Câu Chuyện Về Cửu Giới (2)


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Lúc này Sở Hiên ra lệnh:



- Người đâu, đem tên người lạ đầu đường xó chợ này quăng ra ngoài để buổi lễ còn tiếp tục.



Trong lòng Sở Hiên rất vui vẻ, qua đêm nay hắn sẽ cho người tìm dược sư chữa trị khuôn mặt của Mục Thanh Thanh, vậy là hắn đã có được một thê tử khuynh quốc khuynh thành.



Đám người hầu chạy tới bên người Hồng Trần, Hồng Trần vẫn đứng đó mặc cho người ta lôi kéo, quăng hắn ra một con hẻm nhỏ, lúc này hắn đã thật sự chết lặng.



Hắn lang thang về đến nhà, nơi này chứa bao kỷ niệm vui buồn, những củ khoai tây còn nằm trên bàn, nếu như ngày thường lúc này nàng đã bán vải dệt và trở về nhà, hai người cùng nhau nướng khoai lang, tuy nghèo khổ nhưng rất hạnh phúc.



Trong tay hắn lúc này là thanh kiếm, hắn không biết là của ai, chỉ biết lúc chạy ra khỏi nhà nó đã nằm ngay trước cửa. Hắn không có binh khí nên tiện tay đem đi luôn.



Thanh Kiếm trong tay rất vừa, như thể làm riêng cho hắn vậy, cầm trong tay cho hắn có cảm giác như một dòng Thiên Địa chi khí đang cộng hưởng giữa Hồng Trần và thanh kiếm và ngày càng mạnh hơn



Nhưng lúc này Hồng Trần chẳng còn tâm tư vào việc này nữa, hắn vứt cây kiếm sang một bên, rồi chính mình tìm một góc nhà, ngồi thẫn thờ.



Cho đến khi trời sáng, lúc này trong lòng hắn nghĩ có lẽ tất cả đã kết thúc thì người hàng xóm lại đưa cho hắn một phong thư và một tin tức, sau khi nghe xong tin này thì Hồng Trần một lần nữa thẫn thờ, nước mắt lăn dài trên má. Mục Thanh Thanh tự vẫn ngay trong đêm tân hôn, trước khi chết nàng đã để lại một lá thư cho Hồng Trần.



Hồng Trần tay run run nhân lấy lá thư, bên trong ghi:



- Phu quân, ba năm nay được làm bạn tri kỉ bên cạnh chàng, thiếp rất mãn nguyện, thiếp thấy hạnh phúc lắm, dù cực khổ, khó khăn thiếp vẫn luôn tự tin đối mặt vì thiếp biết chàng luôn bênh cạnh thiếp, thiếp nhớ khoảng thời gian lần đầu gặp chàng, nhìn thấy chàng thì thiếp bỗng cảm thấy rất thân thiết, tuy chàng hôi chết đi được, hì hì, thiếp phải bắt chàng tắm biết bao nhiêu lần mới hết mùi đó, sau này nhớ tắm rửa sạch sẽ biết chưa, còn nữa, chàng rửa rau thôi mà, có cần như giật đồ không, làm rau nát hết mấy lần thiếp nhắc không nghe, hừ hừ, còn nữa, khi chàng nướng khoai phải biết coi chừng chứ, 10 củ hết 7 củ cháy khét đen rồi, làm vợ chồng ta vài hôm chả có gì ăn ,hì hì, còn rất nhiều tật xấu của chàng nữa, thiếp không muốn nói hết ra đâu. Xin lỗi phu quân, thiếp không muốn liên lụy chàng, thiếp nghĩ sẽ chẳng thể nào cùng phu quân nướng khoai lang được nữa rồi, phu quân phải sống tốt biết chưa, đừng phụ lòng thiếp, đời này kiếp này thiếp chỉ yêu một mình chàng mà thôi, phu quân chàng hãy bảo trọng.



Thư viết đến đây có vài chỗ thắm đẫm nước mắt của Mục Thanh Thanh, nhưng giờ đây lại hòa lẫn thêm nước mắt của Hồng Trần, trước mắt giờ trở nên mờ nhòe đi. Hắn hối hận, tại sao lúc trước hắn không cho nàng biết sức mạnh của bản thân, nếu như nàng biết chắc chắc sẽ tin tưởng hắn



Hồng Trần lúc này chỉ có một ý nghĩ, báo thù, nhất định phải báo thù sau đó đem thi thể của Mục Thanh Thanh đi an táng.



Hồng Trần phất tay, thanh kiếm bị quăng trong góc bỗng bay vào tay hắn, lúc này không khí xung quanh bỗng nhiên ngưng trệ, chớp mắt hắn biến mất.



Sở quân phủ.



Lúc này Sở Phong đang quát tháo om sòm:



- Con tiện nhân này, đúng là làm chúng ta mắt hết mặt mũi, nghĩ thử xem một tân nương lại tự sát trong đêm tân hôn, thiên hạ họ sẽ nghĩ như thế nào.



Sở Hiên bình tĩnh hơn, nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận:



- Cha, người yên tâm đi con sẽ tìm cách làm nhỏ chuyện này lại



- Làm nhỏ ? ngươi nghĩ làm sao có thể làm nhỏ chuyện này được nữa ? ai ai cũng biết hết, cả cái thành Mộc Nha này còn ai chưa biết ? ngươi nói thử xem.



Sở phong lại quát lên



Sở Hiên trầm ngâm một lúc sau đó nói:



- Con có kế này. Chỉ cần nói cô nương đó có ơn với Sở gia ta, chúng ta nợ cô nương đó một ân huệ, mà cô ta bị một căn bệnh cửu tử nhất sinh, trước lúc chết muốn được một lần xuất giá, nên chúng ta thành toàn. Như vậy ngược lại chúng ta trở thành người tốt rồi.



Sở Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu:



- Được, cứ như thế mà làm đi.



Nhưng khi hai cha con vừa quay lại đã thấy một người, chính là thiếu niên trẻ tối hôm đó, nhưng đặc biệt hơn là thiếu niên này xuất hiện mà Sở Phong và Sở Hiên không phát hiện bất cứ dao động nào, đây mới thực là đáng sợ.



Hồng Trần lúc đầu còn giữ được chút lí trí, nhưng sau khi nghe hai cha con Sở Phong nói chuyện thì sự tức giận đã lên đến tột đỉnh, bây giờ thần trí bắt đầu đã bị sự tức giận và lòng trả thù chiếm lấy, hắn bây giờ đã không quan tâm ai là bạn ai là thù nữa.



Thấy Hồng Trần lặng im bất động, Sở Phong lúc này lên tiếng:



- Tên súc sinh nhận nhầm người vẫn còn ở đây cơ à, hôm nay tâm tình ta không tốt một là ngươi biến, hai là ta rút xương ngươi cho chó ăn



Nhưng Hồng Trần không trả lời, chỉ âm trầm nhìn hai cha con Sở Phong sau đó từ từ rút kiếm ra.



Sở Phong thấy Hồng Trần rút kiếm ra thì nghĩ tên tiểu bối muốn làm liều, nhìn tên này chẳng khác gì người thường cả nên hắn chỉ vận lên 3 phần sức mạnh đủ nhào Hồng Trần thành bột.



Nhưng, ‘Xoẹt’, đầu của Sở Phong đã lìa khỏi cổ. nhanh đến mức tất cả chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi. Sở Hiên nhìn đầu của cha mình rơi xuống đất vừa sợ vừa giận, hắn nhìn Hồng Trần, Hồng Trần thậm chí một cái mí mắt cũng không nhảy. sau đó Hồng Trần lại nhìn qua Sở Hiên



Tim Sở Hiên lúc này đập loạn xạ lên, hắn nhanh chóng rút một món Tiên Đế chân khí ra, bắn về phía Hồng Trần. Trong miệng thì thét lên:



- Tên súc sinh hôm nay ta phải giết ngươi



Nhưng Tiên Đế chân khí bay về phía Hồng Trần, Chỉ nghe ‘Xoạt’ một tiếng, Tiên Đế chân khí bị chém làm hai mảnh. Lúc này Sở hiên rất sợ chết, lần đầu tiên một vị Thần Vương sợ một phàm nhân giết mình. Lúc này hắn thét lên:



- Ta, ta là người đại diện cho liên minh cửu giới, nếu như ngươi giết ta ngươi sẽ đối chọi với người của cửu giới.



Sở Hiên nghĩ rằng nếu nói như thế sẽ dọa được Hồng Trần, tuy nhiên đáp lại hắn chỉ là một ánh mắt hờ hững.



‘Vù’, Hồng Trần đã đứng ngay trước mặt của Sở Hiên một tay bóp cổ nâng Sở Hiên lên, sau đó răng rắc, Sở Hiên chỉ kịp hét một tiếng sau đó chết. một cái chết được gây ra bởi một phàm nhân



Sau khi giết chết hai cha con Sở Phong, Hồng Trần chưa dừng lại, hắn đồ diệt hết tất cả người trong Sở gia, sau đó hắn đem thi thể của Mục Thanh Thanh rời khỏi Sở gia.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #5