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu bạch hồ một thân
tuyết trắng đáng yêu này, khi đó nàng trong trạng thái vô tri vô thức,
giống như những con cáo bình thường, dùng đôi mắt nâu ngây thơ nhìn hắn, ôm tay hắn chơi đùa. Dưới lớp lông xù, cảm giác mềm mại mà ấm áp vĩnh
viễn lưu lại trong trí nhớ của hắn, hắn biết mình đã tìm được mục tiêu
mà mình muốn tìm.
Vì không muốn Mặc Yểm sớm biết quan hệ của hắn cùng Bạch Bạch,
từ khi Bạch Bạch bắt đầu tu luyện khí, hắn giấu diếm danh tính, hơn nữa
còn không xuất hiện trước mặt nàng, chỉ ở nơi nàng không nhìn thấy được
mà nhìn nàng từng chút từng chút tiến bộ, từng chút từng chút lớn lên.
Thời gian bọn họ thực sự tiếp xúc không quá một năm, nhưng kỳ thực đã lặng lẽ làm bạn năm trăm năm.
Hắn nhớ rõ, nàng duyên dáng nũng nịu hướng hắn kể những khó
khăn khi tu luyện, nàng nhớ cha mẹ đã tu luyện thành tiên nhường nào,
từng việc nhỏ nhặt khi nàng sinh sống ở Ngọc Sơn.
Hắn còn nhớ rõ, Bạch Bạch hóa thành thiếu nữ, lần đầu tiên ôm
cánh tay hắn, dính sát bên người hắn nói: “Bạch Bạch nhất định nghe lời
sư phụ!”
Hắn càng nhớ kỹ nàng ngây thơ tuyên bố: “Con thích sư phụ, sư phụ thích con, chúng ta lưỡng tình tương duyệt!”
Còn cả đêm trước khi hắn bế quan trị thương, Bạch Bạch biến thành hồ ly nhào vào lòng hắn khóc lớn…
Hắn đã từng nghĩ tới, nếu như hắn tạm thời quên trách nhiệm,
tạm thời quên đạo nghĩa, lợi dụng sự ngây thơ và tín nhiệm hắn của nàng
giữ nàng lại bên người, biết đâu cuối cùng có một ngày nàng sẽ thực sự
yêu hắn, sẽ làm bạn cùng hắn… Đáng tiếc chỉ là ngẫm lại mà thôi, hắn rốt cuộc lựa chọn đẩy nàng ra, đem nàng cho Mặc Yểm…
Tất cả tiến triển theo sắp đặt của hắn, thậm chí so với hắn dự
đoán còn thuận lợi hơn, hắn đã được đền bù như mong muốn, thế nhưng hắn
cũng không vui sướng.
Trong ký ức của ngàn năm dài đằng đẵng, số ngày hắn thực sự vui sướng liệu có được bao nhiêu đây? Có lẽ chỉ là hơn mười năm ngắn ngủi
lúc nhỏ thôi. Khi đó hắn có phụ thân nho nhã nhưng nghiêm khắc, có mẫu
thân ôn nhu trầm tĩnh, che chở hắn…
Sau đó lại vào một ngày nào đó, tất cả đều thay đổi, đôi mắt
dịu dàng của mẫu thân không còn nhìn hắn cùng phụ thân nữa, bắt đầu ngày đêm rơi lệ đó, mẫu thân đẩy phụ thân ra, bỏ hắn kiên quyết rời đi,
không còn trở về nữa.
Phụ thân càng ngày càng tiều tụy, cuối cùng buông bỏ tất cả, hắn đã biết nguyên nhân, nhưng không có trách cứ ai.
Không ai biết, kỳ thực hắn rất hâm mộ Mặc Yểm, y có thể đã oán
có thể đã hận, có ý muốn trả thù… nhưng hiện tại Bạch Bạch đi theo y.
Còn hắn thì sao?
Hận Thiên đế lừa dối rồi lại bởi vì trách nhiệm không những không thể giết hắn, ngược lại phải liều mạng bảo vệ hắn!
Hận mẫu thân vô tình? Mẫu thân vốn là bị người hại, bà chịu khổ cũng không ít.
Hận phụ thân vì sao không giữ mẫu thân lại? Trái tim chưa bao giờ là của ông ấy, ông cũng không thể làm được gì.
Hận một nhà Mặc Yểm? Nguyên bản chính là mình cùng phụ thân chiếm hạnh phúc gia đình vốn nên thuộc về bọn họ.
Thậm chí, nếu như không có tất cả sai lầm lẫn lừa dối như vậy, hắn căn bản sẽ không sinh ra trên đời này…
Mọi người thấy hắn thản nhiên như thường, hắn cao cao tại
thượng, hắn tính toán hết mọi điểm, nhưng không ai nghĩ tới hắn chẳng
qua là một thân đầy oán hận, nhưng mà lại mãi mãi không thể hân, không
thể oán… chỉ là người đáng thương mà thôi.
Cho dù thân ở chốn phồn hoa nhưng vẫn toàn thân cô quạnh như xưa….
Cho dù được toại nguyện, nhưng lại trả giá ôm nuối tiếc cả đời…
TOÀN VĂN + PHIÊN NGOẠI HOÀN