Liên Minh Cửu Giới


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Hồng Trần đem thi thể của Mục Thanh Thanh về đến nhà, trong lòng hắn có một suy nghĩ, nếu hắn có sức mạnh vô song vượt qua cửu giới, vậy thì hắn có thể cải tử hoàn sinh cho Mục Thanh Thanh, cho dù hy vọng mong manh đến thế nào hắn vẫn muốn thử.



Hồng Trần thử tất cả mọi cách, đem thiên địa linh khí nồng đậm nhất đưa vào trong cơ thể Mục Thanh Thanh, nhưng vẫn không thể.



Hồng Trần biến mất, rồi lại xuất hiện, trong tay là vô vàng nhân sâm, thảo dược trân quý, đan dược ngàn năm, thậm chí hắn còn tìm những tồn tại vô địch để chuyển sinh cơ cho nàng, nhưng nàng vẫn nằm im bất động.



Đến lần cuối cùng, Hồng Trần dồn tất cả các lực lượng tinh hoa nhất của đất trời đưa vào cơ thể nàng, nhưng nàng vẫn nằm im không cử động, hắn lại rơi vào tuyệt vọng.



Lúc này, Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, hắn thấy nàng đang cười, một nụ cười đối với hắn xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời này, sau đó bỗng nhiên cơ thể của nàng sáng lên, rồi từ từ biến mất.



Hồng Trần hoảng loạn lao lên giữ cơ thể của nàng lại, nhưng hai tay hắn lại chộp vào hư không, Mục Thanh Thanh đã chết, đã biến mất, thứ tồn tại duy nhất của nàng và Hồng Trần bây giờ là bức thư cuối cùng của nàng.



Hồng Trần như điên như dại, hắn gào lên trong đau đớn, mãi thật lâu sau khi bị giam vào tòa tháp hắn mới hiểu Mục Thanh Thanh là cái giá cuối cùng hắn phải trả, một người mà hắn yêu sâu đậm.



Lúc này, tại Sở phủ.



9 người đang đứng trong sân nhìn cục diện hỗn loạn, một người trong số đó nói:



- Ngay cả Thần Hoàng cũng bị chém chết, có lẽ hắn có cấp bậc Đại Hiền hoặc là vài kiện Tiên Đế chân khí



Một người khác trả lời:



- Không cần quan tâm hắn cấp bậc nào, hắn dám đối đầu với chúng ta, chung qui là hắn sẽ đối đầu với cửu giới.



- Có khi nào hắn quay lại đây không, có cần chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ ?



- Hắn dám quay lại đây sao ? chúng ta có 5 Đại hiền, 4 Thần Hoàng, 1 người trong chúng ta cũng đủ tận diệt hắn.



- Mỗi người chúng ta đến từ một giới khác nhau, ở chung không tiện lắm, thôi thì bây giờ trở về báo cáo việc ở đây trước đã, sau đó rồi tính.



Những người còn lại gật đầu, nhưng khi quay lại đã thấy trước cửa xuất hiện một thân ảnh. Một thanh niên trẻ tuổi mặt áo bào trắng đứng phất phơ trong gió, khuôn mặt không hiện lên bất cứ cảm xúc nào.



Một người trong 9 người lên tiếng:



- Thằng nhóc phàm nhân kia, ở đây không có việc của ngươi đâu, mau chóng cút đi cho ta.



Một người khác lên tiếng:



- Ta cứ thấy thằng nhóc này là lạ, ta nghe kể hình như trước đám cưới có một thằng nhóc chạy đến nói mình là phu quân của cô dâu, nhưng lại bị đuổi về, có khi nào là hắn không.



Tất cả nhìn chằm chằm vào người thanh niên, lúc này người thanh niên từ từ rút thanh kiếm trong tay ra, mắt nhìn vào trong đám người. Một Đại Hiền trong đám người cười nhạo:



- Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà bày đặt động đao kiếm, về nhà đi đừng ở đây làm ta chướng tai gai mắt, không thì ta cho ngươi biết thế nào là động đao kiếm.



Nhưng ‘Vù’, người thanh niên đã đứng trước mặt vị Đại Hiền, những người còn lại chưa kịp lên tiếng thì đã đầu rơi khỏi cổ, vị Đại Hiền lắp ba lắp bắp nói:



- Ngươi, ngươi dám giết người của liên minh cửu giới, bây giờ ngươi đầu hàng giơ tay chịu trói ta sẽ bỏ qua tội chết còn không thì…



Nhưng hắn chưa kịp nói đã bị người thanh niên cắt ngang:



- Ngươi có biết tại sao cho để cho ngươi sống ? ta cần một người báo tin. Nói rõ cho cái liên minh ngu ngốc của ngươi biết, trong vòng ba canh giờ, đem tất cả người của các ngươi tập trung trước cổng thành, nếu không ta đồ diệt thành Mộc Nha này, sau đó là những thành lớn ở Nhân Hoàng Giới, sau đó là tám giới còn lại của các ngươi.



Vị Đại Hiền kia tuy trong lòng sợ hãi nhưng vẫn rất mạnh miệng:



- Được, được lắm, ngươi cứ ngon thì chờ đi, ta nhất định tru di cửu tộc, lăng trì xử tử ngươi đến chết.



Người thanh niên cười lạnh, sau đó như nghĩ ra thứ gì, cuối cùng hắn nói:



- Theo như ta biết thì truyền tin chỉ cần cái miệng thôi, những cái còn lại hình như không có tác dụng lớn lắm.



Không đợi vị Đại Hiền kia phản ứng, chỉ nghe ‘Xoẹt’, một con mắt, một lỗ tai, hai cánh tay, đã bị nam thanh niên chém đứt. vị Đại Hiền chỉ kịp ‘A’ lên trong đau đớn.



Sau đó hắn thả vị Đại Hiền chạy đi.



Vị Đại Hiền chạy rất nhanh, trong lòng tự nhủ thầm còn rừng sợ gì không có củi đốt, trước tiên phải sống sót, sau đó mới báo thù tên khốn súc sinh kia. Trong thoáng chốc hắn đã đến trước cửa Tề phủ.



Tề phủ, tuy không giống như Sở phủ làm đại diện cửu giới nhưng là người giữ liên lạc giữa liên minh cửu giới, có trách nhiệm rất quan trọng.



Vị Đại Hiền lao thẳng vào Tề gia không khách khí. Tề Khang, chủ nhân Tề gia nhìn thấy vị Đại Hiền thì thoáng giật mình, hỏi:



- Trương đại nhân, sao trông ngài lại chật vật như thế, chúng ta có thể giúp gì được cho ngài ?



Vị Đại Hiền họ Trương gằn giọng:



- Chuẩn bị truyền tống cho ta, ta muốn đến thành Long Đằng ở Thiên Hoàng giới.



Thiên Hoàng giới, một thế giới có 5 đại lục, mỗi đại lục hình thành nhờ những ngọn núi lớn bay lơ lửng được nối với nhau bằng những cây cầu và nhiều sợi dây xích to dài.



Nơi này trông rất đẹp, thanh tịnh, thiên địa linh khí dồi dào, vì vậy được chọn trở thành nơi họp mặt của liên minh cửu giới.



Lúc này, tại một phòng nghị sự to lớn nằm trên một đỉnh núi cao, các chư lão đang quây quần nghe Trương Đại Hiền báo cáo:



- Tên phàm nhân kia chắc chắn có được sự trợ giúp từ một người hay một tổ chức nào đó rất cường đại, bởi vì một mình hắn không thể nào gây ra chuyện này được, hắn còn nói, còn nói….



Một vị các lão già hỏi:



- Hắn nói gì, sao ngươi cứ ấp úng mãi thế, có gì cứ nói, bị một phàm nhân dọa cho người không ra người như thế kia thì còn ra hệ thống gì.



Vị Đại Hiền, lắp bắp:



- Hắn nói trong vòng 3 canh giờ nếu không đến trước cổng thành thì hắn sẽ đồ diệt cả thành, sau đó đồ diệt cửu giới gà chó không tha.



- Hồ đồ, một tiểu bối vô tri cuồng vọng ngu ngốc, lại làm cho Đại Hiền như ngươi sợ mất cả mật, phạt ngươi 1 năm bế quan không ra khỏi cửa nửa bước.



Vị các lão quát lên.



Sau khi vị Đại Hiền rời khỏi, lúc này một người khác lên tiếng:



- Giờ giải quyết như thế nào, hay là chúng ta đi thử một chuyến, ta cũng muốn biết tên đó có lợi hại gì.



- Không cần, tồn tại như chúng ta, 1 người xuất quan cũng đã gây ra kinh thiên động địa, sao có thể vì một tiểu bối cuồng vọng mà không để ý đến mặt mũi chứ.



- Theo như ta thấy chín người chúng ta mỗi người cử ra một đạo quân nhỏ của mình đi dẹp tên vô tri đó, vậy là đủ.



- Được, như vậy đi. Mỗi người cử ra 3 Đại Hiền, 5 Thánh Hoàng, mỗi vị Đại Hiền mang theo 1 món Tiên Đế chân khí, lực lượng như vậy đủ đồ diệt 5,6 giới rồi, không tin là tên tiểu bối vô tri cuồng vọng kia chịu được.



- Được, quyết định vậy đi.



Tất cả các lão gật đầu.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #6