Anh Hùng Xạ Điêu


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Hồng Trần nhìn xung quanh, thế giới này linh khí khô kiệt, là một cái đẳng cấp thấp thế giới, nhưng hắn cũng không có gì chê bai, bây giờ tình huống của hắn đến xem, thích hợp nhất để tu luyện là đẳng cấp thấp thế giới, từng bước đi lên.



Lúc này Hồng Trần mới triệt để thả lỏng, bắt đầu xem xét tình huống của cơ thể.



Thân thể của hắn triệt để trở lại giống như người bình thường, ngoại trừ không thể liên kết với Giới Cầu bên trong, tuy nhiên hắn cũng không lo lắn, tu luyện đến lúc lấy lại linh khí là có thể. Chỉ là không biết cấp độ nào mới có thể phóng xuất ra Giới Cầu mà thôi. Còn lại cũng chỉ là môn công pháp Vạn Giới Nghịch Chuyển Quyết.



Vạn Giới Nghịch Chuyển Quyết có một diệu dụng, làm cho nó có thể trở thành chí bảo quý giá nhất trong vạn giới, đó là dung nạp năng lượng, không phải một loại năng lượng cụ thể, mà là tất cả năng lượng, giống như Phần Quyết của Tiêu Viêm như thế, có thể hấp thu Dị Hỏa, lại giống như Bắc Minh Thần Công của Phái Tiêu Dao, có thể hấp thu công lực của người khác. Nếu Hồng Trần đủ mạnh, hắn có thể hấp thu luôn cả Thiên Đạo, về phần tại sao lúc trước hắn không hấp thu Thiên Đạo, đơn giản vì hắn không đủ mạnh mà thôi.



Sao khi xem xét xong nội tình của chính mình, Hồng Trần đã quyết định con đường, trước hết, hắn muốn hấp thu một vài công pháp, võ kỹ nhập môn, sau đó từ từ đi lên là được, đường còn dài, hắn cũng không vội vã.



Lúc này Hồng Trần mới để ý, xung quanh không biết lúc nào tuyết đã rơi trắng xóa, đọng lại trên bả vai hắn, bây giờ đã là phàm nhân, từng cơn giọ tuyết khiến hắn bắt đầu run lẩy bẩy, vội vàng kéo đôi chân đi về phía ngôi làng xa xa.



Hồng Trần ăn mặc một bộ bạch y, di chuyển trong gió tuyết giống như tiên nhân như vậy, chỉ tiếc dáng vẻ run rẩy của hắn khiến hắn giống như một kẻ bất lực, chỉ sợ di chuyển năm bảy bước sẽ té xỉu ngay tại chỗ.



Lúc Hồng Trần di chuyển vào trong thôn nhỏ, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ, bỗng nhiên xuất hiện hai vị tráng hán cản lại đường đi của hắn. Một người trong đó cười nói: “tiểu huynh đệ, xem ngươi một đường khó đi mệt nhọc dáng vẻ, nếu không chê có thể vào nhà của ta, sưởi ấm một chút, thuận tiện uống một chút rượu như thế nào.”



Người còn lại cũng ứng tiếng: “đúng vậy, đúng vậy, tiểu huynh đệ, gặp nhau cũng coi như có duyên, thêm một người bằng hữu cũng không sai.”



Hồng Trần nhìn hai người một lúc, lúc này mới gật gù: “như vậy cảm tạ hai vị hảo hán.” Sau đó cất bước cùng hai vị tráng hán vào trong.



Tuy ở ngoài tuyết lạnh, như bên trong vẫn có chút ấm áp, lúc này có một bóng người từ trong đi ra.



Nhìn đến người này, Hồng Trần trong nháy mắt cũng dừng lại một chút sau đó dời đi, tuy nhiên đó cũng không phải là rất xấu, mà người đến rất đẹp, phi thường đẹp, tuy nhiên Hồng Trần ở Thập Giới cũng gặp qua không ít, không, phải nói là giết qua không ít mỹ nữ, nên coi như định lực hắn cũng khá cao, dù vậy dừng lại một sát na cũng cho thấy nàng là cỡ nào đẹp.



Lúc này Hồng Trần trước lên tiếng: “ tại hạ Hồng Trần, một tên thư sinh nghèo, hôm nay vừa mới ra khỏi nhà không lâu thì bị lạc đường, không có mang theo tiền bạc, may nhờ hai vị hảo hán cứu giúp, không biết hai vị tôn tính đại danh, ân này sau này sẽ hoàn trả.”



Một người trong đó giơ giơ tay, cười nói: “tiểu huynh đệ nói quá lời, không có nghiêm trọng như vậy, khắp nơi đều là bằng hữu, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện đương nhiên, không cầu báo ân cái gì. Tại hạ là Dương Thiết Tâm, vị này là đại ca của ta, Quách Khiếu Thiên, còn đây là vợ tại hạ, Bao Tích Nhược.”



Dương Thiết Tâm vừa nói xong cũng ra hiệu cho Bao Tích Nhược, nàng tiến lên nhẹ nhàng chào hỏi.



Hồng Trần gật đầu, lặng yên không nói, tuy nhiên trong lòng nhất lên sóng lớn, này chẳng phải là Anh Hùng Xạ Điêu cốt truyện mở màng sao, Dương Thiết Tâm, Quách Khiếu Thiên, Bao Tích Nhược, còn có chút nữa chẳng lẽ…



Đúng như Hồng Trần đoán, một lát sau bỗng có một vị đạo sĩ cầm đi ngang qua. Dương Thiết Tâm cùng Quách Khiếu Thiên vẫn như cũ tiến lên mời người đạo sĩ. Lúc này Hồng Trần cũng không để ý ba người mà quay sang hỏi Bao Tích Nhược: “Dương đại tẩu, có thể hay không cho ta biết con đường nào tiến về kinh thành.”



Bao Tích Nhược sững sờ một lát. Sau đó cũng đem đường đi nói cho Hồng Trần. Hắn đứng lên thi lễ với Bao Tích Nhược, nói: “đa tạ, ân này ta nhớ kỹ, sau này hội báo đáp.”



Nói xong hắn xoay người rời đi. Tiến về phía kinh thành. Để lại Bao Tích Nhược có chút ngơ ngác.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #29