Ở những ngày tiếp theo, Trương Thiết hoàn toàn ở trong nhà điên cuồng tu
luyện, đối với hắn bây giờ thì thực lực tiến triển càng nhanh thì sẽ càng an
toàn hơn. Và chớp mắt đó thì đã mười ngày trôi qua
“ Trương Thiết đại ca, huynh có ở nhà không ?”
Tiếng gọi của Hàn Lập bên ngoài cửa làm Trương Thiết thoát ra từ trạng thái tu
luyện, buồn bực mở mắt ra trong lòng hắn đầy nghi ngờ
“ Quái, Hàn Lập sao lại đến tìm mình ??? Chẳng phải hắn cũng đang nổ lực tu
luyện sao ?”
Bước ra mở cửa, bên ngoài đang đứng một cậu bé tầm mười tuổi khuôn mặt bình
phàm, làn da thô đen, người đó không phải ai khác chính là cậu bạn của hắn,
Hàn Lập.
“ Hàn Lập, có chuyện gì mà đệ đến tìm ta thế ??”
“ Hôm nay là ngày khảo hạch đệ tử nội môn, đệ đến để rủ huynh cùng đi xem !”
Hàn Lập khuôn mặt phấn khởi nói, do chưa biết mình đã tu chân nên đối với hắn
thì bây giờ những võ công đó đã là rất lợi hại rồi, hôm nay có dịp nhất định
phải xem cho no mắt.
“ Ừm, cũng được. “
Trương Thiết suy nghĩ một chốc rồi gật gật đầu, thú thật là hắn không có hứng
thú gì mấy với võ công, tuy nhiên Mặc đại phu lại là một cao thủ võ nghệ cao
cường, muốn đối phó ông ta thì cũng phải có chút kiến thức căn bản trước đã.
“ Chiều nay là mình đã có thể đột phá tầng ba rồi, khi đó có thể tập một chút
pháp thuật. Là thời điểm nên so sánh một chút cùng võ công thế tục !!”. Đây
chính là suy nghĩ trong lòng Trương Thiết, biết địch biết ta trăm trận trăm
thắng
Cuộc khảo hạch nội môn đệ tử của Thất Huyền môn được diễn ra trong phương viên
mười dặm quanh Thải Hà sơn, nơi đây quanh năm bị mây mù dầy đặc che phủ. Những
đứa trẻ tham gia phải đi trong sương mù đó liên tục chống đỡ tập kích đến từ
các sư huynh, tất nhiên chỉ cần vượt qua hơn trăm chiêu là qua ải. Nhưng dù
vậy thì tỉ lệ đào thải vẫn thấp kinh người
Trương Thiết và Hàn Lập do nguyên nhân Mặc đại phu nên không cần tham gia cuộc
khảo hạch này, hai người họ đều đứng trên một tảng đá bên ngoài để quan sát
các cuộc chiến.
Trái ngược với Hàn Lập đầy hưng phấn cùng hả hê bên cạnh, Trương Thiết chỉ
khoanh tay tập trung vào động tác của các vị sư huynh nội môn. Nhìn một lát
sau cuối cùng hắn cũng cho ra kết luận
Những vị sư huynh này khá lợi hại, động tác rất linh hoạt hơn nữa tố chất cơ
thể cũng vào gấp ba người thường, dù cho Trương Thiết giờ là Luyện khí kì tu
sĩ đi chăng nữa nếu chưa nắm giữ thuật pháp cũng sẽ bị miểu sát ngay.
Mà cho dù có pháp thuật gia thân thì hắn cũng chưa chắc đã làm gì được họ, bởi
trong Thiên Cương quyết đã ghi rõ dù là Hỏa cầu thuật pháp thuật cấp thấp cũng
cần 1 giây ngưng tụ, trong một giây này nếu là cao thủ thì đã đủ giết chết hắn
rồi. Mặc đại phu thì chính là thuộc dạng cao thủ đó
“ Vẫn không được, nếu đúng như mình nghĩ thì phải đến luyện khí 6 tầng trở lên
mới có thể đối mặt cùng lão ta. Có lẽ mình phải ẩn nhẫn thêm nữa, mà với tốc
độ tu luyện của mình thì chắc khoảng 2 năm là đủ “
Trương Thiết đưa ra quyết định trong lòng, tuy nhiên hắn sẽ không từ bỏ việc
học tập pháp thuật, đây là để đề phòng việc cốt truyện thay đổi dẫn đến Mặc
đại phu ra tay với hắn trước.
Sau khi xem hết cuộc khảo hạch thì hai người mạnh ai đi về phòng người đó, đối
với anh bạn Hàn Lập này thì Trương Thiết cảm giác rất tốt, làm người dù không
quá thật thà nhưng cũng đáng giá tín nhiệm, còn về chiếc bình thần bí sau này
thì Trương Thiết quyết định sẽ không cướp của cậu ta, cơ duyên của ai người đó
hưởng, chính bản thân hắn cũng có bí mật của mình không phải sao ? ( Chủ yếu
chiếc bình đó quá ảo !! Thêm tư chất thằng main thì tác khỏi viết cho rồi !!)
......
Buổi tối trong Thần Thủ cốc thật an tường, ánh trăng nhu hòa chiếu lên vạn vật
như một tấm lụa bạc, long lanh mờ ảo.
Giờ này đã là giữa khuya, tất cả mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ
trừ...
“ Hỏa cầu “
Trương Thiết đứng trong khoảng đất nhỏ phía sau phòng mình, hai tay liên tục
kết ra từng ấn quyết kì lạ, theo đó linh lực trong người hắn không ngừng tràn
vào trong hai lòng bàn tay.
“ Thành !”
Trương Thiết khẽ quát một tiếng, sau đó một ngọn lửa dần xuất hiện rồi ngưng
tụ thành một quả cầu lửa màu vàng, đây là điểm khác biệt của người tu luyện
Thiên Cương quyết, uy lực cũng mạnh hơn so với Hỏa Cầu bình thường.
“ Phá “
Trương Thiết mĩm cười nhìn Hỏa cầu rồi khẽ phất tay, hỏa cầu bị lực đẩy bay
đến một tảng đá lớn gần đó
Ầm !!
Một vụ nổ bạo tạc ra, khi khói bụi tan đi thì thấy tảng đá to bằng nửa thân
người đã bị nổ ra một cái hố to bằng đầu người
“ Chết bầm “
Nghe tiếng nổ, nét mặt Trương Thiết tái xanh, sau đó bất chấp sự mệt mỏi do
linh lực thiếu thốn hắn vội chui vào một bụi cỏ gần đó rồi co lại thành một
đoàn, hô hấp cũng giảm nhẹ lại đến mức thấp nhất
Vụt !!
Một ngọn gió nhẹ cuốn qua, sau đó một thân ảnh đạp cành cây nhẹ nhàng hạ xuống
đất trống ngay vị trí tảng đá. Nhìn kĩ lại thì thấy đó là một ông lão già nua
khoảng sau mươi, râu tóc thì bạc phơ nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng
“ Quả nhiên là Mặc đại phu “
Trương Thiết khẽ đảo ánh mắt nhìn lướt qua nhưng ngay lập tức lại thu hồi, hắn
từng đọc trong tiểu thuyết là mấy cao thủ võ lâm này rất nhạy cảm khi có người
nhìn mình
Mặc đại phu lặng im đứng nhìn tảng đá, không biết ông ta suy nghĩ gì chỉ thấy
nét mặt ông ta biến ảo bất định, Trương Thiết nhờ tai thính hơn người nên
loáng thoáng nghe được vài từ
Tu chân... kế hoạch... nhanh lên
Qua một lát sau Mặc lão phu cuối cùng cũng rời đi, Trương Thiết kiên nhẫn chờ
thêm chốc lát rồi mới dám ra ngoài, nhìn về phía Mặc đại phu rời đi ánh mắt
hắn có chiều suy tư rồi cũng nhanh chóng trở về phòng, hôm nay quá sơ suất
rồi, sau này nhất định phải cẩn thận hơn.