Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả
Trong một năm đầu tiên sau khi đến cửu giới, Hồng Trần cứ lang thang từ nơi này đến nơi khác, bộ dạng hắn thống khổ còn hơn cả ăn mày, có người gặp hắn thì tránh né vì mùi hôi thối của hắn, có người gặp hắn thì lại đè hắn ra đánh đập để xả giận.
Hồng Trần như một cái xác không hồn, mặc dù bị đánh đập, sỉ vả nhưng hắn không có bất cứ hành động chống trả nào, như thể hắn là một khôi lỗi không có cảm xúc vậy.
Sau hơn một năm bị chà đạp, Hồng Trần vẫn không khá hơn được chút nào, hắn vẫn lang thang, nay đây mai đó không có điểm dừng.
Lúc này hắn gặp được một cô nương khoảng 16 tuổi, chính cô nương này đã thay đỗi cuộc đời hắn, cô nương này là một cô nhi, tự chính bản thân mình nuôi lớn, cô ngày ngày dệt vải trồng rau, bắt cá kiếm tiền. Lại nói, cô nương này không trông xinh đẹp, mà còn có vài phần xấu xí, trên mặt cô có một cái bớt rất to, nhiều tàn nhang, nên không ai muốn nhận cô làm nha hoàn cả.
Nhưng nếu nhìn kĩ lại, nếu bỏ đi phần tàn nhang và cái bớt, thì cô có một sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt sáng ngời, mắt phượng, môi nhỏ, khuôn mặt và cơ thể thập phần hoàng mỹ nếu không có hai thứ dị dạng kia.
Cô nương này lần đầu tiên gặp đã không kì thị Hồng Trần, sau đó còn đưa hắn về nhà mình, tuy căn nhà rất nhỏ, có những lúc ngay cả thức ăn cũng không có nhưng cô vẫn chiếu cố tốt cho hắn.
Lần đầu về sống chung với cô, hắn vẫn cứ như người mất hồn, thật lâu sau mới hỏi được tên của cô nương này là Mục Thanh Thanh.
Mục Thanh Thanh rất tốt với Hồng Trần, hai người tuy mới gặp nhau không lâu nhưng cô vẫn đối tốt với hắn như người thân vậy.
Hồng Trần bắt đầu tiếp nhận cuộc sống mới, tiếp nhận con người, tuy nhiên hắn không cho cô biết về sức mạnh của mình, hắn sợ Mục Thanh Thanh nghĩ là hắn lừa dối cô ấy.
Rồi thời gian dần dần qua đi, 3 năm êm đềm trôi qua, Mục Thanh Thanh giờ đã 19 tuổi, cũng là độ tuổi đẹp nhất, mà Hồng Trần, vẫn giữ bộ dáng 17, 18 tuổi làm người khác ngạc nhiên, cứ như không già đi vậy. 3 năm qua hai người sống chung với nhau như vợ chồng, tuy không bái đường kết hôn nhưng hai người vẫn rất tâm đầu ý hợp.
Rồi một ngày, lúc hắn đang thu hoạch những củ khoai lang chuẩn bị cho mùa đông năm nay thì, một người hàng sớm chạy đến cho hắn biết là Mục Thanh Thanh đã bị người khác bắt đi.
Hồng Trần biết được người bắt Mục Thanh Thanh là Sở Hiên Thần Vương, một Thần Vương thiên tài trẻ tuổi và cũng là người đại diện cho liên minh cửu giới.
Sở Hiên vì nhìn thấy được nhan sắc phía sau những thứ dị dạng kia của Mục Thanh Thanh nên đem lòng chiếm giữ, tuy nhiên Mục Thanh Thanh quyết lòng cự tuyệt và nói chính mình đã có đức lang quân ở trong lòng.
Sở Hiên là một người tài hoa, lại mang một nét đẹp hấp dẫn người khác, ở cửu giới ai cũng muốn được hắn chọn dù là nha hoàn nhỏ bé đi bên hắn cạnh cũng cam lòng.
Nhưng hôm nay, Sở Hiên lại bị cự tuyệt, nó giống như một cái tát thẳng vào mặt hắn, Sở Hiên trở nên tức giận và nhất quyết bắt Mục Thanh Thanh đem về, quyết định tổ chức đám cưới lấy Mục Thanh Thanh làm thê ngay trong đêm.
Lúc Hồng Trân nghe được tin này thì cũng là lúc Mục Thanh Thanh đã bị cưỡng ép mặt áo cô dâu đầu đội khăn trùm, vì bị không chế nên nàng không thế nào chạy trốn được.
Lúc này tại Sở phủ.
- Nhất bái thiên địa…
Tiếng vang của người chủ trì buổi lễ vang lên:
- Nhị bái cao đường…
- Phu thê giao….
‘Rầm’, chiếc cửa Sở phủ bị một đạp làm cho bị gãy ra làm đôi, một thanh niên áo bào trắng xuất hiện, thanh niên tay cầm một thanh kiếm, vỏ kiếm ẩn hiện hai chữ ‘Thiên’ ‘Địa’ mập mờ. trong thanh niên thập phần bá khí.
Sở Phong Thần Hoàng, cha của Sở Hiên tức giận quát lớn:
- Là ai không biết trời cao đất dày, dám làm hỏng việc lớn của con ta, hôm nay là ngày cưới nên ta không chấp nhất, thức thời thì cút đi nếu không thì ta băm thây ngươi thành thịt vụng.
Hồng Trần nhẹ cười:
- Thức thời ? Thức thời là gì ? Thức thời là việc cướp vợ của người khác mới gọi là thức thời a.
Sở Phong giận đến đỏ mặt tía tai, là Thần Hoàng thì lời nói ra ai cũng nhượng bộ 3 phần, nhưng lần này bị một tiểu bối nói thẳng vào mặt làm hắn tức giận cỡ nào, nhưng chung quy hắn vẫn giữ bình tình được đôi chút, hắn hỏi:
- Ngươi là ai ? tại sao ngươi muốn phá đám cưới của con trai ta ? ngươi nói ngươi là chồng của Thanh Thanh nhưng theo ta được biết Thanh Thanh chưa qua cưới hỏi bao giờ.
Hồng Trần nhè nhẹ đáp lời:
- Nếu không ngươi cứ hỏi Thanh Thanh đi, ta tin nàng sẽ nói cho ngươi biết.
Giờ phút này mọi người đông đảo nhìn về phía Mục Thanh Thanh, Mục Thanh Thanh trong lòng rất cảm động, rất ngọt ngào nhưng khi định mở miệng thì có một âm thanh truyền vào tai, đó là âm thanh của Sở Hiên.
- Nàng ngàn vạn lần trả lời cho cẩn thận, nếu không ta sẽ giết hắn sau đó tru di cả nhà của hắn, nàng hãy suy nghĩ cho kĩ đi.
Mục Thanh Thanh ngây người ra, nụ cười trên môi đã mất đi, nhưng sau đó nàng gượng cười nói:
- Công tử nhất định là lầm ta với ai rồi, ta không quen biết công tử, xin công tử ngàn vạn lần đừng phá hỏng đám cưới của ta.
Tim Hồng Trần như rớt xuống, hắn cố gắng giữ vững nụ cười trên môi, nói:
- Nàng đừng sợ, dù ra sao ta vẫn có thể bảo vệ cho nàng.
Nhưng đáp lại là một câu nói hờ hững:
- Công tử xin tự trọng, ta với công tử không quen không biết, xin công tử về đi, đừng quấy rầy đám cưới của ta.
Câu trả lời này làm cho tim của Hồng Trần chết lặng, đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên là người thân biến mất, lần thứ hai lại bị nương tử sống chung 3 năm từ chối, lúc này hắn chính xác là đã chết lặng, trở nên thất thần.