Gặp Lại


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Sáng hôm sau, ngoài đường phố không còn một bóng người, không ai có thể tin đây là thành Hỏa Long giàu có ngày nào, nhìn qua trông giống một kinh thành bỏ hoang hơn.



Hồng Trần đang ngồi uống trà bên ngoài quán trọ, bên cạnh còn có hai mỹ nữ đang bồi tiếp hắn, trông hắn vô cùng nhàn nhã.



Một cơn gió nhẹ thoáng qua. Hồng Trần đưa chén trà lên môi, hớp một ngụm, sau đó đặt nhẹ chén trà xuống, từ từ ngẩng đầu lên.



Phía trên không bỗng xuất hiện một người đàn ông, hắn trông khoảng 40 tuổi, uy vũ bệ vệ nhìn xuống, xung quanh người đàn ông này tỏa ra một loại không khí âm u, làm cho người ta dễ dàng sởn gai ốc.



Người đàn ông trầm ngâm nhìn Hồng Trần một lúc lâu, sau đó nói, giọng nói mang theo âm thanh lạnh thấu xương :



- Ngươi chính là tên phàm nhân đã giết vợ con ta ?



Hồng Trần gật đầu, nhàn nhã đáp :



- Nếu vợ con ngươi có tên là Bích Ngọc và Hoàng Thổ thì đúng vậy, chính là ta giết.



Hoàng Phù nhìn chằm chằm vào Hồng Trần, sát khí bốc lên ngùn ngụt, nói lớn :



- Được, vậy hôm nay để ta cho ngươi chết một cách thống khoái.



Hồng Trần mỉm cười, bảo hai nàng Nguyệt Nha lui vào, lúc này hắn nói :



- Chỉ bằng vào ngươi, mà cũng có thể khiến ta chết ư, thật tức cười, giống như người say nói mộng vậy.



Hoàng Phù hừ lạnh, âm lãnh nói :



- Được, được lắm, có chí khí, vậy thì…



‘vù’ một tiếng, hắn đã xuất hiện trước Hồng Trần, một đấm tung ra.



Hồng Trần vẫn mỉm cười, đánh ra một đấm đối lại.



‘Oanh’ một tiếng vang thật lớn, hai đấm chạm và nhau, xung quanh hai người đất đá vỡ vụn, những ngôi nhà gần đó hứng chịu sức mạnh của hai người, lung lay như sắp đổ xuống.



Hồng Trần vẫn như cũ đứng đó gương mặt lộ ra tiếu dung.



Hoàng Phù bị một đấm văng xa mấy thướt, cả người toàn là máu, trông thê thảm vô cùng.



Khi Hồng Trần nghĩ rằng sẽ dễ dàng kết thúc, lúc này vang lên tiếng cười ghê rợn của Hoàng Phù, lời nói giống như ma quỷ :



- Khặc khặc khặc, ta gặp được hắn rồi, khặc khặc khặc, ta là người đầu tiên gặp được hắn, khặc khặc khặc…



Lúc này bỗng nhiên một hình tròn Ấn Kí trên bàn tay Hoàng Phù phát ra một cỗ năng lượng cường đại, trông giống như năng lượng hắc ám hắc, làm cho không khí xung quanh hắn như bị đóng băng lại, cỗ năng lượng hắc ám này bao bọc lấy hắn, làm cho hắn lúc này trông vô cùng ghê rợn.



Hồng Trần cảm thấy có một cảm giác gì đó không ổn, nhưng lúc này hắn cũng chả để tâm, ‘Vù’ một tiếng, hắn đã đứng trước mặt Hoàng Phù, một đấm mang uy lực cực lớn xuất ra.



Hoàng Phù vẫn bị bao bọc trong hắc ám, cơ thể hắn như được khoát một lớp sương mù màu đen, Hắn giơ nắm đấm ra, đáp trả lại Hồng Trần.



‘Oanh’ , uy lực khi hai nắm đấm chạm vào nhau lớn hơn lúc nãy gấp nhiều lần, vài ngôi nhà gần đó đã bị thổi bay, Nguyệt Nha và Tố Tố bộc phát một cỗ uy lực làm lá chắn nhưng vận bị xung chấn của hai cú đấm ép đến nằm trên mặt đất, không thể gượng dậy.



Hoàng Phù bị văng ra xa hơn lúc nãy, cả người chật vật, lần này hắn nằm đó, không tiếp tục đứng dậy nữa.



Nhưng điều ngạc nhiên hơn là ,Hồng Trần cũng bị văng xa mấy thướt, tay trái của hắn bị thương, máu tươi đầm đìa, nhưng rất nhanh hắn đã bật dậy, bay thẳng đến chỗ Hoàng Phù, tung ra một cước thật mạnh nữa.



‘Oành’, một cước của Hồng Trần dẫm nát Hoàng Phù, biến hắn trở thành thịt vụng.



Hồng Trần đứng đó một lúc lâu, hắn cảm thấy một chút kì lạ, nguồn năng lượng hắc ám trong lúc Hoàng Phù bộc phát hắn chưa từng thấy bao giờ. Nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều, bởi vì tất cả đã kết thúc.



Lúc Hồng Trần quay người đi thì một cỗ đau đớn truyền đến, một cỗ đau đớn từ cánh tay truyền đến làm hắn kinh nghi bất định, Hồng Trần nhìn cánh tay của mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt.



Cánh tay của hắn không hồi phục, nó vẫn cứ thế, máu tươi từ cánh tay vẫn chảy xuống, không có dấu hiệu hồi phục.



Hồng Trần đứng ngây ra một lúc, rồi thêm một lúc, nhưng máu vẫn chảy ra, lúc này Hồng Trần mới nhận ra sự tình hiện tại, cỗ lực lượng hắc ám mà hắn mới đối mặt làm cho cánh tay của hắn mất đi sự bất tử, đây là một việc kì lạ khiến hắn vô cùng tò mò.



Hồng Trần trở về quán trọ, bước vào trong, hắn nhìn những cây cột xung quanh quán trọ lung lay gần như sắp gãy, cũng may Nguyệt Nha đã chống đỡ làm tiêu tán một phần ảnh hưởng, nếu không quán trọ cũng như những căn nhà khác bị thổi bay mất.



Nguyệt Nha và Tố Tố nhìn thấy Hồng Trần trở về, trong lòng rất vui, tuy nhiên nhìn thấy cánh tay bị thương của Hồng Trần làm hai nàng lo lắng vô cùng, tuy các nàng đã thấy hắn đánh qua vài người mạnh, nhưng chưa từng bị thương bao giờ, nhìn cánh tay hắn lúc này làm hai nàng vô cùng đau lòng.



Hai nàng lập tức chữa thương, băng bó cho Hồng Trần, cánh tay của hắn nhìn trông vô cùng thê thảm, xương thì bị nứt, nhiều chỗ bị rách ra, máu tươi đầm đìa.



Nhưng ngày hôm sau, cánh tay Hồng Trần đã trở lại bình thường, dường như nguồn năng lượng đó chỉ ảnh hưởng đến hắn một thời gian vậy.



Hồng Trần lúc này cảm thấy vô cùng tò mò về lực lượng hắc ám đó, nó từ đâu đến, vì sao nó có thể khiến hắn mất đi sự bất tử, còn hình dạng ấn kí trên tay của Hoàng Phù nữa, mọi thứ dường như làm cho hắn bị lạc vào sương mù, không tìm thấy lối ra.



Lúc Hồng Trần đang mãi suy nghĩ thì hắn bỗng cảm thấy được một nguồn năng lượng vô cùng cường đại, cũng giống như nguồn năng lực hắc ám của Hoàng Phù, nhưng thậm chí nó còn mạnh hơn rất nhiều lần, xuất phát từ một ngọn núi cách đó vài trăm dặm.



Hồng Trần không nghĩ nhiều liền biến mất, hắn muốn tìm hiểu tất cả sự thật của nguồn năng lượng này, muốn đối mặt với nó một lần nữa.



Lúc hắn đến đây thì thấy một cảnh tượng kì dị, một cô nương đang nằm sấp trên mặt đất, yếu ớt đến nỗi gần như muốn ngất đi. Phía trước nàng là một cái ấn kí vô cùng to lớn, bằng cả một con voi, nó đang phát ra một cỗ uy lực vô cùng cường đại. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên hơn là, cái ấn kí này giống như là cái ấn kí trên cánh tay của Hoàng Phù lúc trước.



Nhưng lúc này hắn không nghĩ nhiều, trước tiên là nên xem cô nương nằm đó thế nào đã.



Hồng Trần lại gần, đỡ cô nương lên, nhưng khi nhìn vào gương mặt cô nương này làm cho hắn đứng như trời trồng, miệng lắp bắp :



- Thanh, Thanh Thanh, là, là nàng sao…


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #22