Chương 170: Ta Sẽ Theo Ngươi (5+6+7)


Minh Ất chân nhân sắc mặt tái nhợt, Vân Cảnh cùng Vân Lan đứng ở bên cạnh hắn âm thầm đến đỡ, hắn mới có thể đi được tự nhiên. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Mặc Yểm, khẽ mỉm cười nói: “Qua nhiều năm như vậy, ngươi lần đầu tiên bước vào Thanh Lương Quan… Kỳ thật ngươi từ trước đã từng đã tới rồi.”

Mặc Yểm nhìn người trước mặt có khuôn mặt có chút tương tự với mình, ung dung như thế mà nhắc tới khúc mắc của hắn với Thanh Lương Quan, một cơn tức giận phun lên trong lòng, đây xem như khoe khoang hay là thương cảm?! Lấy Minh Ất thông minh, không khó đoán được hắn vì sao một mực không chịu đặt chân vào Thanh Lương Quan, trong này có ký ức tốt đẹp Minh Ất lúc nhỏ một nhà ba người hạnh phúc hòa thuận, thực sự đúng là làm hắn cùng phụ thân thương tâm gần chết.

“Cút ngay! Ta không rảnh ôn chuyện với ngươi!” Mặc Yểm hung hăng đi qua, hắn hiện tại thầm nghĩ mau mau giết Thiên đế, nhanh tìm Bạch Bạch của hắn về, có Bạch Bạch bên người, tất cả bi thương, cô độc, băng lãnh đều đi xa khỏi hắn!

” Ngươi không thể giết hắn!” Minh Ất vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.

Trong lúc nói chuyện, Vân Sơ cùng vài tên đệ tử với vợ chồng Bạch thị đều đuổi tới, vệ sĩ kim giáp cũng chạy đến, bất quá Thiên đế không để ý đến bọn hắn, hiện tại khả năng hữu dụng duy nhất bảo vệ tánh mạng hắn chính là Minh Ất trước mắt, những người khác tới nhiều hơn nữa cũng vô dụng!

“Ngươi không tránh, ngay cả ngươi ta cũng giết!” Mặc Yểm cũng không phải là nói đùa đe doạ, hắn hiện tại quả thực sự tình gì cũng có thể làm ra được.

Lời vừa nói ra, đệ tử Thanh Lương Quan mỗi người đều trừng mắt nhìn hắn, Vân Hạo Tuyết vội vàng khuyên nhủ: “Không thể… Chân nhân là sư phụ Bạch Bạch.” Trong lòng nàng mong mỏi Mặc Yểm đi giết Thiên đế, cái gì tam giới đại loạn nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ cần nữ nhi bình an là tốt rồi, nhưng lại không thể chống mắt nhìn bọn họ vì thế mà huynh đệ tương tàn, không nói ân tình Minh Ất chân nhân đối Bạch Bạch, chính là sau khi Bạch Bạch bình an trở, thì như thế nào đối mặt sự thật vị hôn phu giết chết sư phụ?

Lời của nàng cuối cùng nổi lên chút ít tác dụng, Mặc Yểm lại nhìn Minh Ất, trong mắt sát ý đã qua, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta không thể giết ngươi, ngươi cũng không còn sống được bao lâu, làm gì còn đi lo lắng tam giới loạn hay không?” Hắn thấy rõ ràng, thương thế Minh Ất rất nặng, hiện nay lại cưỡng chế xuất quan tới cứu Thiên đế, đã bắt đầu như đèn hết dầu.

Những đệ tử này của Minh Ất chân nhân vài người biết được rõ ràng, lại nghe Mặc Yểm nói như vậy, trên mặt mọi người cũng không khỏi lộ ra thần sắc bi thương.

Minh Ất chân nhân tự mình lại làm như không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Ta còn chưa có chết, nên trách nhiệm của ta, vẫn là phải làm.”

Mặc Yểm nếu như muốn xông vào, Minh Ất kỳ thật đã không còn nổi khí lực ngăn cản, Mặc Yểm nhìn ra hắn phô trương thanh thế, cười lạnh một tiếng muốn vượt qua hắn đi động thủ. Minh Ất biến sắc, nghiêng người muốn đi ngăn cản, Mặc Yểm hua tay hư chiêu lóe lên người đã đến phía sau của hắn, cũng không nói nhiều lời, giơ tay lên liền hướng vị trí trái tim thiên đế đâm tới!

Mắt thấy Thiên đế sắp bị hắn tại chỗ mổ bụng lấy tim gan, lúc đầu ngón tay Mặc Yểm chạm đến quần áo Thiên đế, bên cạnh đột nhiên một cành liễu xanh nhạt lướt nhẹ qua, lại khiến hắn sấm vang chớp giật một chiêu lay động tách ra.

” Thủ hạ lưu tình!” Trên bầu trời vạn đạo hào quang, một đóa Bạch Liên cực đại từ trên trời giáng xuống, trên đài sen một Bạch y nhân đứng, trong tay cầm bình ngọc, một tay chậm rãi nhặt cành dương liễu đem trở lại bình ngọc, thần sắc từ bi lộ ra trong trẻo nhưng thanh lạnh đạm nhiên, dáng người trang nghiêm, chính là Quan Âm nương nương!

Vừa rồi ngăn cản sát chiêu của Mặc Yểm chính là cành dương liễu nhìn qua như không chịu nổi một chiêu trên tay bà, bà vừa xuất hiện, sát khí căng cứng khủng bố trên trận lập tức ngừng một chút, Thiên đế tìm được đường sống trong chỗ chết, dưới chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Quan Âm Bồ Tát đã đến đây, hôm nay hắn xem như bảo trụ cái mạng nhỏ.

Mặc Yểm mặc kệ ai tới, vẫn muốn ra tay tiếp tục truy kích, Quan Âm Bồ Tát hắn cũng không lạ lẫm, nhưng đối với mình mà nói, cho dù Phật Như Lai đến đây, hắn cũng không thể không giết Thiên đế!

Từ đài Sen Quan Âm Bồ Tát đi tới trước người Mặc Yểm, chặn đường đi của hắn, khuyên nhủ: “Thiên đế tuy làm việc không ổn, nhưng vận số hắn đã hết, Mặc Yểm ngươi làm sao khổ vì tư tình bản thân mà đẩy chúng sinh vào nơi nước lửa?”

” Chúng sinh rơi vào nơi nước lửa có quan hệ gì tới ta đâu? Lúc ta rơi vào nơi nước lửa ngay cả cha mẹ đều vứt bỏ ta không để ý, đã có ai từng để ý ta? Hắn phạm phải các loại chuyện ác, ta chính là giết hắn trăm ngàn lần cũng không ngại nhiều!” Mặc Yểm ba lần bốn lượt bị người cản trở, đã sớm tâm sinh bực bội, lại đang ở trong Thanh Lương Quan, trong lồng ngực một cơn áp lực ngàn năm oán hận đau khổ muốn phá ra.

Quan Âm Bồ Tát chậm rãi nói: “Cha mẹ của ngươi cũng không có vứt bỏ ngươi không để ý, năm đó nếu như phụ thân của ngươi không đem hơn phân nửa tu vi đều truyền cho ngươi, ngươi cho rằng ngươi như vậy nghịch thiên đi tu luyện lung tung, còn có thể sống đến hôm nay? Nếu không có mẹ của ngươi lúc hấp hối nhưng không quên hứa nguyện cầu phúc cho ngươi, dùng hạnh phúc ba đời đổi cho ngươi một đoạn lương duyên, ngươi làm sao có thể gặp được Bạch Bạch?

Cái gọi là hạnh phúc ba đời, nghĩa là Huyền Diệu ngọc nữ từ nay về sau tam sinh tam thế đều chỉ có thể làm một người vô phúc, thừa nhận vô tận tai nạn khổ sở, ốm đau tai họa bất ngờ, không được chết an lành, một cái giá lớn như vậy không thể bảo là không lớn.

Lời của bà không khác gì một đạo kinh lôi nổ vang bên tai Mặc Yểm, trước mắt Mặc Yểm lóe lên kim quang, hắn thấy được hơn một nghìn năm trước, hắn lần đầu tiên tẩu hỏa nhập ma chỉ còn lại có một hơi thở, phụ thân vội vàng đuổi tới, ôm hắn hôn mê khóc không thành tiếng, sau đó không chút do dự đem hơn phân nửa tu vi trên người truyền vào trên người hắn, chữa thương cho hắn. Sắc mặt của hắn từng chút từng chút tốt dần lên, dung nhan tuấn lãng của phụ thân trong nháy mắt già nua hơn mười tuổi… Khó trách ngày đó hắn tỉnh lại, phụ thân lại tiều tụy như vậy…

Kim quang lại lóe lên, hắn thấy mẫu thân nhớ lại chuyện cũ, sau khi trở lại Mặc đầm tìm không thấy phụ thân, thương tâm mà chết, mẫu thân nhìn hắn, trong miệng nói lẩm bẩm, hắn không biết mẫu thân nói gì đó, nhưng hiện tại lại nghe được rành mạch: “Thân là mẹ người, lại không thể tận trách, khiến con ta cơ khổ trăm năm, ta nguyện dùng hạnh phúc ba đời đổi lương duyên cuộc đời này cho Mặc Yểm nhi tử ta, cầu được một giai ngẫu cùng hắn làm bạn cả đời, hoà thuận vui vẻ bình an, thiên địa làm chứng…”

“Ta nguyện hạnh phúc ba đời đổi lương duyên cuộc đời này cho Mặc Yểm nhi tử ta…”

Lời thề giống nhau lặp lại nhiều lần, toàn bộ nội dung đúng là mẫu thân trước khi đi đã nói.

Kim quang tan đi, Mặc Yểm ngơ ngác đứng ở tại chỗ, trên mặt một mảnh ẩm lạnh… Cha mẹ tuy không thể cùng ở bên cạnh hắn, nhưng cũng không có quên hắn, bọn họ vì đối phương tự tử, lại dùng toàn bộ kể cả tánh mạng còn lại toàn tâm toàn ý yêu hắn. Khó trách cha mẹ hắn tu vi như vậy lại sớm mất đi, mà hắn dưới đáy lòng vẫn oán trách bọn họ… Thì ra là như vậy…

Thanh âm của Quan Âm Bồ Tát tựa ôn nhu tựa thanh lạnh vang lên bên tai: “Bạch Bạch bình an vô sự, ngươi dụng tâm đi cảm giác, nhất định có thể tìm được nàng.”

Không biết qua bao lâu, Mặc Yểm lại mở to mắt, phát hiện mình đã đang ở Mặc đầm, Quan Âm Bồ Tát, Minh Ất, Thiên đế, Lam Ngọc dường như chỉ là nhất thời.

Bạch Bạch! Mặc Yểm đột nhiên cả kinh, lại còn muốn theo lời Lam Ngọc nói, từ trong tay áo lấy ra hộp gỗ hắn lưu lại mở ra xem xét, bên trong chỉ còn lại một ít nhúm lông hồ ly tuyết trắng, bùa chú quấn quanh bên trên của hắn đã biến mất không thấy.

Sau khi bùa chú rời vật thể, vốn là sẽ không bảo tồn được bao lâu, trước Mặc Yểm bị Lam Ngọc kích động, một lòng chỉ muốn giết chết Thiên đế, dùng máu trong tim của hắn ngâm hộp gì đó, giờ phút này khúc mắc đã giải, tỉnh táo lại cẩn thận cảm giác một lần, phát hiện lông hồ ly cùng phong thư trong hộp đều không có bất kỳ pháp thuật hoặc phong ấn gì, nói cách khác, Lam Ngọc lừa hắn, cho dù dựa theo lời của hắn làm, Bạch Bạch cũng sẽ không hiện ra…

Bạch Bạch rốt cục bị giấu ở nơi nào?

Dụng tâm đi cảm giác… bí thuật trên người Bạch Bạch đã giải, hắn làm sao có thể cảm giác được hành tung của nàng?

Mặc Yểm mờ mịt bước chậm bất lực trong Mặc đầm, dường như quay về rất nhiều rất nhiều năm trước, hắn một mình tịch mịch trông coi Mặc đầm, trong lòng trống rỗng, chỉ có từng tiếng kêu gọi quanh quẩn: Bạch Bạch, nàng ở đâu ?!

Lúc này, Bạch Bạch đang trong gương đồng ảo cảnh khổ học.

Lam Ngọc nói qua, nàng học hết mọi thứ trong cuốn sách, phong ấn trên gương sẽ mở ra, nàng có thể đi ra ngoài gặp Mặc Yểm… Chính nàng cũng không phát hiện, người nàng muốn gặp nhất lặng lẽ từ cha mẹ sư phụ, biến thành Mặc Yểm.

Nàng muốn nói cho Mặc Yểm âm mưu của Lam Ngọc, muốn ngăn cản Mặc Yểm đi giết Thiên đế.

Còn muốn nói cho hắn biết, nàng tức giận, nếu hắn còn dám ở trên người nàng thi triển cái bí thuật gì, nàng cũng sẽ không để ý đến hắn nữa!

Ai… Kỳ thật cái bí thuật kia cũng không có cái gì không tốt, nếu như còn ở đó, hiện tại Mặc Yểm có thể tìm được nàng, Bạch Bạch rất không khá lên được chút nào, hiện tại liền tha thứ Mặc Yểm.

Để có thể mau chóng rời khỏi, Bạch Bạch không ngơi nghỉ không ngừng đọc thuộc lòng nội dung trên cuốn, một cuốn nho nhỏ lại tựa hồ chứa vô cùng vô tận, văn tự trên mặt một đoạn đóng lại một đoạn khác hiện ra, cũng không biết cái nào là đầu, đổi là người khác chỉ sợ đều muốn điên mất rồi.

Bạch Bạch từ nhỏ chính là một hồ ly ở Ngọc Sơn tu luyện, bản lĩnh khác không có, nhưng tính nhẫn nại cùng chuyên chú lại là nhất đẳng, huống chi nội dung trên cuốn sách vẫn làm nàng cảm thấy hứng thú nhất là phương pháp trồng tiên thảo luyện đan, nàng không bận tâm không ngừng đọc thuộc lòng, hoàn toàn không biết thời gian trôi qua.

Thẳng đến một ngày nào đó, nội dung trên cuốn rốt cục mới không xuất hiện nữa, Bạch Bạch kinh hỉ phát hiện, nàng đã đã học thuộc xong hết cuốn rồi!

Nàng rất vui vẻ lớn tiếng đem nội dung cả cuốn từ đầu tới đuôi đọc thuộc lòng một lần, lại chán nản,thất vọng phát hiện, phong ấn trên gương đồng cũng không có cởi bỏ– Lam Ngọc lừa nàng!

Bạch Bạch thương tâm khóc lớn lên: “Ô ô ô! Mặc Yểm bại hoại, ngươi mau tới cứu ta, ô ô ô! Ta nhớ ngươi, ngươi mau tới cứu ta! Ô ô ô!”

” Mặc Yểm, Mặc Yểm…” Mặc Yểm thoáng cái từ trong mộng bừng tỉnh, hắn lại nghe đến Bạch Bạch gọi, tựa hồ ngay gần hắn. Hắn xoay người đứng dậy cẩn thận đi nghe, lần này lại cái gì cũng nghe không được.

Ba tháng, hắn mỗi ngày đều nhớ Bạch Bạch, hắn thậm chí đem chỗ ở của Lam Ngọc Thần Nông cốc cùng Dược Viên trong Thiên cung đều cẩn thận lật ra một lần, như cũ không thu hoạch được gì, Thiên đế đã triệt để trở thành chim sợ cành cong, nghe nói Mặc Yểm xuất hiện ở Thiên đình, sáng sớm liền xa xa lách mình tránh ra, tùy ý hắn ở trong Thiên cung hoành hành không ngăn trở.

Hắn cũng thử đi qua Tây phương cực lạc tìm Quan Âm Bồ Tát, nhưng là đối phương chỉ mỉm cười bảo hắn dụng tâm đi cảm giác. Mặc Yểm rất muốn đem Quan Âm Bồ Tát cố làm ra vẻ thần bí cũng sửa chữa một phen, bất đắc dĩ pháp lực của đối phương hơn xa mình, vì vậy chỉ đành quay về Mặc đầm.

Chẳng biết tại sao, hắn cảm giác, cảm thấy, chỉ cần đang ở Mặc đầm, liền tựa hồ cách Bạch Bạch đặc biệt gần, ngẫu nhiên hắn còn có thể như vừa rồi nghe được thanh âm Bạch Bạch gọi hắn như vậy, nhất là gần đây, tiếng kêu gào càng ngày càng rõ ràng cũng càng ngày càng nhiều.

Hỏi người bên cạnh, nhưng không có một ai có thể nghe được, đây là hắn ảo giác?

Hay là Bạch Bạch đã bị giấu ở Mặc đầm?!

Dụng tâm đi cảm giác… Chẳng lẽ đây là trong lòng Bạch Bạch đang gọi hắn? Nàng cũng đang chờ đợi hắn sao?!

Nghĩ như vậy, Mặc Yểm càng thêm khẳng định, Bạch Bạch nhất định ngay tại Mặc đầm! Lấy sự giảo hoạt của Lam Ngọc, Mặc đầm đúng là nơi tất cả mọi người dễ dàng xem nhẹ nhất!

Mặc Yểm chờ mong lại sợ bị thương tổn mà gọi tên Bạch Bạch ở trong lòng, không biết qua bao lâu, hắn quả nhiên lại nghe được thanh âm của Bạch Bạch, nàng hình như đang khóc, từng tiếng lại từng tiếng gọi: Mặc Yểm, Mặc Yểm!

Hắn vừa ở trong lòng phụ họa, vừa theo cảm giác đi ra ngoài, càng ngày càng gần, Bạch Bạch nhất định ngay gần đây!

Mặc Yểm tâm như nổi trống kích động nhảy lên, hô hấp cũng chầm chậm trở nên ồ ồ, máu hưng phấn tuôn trào trong thân thể… Chính là loại cảm giác này, Bạch Bạch ngay gần đây!

Trong mắt thấy trong hoa viên Mặc đầm là một cái ao nhỏ, Mặc Yểm không chút nghĩ ngợi, thả người nhảy đến trong ao, thị đồng A Sâm xa xa thấy vạy chạy như điên tới, trong miệng la hét nói: “Không tốt a! Có ai không! Chủ nhân nhảy xuống nước tự vẫn a!”

Tiếng kêu của hắn quá mức thê lương, nội dung cực độ kinh hãi, lập tức khiến tất cả mọi người ở Mặc đầm kinh động, đều chạy về phía bên này.

Bích Bích chân thân ngay gần đó, nàng đầu tàu chạy đến bên cạnh hồ nước, vừa sợ vừa giận đối A Sâm đã nhảy vào trong ao quát: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì nhảy nước tự vẫn?! Chủ nhân… Chủ nhân làm sao có thể bì chìm, chìm trong nước mà… như vậy…” Nàng cũng nghĩ qua chủ nhân có thể sẽ tự vẫn, nhưng là cho dù phải chết, cũng sẽ không chọn một cái ao nhỏ như vậy a, yêu ma bình thường chìm xuống nước cũng không chết, huống chi là chủ nhân pháp lực cao cường?!

Lý trí nghĩ như vậy, nhưng cảm tình trên mặt vẫn là không cách nào đem chữ “chết” nói ra miệng.

Bùm, bùm… Liên tiếp truyền đến vài tiếng nhảy cầu, lại có vài tên không rõ chân tướng vây xem nhảy đến trong nước đi “cứu người”.

Đang trong nước tìm Bạch Bạch Mặc Yểm rốt cục không thể nhịn được nữa, làm phép đem toàn bộ người nhảy cầu trở lại trên bờ.

A viêm tương đối dễ dàng kích động, nhưng sau khi xuống nước lúc này khóc rống nghẹn ngào, gào khóc nói: “Chủ nhân ngươi nghĩ rộng một chút, Bạch tiểu thư nhất định có thể tìm được, ngươi như thế nào có thể tự sát a!”

Tiếng khóc của hắn rất có sức cuốn hút, trên bờ khóc thành một loạt, ngay cả Bích Bích cũng bị hắn khiến cho mắt đỏ ngầu.

Ào một tiếng nước Mặc Yểm “ý nghĩ nông cạn”, đột nhiên “hoàn toàn tỉnh ngộ”, tự động tự phát nhảy ra khỏi hồ nước, kích động ôm một cái hộp gỗ té ngồi trên mặt đất.

A khuê xoa xoa con mắt, ngây ngốc thốt ra một câu: “Thì ra chủ nhân là xuống nước đi tìm bảo a…”

Mặc Yểm trước vạn chúng chờ mong mở hộp gỗ ra, trong hộp không có vàng bạc châu báu, chỉ có gương đồng một mặt dán lá bùa. Mặc Yểm run rẩy cởi bỏ lá bùa trên gương đồng, trầm thấp kêu một tiếng: “Bạch Bạch…”

Bạch Bạch trong gương đồng ảo cảnh đang nhớ Mặc Yểm khóc đến thương tâm, đột nhiên nghe thấy có một thanh âm quen thuộc rõ ràng vô cùng gọi tên của mình, còn tưởng rằng lại là bởi vì quá tưởng niệm Mặc Yểm mà sinh ra nghe nhầm, chần chờ lại nghe được một tiếng, như cũ rõ ràng vô cùng!

Nàng không dám tin ngẩng lên đầu, phát hiện trên đỉnh đầu bùa chú cự đại đã biến mất, chỉ lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô cùng quen thuộc, tưởng niệm vô cùng ở phía trên, ôn nhu lại chờ mong nhìn mình… Bùa chú đã giải khai?! Mặc Yểm tới cứu nàng!

Bạch Bạch nhảy lên liền hướng Mặc Yểm nhảy xuống…

Hoa nở hoa tàn không biết qua bao nhiêu năm, Bạch Bạch cùng Mặc Yểm đã thành thân, Mặc Yểm đi nơi nào đều đem nàng mang theo bên người, Bạch Bạch mệt mỏi sẽ biến thành hồ ly đến ống tay áo của hắn hoặc trong vạt áo ngủ. Ngoại trừ ngẫu nhiên đến Địa phủ dò xét, đại bộ phận về sau, hai người đều ở tại Mặc đầm.

Bạch Bạch tại Mặc đầm trồng rất nhiều loại tiên hoa tiên thảo, chỗ này không phải Thiên đình, nếu là người bên ngoài nhất định không cách nào trồng quy mô lớn hoa cỏ cực kỳ quý trọng ở nhân gian được, bất quá Bạch Bạch được Lam Ngọc truyền lại tuyệt học, cơ hồ là loại gì giống gì, cũng không câu nệ điều kiện khí hậu ánh mặt trời hạn chế.

Lúc trời nắng ấm, Mặc Yểm liền cùng Bạch Bạch nằm ở chỗ hoa cỏ phơi nắng, Bạch Bạch bình thường thích biến thành hồ ly, Mặc Yểm sẽ không để ý.

Hôm nay một người một hồ tại trong vườn hoa ngủ trưa tỉnh lại, Bạch Bạch ngồi chồm hổm ở trên ngực Mặc Yểm, tự hào nhìn trời nói:” Ta thật sự là hồ ly rất lợi hại!”

Từ năm bị Lam Ngọc tính kế về sau, Bạch Bạch liền lập chí làm một hồ ly rất lợi hại, như vậy ngay cả người dám khi dễ nàng cũng không có, lợi dụng nàng uy hiếp Mặc Yểm làm chuyện xấu.

Mặc Yểm buồn cười vươn tay xoa xoa lông trắng mềm mại bông xù trên người nàng, nói: “Đúng vậy, rất lợi hại, so với ta còn kém một chút mà thôi!”

Bạch Bạch không phục nói: “Pháp lực ngươi hơn ta, nhưng ta hơn ngươi ở cái khác”

Mặc Yểm rất có hào hứng trêu chọc nàng: “Được, chúng ta xem khắp nơi, xem nàng biết cái gì ta không biết?”

Bạch Bạch cọ xát bàn tay của hắn, thoải mái mà ghé vào ngực hắn duỗi cái lưng mỏi nói: “Ta dùng loại tiên thảo, sẽ luyện dược, sẽ ngâm rượu, biết làm gà quay, sẽ giải độc chữa bệnh cho người…” Nàng tuôn ra rất nhiều bản lĩnh những năm nay nàng học được.

Mặc Yểm đợi nàng nói hết, mới mỉm cười nói: “Nàng biết những cái này, ta cũng đều biết, hơn nữa dường như tinh thông hơn nàng.”

Lời này là sự thật, Bạch Bạch những năm gần đây mặc kệ làm cái gì Mặc Yểm cũng sẽ ở bên cạnh làm cùng, Mặc Yểm cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, rất nhiều cái chỉ cần xem một lần có thể hiểu, huống chi Bạch Bạch học được gì, có rất nhiều cái vẫn là Mặc Yểm dạy, vẫn là cùng Mặc Yểm cùng một chỗ cân nhắc nghiên cứu ra.

Bạch Bạch bị đả kích lớn, cảm thấy rất không cam tâm, nóng nảy đột nhiên nghĩ đến một cái phi thường phi thường thông minh giảo hoạt nhất định có thể làm cho Mặc Yểm chịu phục.

” Ta còn làm được một cái, ngươi chắc chắn sẽ không làm được!” Bạch Bạch thần khí hiện ra như thật, chồm hổm ngồi xuống, đắc ý lắc lư đuôi to.

” A? Là cái gì?” Mặc Yểm tò mò nàng nghĩ tới tuyệt chiêu gì.

” Ta sẽ theo ngươi! Ta sẽ theo Mặc Yểm!” Bạch Bạch lớn tiếng tuyên bố nói, Mặc Yểm cũng không thể chính mình bồi chính mình a, ha ha!

Mặc Yểm giật mình, Bạch Bạch không biết, câu này đối với hắn mà nói, so với tất cả lời dỗ ngon dỗ ngọt trong thiên hạ đều êm tai gấp một ngàn lần một vạn lần!

“Được rồi! Ta nhận thua, nhưng mà cái này không tính!” Mặc Yểm kềm chế trong nội tâm nguyên một dòng hạnh phúc phía sau tiếp phía trước xuất hiện, ý định thừa cơ hội dụ dỗ Bạch Bạch một lần nữa cho hắn càng nhiều.

“Vì sao không tính?” Bạch Bạch trợn một đôi mắt hồ ly màu nâu lên, hết sức bất mãn kháng nghị nói, đây là tuyệt chiêu nàng thật vất vả mới nghĩ được!

“Nàng cứ giận dỗi là nói muốn chạy tới tìm phụ thân mụ mụ nàng, sư phụ sư huynh, chứng minh nàng theo ta cũng là ngẫu nhiên, không coi là bản lãnh của nàng.” Mặc Yểm đổi trắng thay đen, trên thực tế, những năm gần đây Bạch Bạch hẩu hết thời gian đều là ở bên cạnh hắn, chỉ là ngẫu nhiên đi thăm cha mẹ cùng sư phụ sư huynh.

” Ta sẽ một mực theo ngươi, đời này đều cùng ngươi!” Bạch Bạch khó được có dạng gì đó có thể thắng Mặc Yểm, đương nhiên không thể quên đi như vậy.

Hai người ở trong hoa viên liền đem vấn đề ” kỹ năng của Bạch Bạch cùng Mặc Yểm ” thương lượng nửa ngày, lấy Mặc Yểm cam bái hạ phong, Bạch Bạch toàn thắng chấm dứt.

Chẳng qua Mặc Yểm hoàn toàn không có nửa điểm tự giác thất bại ấy, cười đến miệng cơ hồ chạm đến sau tai, một bộ trúng giải thưởng lớn.

Mấyngày sau, vợ chồng Bạch thị đến Mặc đầm thăm xem Bạch Bạch, hai mẹ con nhốt ở trong phòng nói chuyện riêng, Bạch Bạch dương dương đắc ý khoe khoang chiến tích chính mình đại thắng Mặc Yểm với mẫu thân, Vân Hạo Tuyết nghe xong, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: “Ngươi cứ như vậy đáp ứng hắn đời đời kiếp kiếp đều theo hắn? Ngươi cái này coi là thắng sao? Rõ ràng là đem bản thân bán đứt cho hắn!”

Nữ nhi ngoan của nàng nhất định cho Mặc Yểm ăn sạch sẽ.

Bạch Bạch trong nội tâm cũng rõ ràng chính mình chịu thiệt, bất quá nàng cũng rất ủy khuất: “Hắn thật lợi hại, ngoại trừ cái này, thứ ta làm được hắn đều làm được a…”

” Bạch Bạch ngốc, ngươi sẽ sinh tiểu hồ ly, hắn sẽ làm được sao?” Vân Hạo Tuyết điểm điểm cái trán Bạch Bạch, dạy nàng tuyệt chiêu.

” Đúng nha! Hắn cho dù có thể biến thành con cái đi sinh tiểu hài tử, sinh cũng sẽ không là tiểu hồ ly…” Bạch Bạch bừng tỉnh đại ngộ.

Màn đêm buông xuống, Bạch Bạch chăm chú nghiêm túc cường điệu chính mình có nhiều hơn một kỹ năng, hơn nữa Mặc Yểm cả đời đều học không được.

Mặc Yểm mê muội ôm Bạch Bạch biến thành bộ dạng thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, không quá chuyên tâm thuận miệng hỏi: “Nàng biết cái gì? Sẽ yêu ta?”

Bạch Bạch không mắc mưu, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên lớn tiếng tuyên bố nói: “Ta sẽ sinh tiểu hồ ly!”

Mặc Yểm lần nữa giật mình, sau đó cười đến thập phần tà ác mà đem Bạch Bạch ép đến trên giường, cắn lỗ tai của nàng mập mờ nói: “Ta không phục, nàng chứng minh cho ta xem một chút trước đã…”

HẾT

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - Chương #170