12 : Miếng Bánh Và Khẩu Phần


Tứ Kiếm phân biệt bởi Trúc Kiếm, Linh Kiếm, Khí Kiếm và Thiết Kiếm, mỗi kiếm
ứng với từng loại năng lực khác nhau, căn cứ theo vũ khí họ sử dụng.

Trong Tứ Kiếm, tấn công quỷ dị nhất là Linh Kiếm, sát thương cô ta gây ra
thuộc về phạm trù linh hồn, thứ khó phòng bị nhất.

Vô ảnh vô tung tương ứng với Khí Kiếm, kiếm đến vô hình, kiếm đi vô ảnh.

Trúc Kiếm và Thiết Kiếm thì dễ ứng phó hơn, sát thương vật lý đối đầu chưa bao
giờ là khó nhằn đối với lũ quái vật quanh đây, cho dù chết chúng vẫn có thể
được hồi sinh lại.

Dung Nham Cự Nhân trong thân xác Onar dù chưa phát huy đến 1% sức mạnh vẫn dư
sức đè ép năm người Chung Vạn Sơn.

Từng luồng kình phong lạnh lẽo thổi qua đống tàn tích gia trang liền được hâm
nóng từ hỏa nhiệt của Dung Nham Cự Nhân, hắn không có gì là nôn nóng hay lo
lắng trước sức ép từ năm người kia.

Hắn nâng bàn tay lên, không khí xung quanh bị hút lại hình thành một vòi rồng
nhỏ, những đóa hoa lửa dần tụ tập lại quanh vòi rồng, kích thướt của nó theo
thời gian lớn dần lên.

Chung Vạn Sơn cắn chặt răng căm tức nhìn con Orc trước mắt, trong game chúng
chỉ đáng làm creep cho hắn farm cày level, thời thế thay đổi quá nhanh, thợ
săn và con mồi hoán đổi vị trí trong chớp mắt.

“Kỳ thực cũng có cách ngăn chặn cuộc chiến này”, Dung Nham Cự Nhân lạnh lùng
nhìn Chung Vạn Sơn nói.

Chung Vạn Sơn biết đây là cái thang cho hắn, nếu chiến đấu chắc chắn sẽ lưỡng
bại câu thương, hắn không chắc sau khi chết sẽ hồi sinh giống trong game hay
không, ít nhất hắn không có gan thử.

“Ngươi nói thế là ý gì?”, Chung Vạn Sơn nữa tin nữa ngờ hỏi lại.

“Chỉ cần mi thần phục chủ nhân bọn ta, chủ nhân chúng ta là người khoan hồng
độ lượng, tin rằng sẽ bỏ qua cho tên vô học như mi”, Dung Nham Cự Nhân cười
khà khà trả lời.

“Đại nhân, tên này dám chửi em ngu, không thể bỏ qua cho hắn được”, bò ca nghe
thế liền phản đối.

Dung Nham Cự Nhân tức giận nhìn hắn “chẳng lẽ ngươi không tuân lệnh”, bò ca sợ
quá cụp tai lại, rối rít trả lời “không có, không có, em nào dám”

“Xem như ngươi biết điều”, Dung Nham Cự Nhân gật đầu hài lòng, xem ra tên này
cũng không ngu như lời đồn, bò ca mà nghe được không biết nên cười hay khóc,
danh tiếng của hắn cũng quá thịnh đi chứ, đến cả thủ vệ Hỏa Vực Vô Tận còn
biết đến thanh danh của hắn cơ mà.

“Nếu ta không đồng ý”

“Thì mi sẽ chết tại đây, lũ thuộc hạ ta hẵn sẽ rất vui nếu có bốn cô em xinh
đẹp này”, Chung Vạn Sơn hoảng hốt, bất giác lui lại ôm lấy thân ảnh Linh Kiếm
bên cạnh.

“Dù có chết chúng em cũng sẽ theo người”, Linh Kiếm nhỏ nhẹ nói.

“Đánh thì đánh mẹ đi, chần chà chần chừ như đàn bà”, bò ca bất mãn cất tiếng
châm chọc, ngữ phí mười phần bất thiện.

“Long Thành, im mồm cho ta”, Dung Nham Cự Nhân gắt lên.

“Em im, em im”, bò ca đưa cái tay thô ráp che miệng lại, thành thật lui ra
sau.

Chung Vạn Sơn nắm chặt nắm đấm lại, lúc sau hắn thở dài “ta phải làm gì?”,
Dung Nham Cự Nhân bước tới vỗ vai hắn “thế này phải tốt không, đôi lúc ta tự
hỏi loài người bọn mi có sở thích tự ngược hay sao đấy, trước khi đến đây, chủ
nhân chỉ dặn ta một câu: ngài đang cần một con chó dò đường, và tất nhiên nó
phải không được thông minh cho lắm, mi hiểu chứ?”

Chung Vạn Sơn bất lực trả lời “như ngươi mong muốn”, đã từng là người chơi như
nhau nay lại rơi vào tình cảnh này, hắn đành bất đắc dĩ nhận mệnh, hắn có thể
chết nhưng tuyệt đối không thể để bốn người con gái bên mình chết theo.

Ánh mắt âu yếm nhìn bốn người con gái bên cạnh, hắn ngập ngừng “ta xin lỗi”

“không, người không có lỗi, lỗi ở chúng em đã không bảo vệ được người”, cả bốn
cô gái đồng thanh đáp lại.

Hỏa diễm ấn ký trên trán Onar dần biến mất, một lúc sau cô ta tỉnh táo trở
lại, “sao rồi?”, đối tượng cô ta hướng tới dĩ nhiên là bò ca, thuộc hạ “tâm
phúc” nhất thời.

“Đại nhân đã giải quyết xong rồi”, bò ca cung kính đáp lại.

Onar có chút xấu hổ lên tiếng “thật mất mặt, kỳ này trở về ta sẽ thành trò
cười trong mắt bọn chúng mất”

“Ngài đã cố hết sức rồi, tin tưởng cho dù ai đi chăng nữa trong trường hợp của
ngài cũng như vậy thôi, tất nhiên là trừ các Sáng Tạo giả và thủ vệ thuộc Tháp
Thiên Đường ra”, bò ca được dịp sẵn sàng vuốt mông ngựa không tiếc lời.

“Ngươi nói cũng đúng”, Onar gật đầu cho là phải, cô ta cũng không tiếp tục bàn
về nhiệm vụ lần này nữa, mục đích đã hoàn thành, cũng đã đến lúc quay về.

Chỉ thấy Onar tiến tới nắm tay Chung Vạn Sơn và Tứ Kiếm, cầm trên tay một viên
đá lập phương thủy tinh, cô ta bóp mạnh một cái.

Một cánh cửa tử sắc hiện lên, nó được trang trí bằng họa tiết của Bát Đại Tinh
Linh tương ứng với Bát Đại Chủng Tộc tại Linh giới, đây là Gate chuyên dụng
dành cho thuộc cấp của Yurika.

Từ đầu đến cuối quá trình Lord theo dõi không bỏ lỡ một thời khắc nào, những
làn hắc vụ mờ nhạt dần tụ lại thành một thân ảnh hắc bào giữa sườn núi.

“Thì ra là vậy”, cậu lẫm bẩm.

“Cũng đến lúc ta tìm một con chó riêng mình”, phân thân này của Lord không trở
về mà tiến xuống các thôn làng bên dưới.

Dọc theo sườn núi phía nam dãy Bạch Long Vĩ, một thân ảnh lấy tốc độ cao đang
trên đường xuống núi, địa hình hiểm trở không làm khó hắn, những lùm cây, vách
đá, đường đứt gãy hắn không chút khó khăn vượt qua, hắn khoác tầng hắc khí dày
đặc như đêm đen lượn lờ quanh người, tùy thời phân tán, phiêu diêu bất định.

Thân ảnh này là phân thân của Lord, cậu muốn kiến tạo một thế lực mới cho
mình, trong tương lai cậu sẽ đối đầu với nhiều đối thủ khác nhau, việc tạo cho
mình một cơ sở ngầm là cần thiết, Tháp Thiên Đường tuy mạnh nhưng không thể
chống lại sự vây công từ các thế lực, đặc biệt trong tình trạng thiếu thốn
nhân lực hiện nay.

Không cần biết động cơ của Yurika là gì, ít nhất cô ta hiện không phải nhân
loại, mọi người đang chung một chiếc thuyền, bất cứ sai lầm nào cũng có thể sẽ
trả giá đắt.

Đứng trên một mỏm đá nhô cao, Lord phóng tầm mắt bao quát xuống dưới, trời đã
về chiều, xa xa ẩn hiện những mái nhà tranh đậm chất cổ đại và từng mảng khói
bếp bốc lên nhàn nhạt.

“Cảm giác của ta ngày càng nhạt”, Lord thở dài, hiệu ứng huyết mạch chủng tộc
đang dần hiện hữu.

Ánh mắt cậu nhìn họ không khác gì nhìn những con lợn trong trang trại kiếp
trước, điều đó khiến cậu sợ hãi, cậu thấy ghê tởm chính bản thân mình, dường
như cậu không còn là chính cậu nữa, mà là Lord, chúa tể loài rồng, theo đúng
nghĩa.

Gạt hết những cảm xúc ngổn ngang qua một bên, Lord phiêu phù bay xuống dưới,
liệu cậu có thể trở lại, không ai trả lời được, Lord phải chấp nhận một thực
tế rằng Trái Đất đã không còn và đây mới chính là ngôi nhà cuả cậu.

Đôi lúc cậu tự hỏi thứ được gọi là Dự Án Vincent này là gì?, phải chăng nó
không đơn giản như lời người ta nói, một ý nghĩ điên cuồng xẹt qua trong mắt
cậu “thật điên rồ”, Lord tự cười về suy nghĩ có phần điên khùng của mình.

“Xin thông báo. . . ta là William Wilson, vật phẩm ta sử dụng là một trong
tổng số 100 bảo vật cấp độ Wourld, một trong số các chức năng của nó là khả
năng truyền đạt qua không gian, chúng ta cần một cuộc họp thượng đỉnh giữa 10
guild mạnh nhất, đây là một thế giới không tồn tại ma pháp, thần lực, để tránh
trường hợp xảy ra chiến tranh, bản đồ thế giới cần được vẽ lại một lần nữa bởi
chúng ta, những kẻ được gọi là Thần”

“Crắc”, chiếc cốc trên tay Arthur đã vỡ từ lúc nào.

Trong một mảnh không gian tối đen, một bóng người nằm im trên đó, đôi mắt ông
ta khẽ mở, rất nhanh sau đó liền đóng lại.

Hàng loạt phản ứng dây chuyền từ nhiều người chơi hiện phân tán khắp nơi trên
đại lục, một vị sư già ngồi thiền gần sâm lâm đại thụ thở dài “kết cục thế
giới này liệu sẽ thay đổi?”, tiếng gió rít gào qua từng tán lá. . .vị sư khẽ
nhắm mắt lại, tiếp tục thiền định.


Dự Án Vincent - Chương #12