Phá Hủy Ấn Kí


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Cô nương này có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thập phần hoàng mỹ, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. Nghe tiếng gọi, cô nương từ từ mở mắt, gắn sức đưa tay lên, chỉ vào ấn kí, yếu ớt nói:



- Phá, phá hủy nó,…



Nói xong dường như cô đã lâm vào cực hạn, cô ngất đi.



Hồng Trần không suy nghĩ nhiều, hắn đặt cô nương xuống, sau đó dồn sức mạnh lao thẳng đến cái ấn kí.



Nhưng Hồng Trần chưa chạm tới đã bị sức mạnh xung quanh đánh bay ra xa tới mấy thướt, phun một ngụm máu, tuy nhiên hắn không từ bỏ, nhưng cũng không lao lên tiếp.



Hồng Trần giơ cánh tay ra, trong tay thanh kiếm của hắn xuất hiện, ‘Thiên, Địa’ trên vỏ kiếm mập mờ.



Hồng Trần rút kiếm, thanh kiếm như cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn trước mặt, nó run lên trong tay Hồng Trần.



Hồng Trần nắm chặt thanh kiếm, từ từ tiến lại gần ấn kí, lực lượng xung quanh ấn kí tuy không thể đánh bay Hồng Trần nhưng cũng làm hắn bị thương không nhẹ, mỗi bước tiến gần hơn làm cho da thịt, quần áo như bị những lưỡi dao cắt ngang, mỗi bước đi khiến hắn vô cùng đau đớn, máu tươi đầm đìa.



Khi đã đến gần, Hồng Trần giơ thanh kiếm lên, nhắm vào ấn kí mà đâm thẳng tới.



‘Xoẹt’ lưỡi kiếm đâm xuyên qua ấn kí, lúc này bỗng ‘Ầm Ầm’, những tiếng động rất lớn vang lên, cả ngọn núi rung lắc dữ dội, lực lượng trong ấn kí qua vết nứt thoát ra, nhưng thanh kiếm không hấp thu được chút nào, nguồn năng lượng này sau khi thoát ra thì tiêu tán trong không khí, biến mất không thấy dấu vết.



Thanh kiếm của Hồng Trần trong lúc này bỗng bị nứt một miếng, tuy nhiên vì rất nhỏ nên hắn không cảm nhận được.



Sau đó một sự kiện kì lạ xảy ra, cây cỏ xung quanh giống như phát triển mạnh hơn, từ từ mọc dài ra, có nhiều cây xung quanh bắt đầu nở hoa, chỉ một lúc sau đã có trái.



Cả ngọn núi sau một lúc đã trở nên vô cùng xanh tươi, khác hẳn với hình ảnh già khô trước đó.



Hồng Trần cũng không quan tâm đến những việc này, hắn ôm cô nương vào lòng, biến mất, một lúc sau đã xuất hiện trước quán trọ.



Hồng Trần mang cô nương vào, đặt cô nằm xuống giường, tự tay chăm sóc cô mà không quan tâm đến những vết thương của bản thân trông còn thê thảm hơn nhiều.



Nguyệt Nha và Tố Tố thấy Hồng Trần đem một cô nương về, trông cô nương này vô cùng xinh đẹp, giống như một tiên nữ giáng trần. Thấy bộ dáng chăm lo của hắn làm hai nàng có một tư vị không nói nên lời, tuy cả hai rất tò mò nhưng cũng không lên tiếng hỏi Hồng Trần, còn thay phiên nhau chăm sóc cho cô nương kia.



Ngày hôm sau, cô nương kia vẫn hôn mê, chưa tỉnh lại, lúc này Hồng Trần bảo hai nàng nương tử đến bên cạnh, cả cơ hắn bây giờ toàn là vết thương, trông đau đớn vô cùng, tuy nhiên hắn không quan tâm, ôm hai nàng vào lòng, mở miệng nói:



- Ta biết các nàng có rất nhiều câu hỏi, vì vậy hôm nay ta sẽ cho các nàng biết mọi thứ, còn tin hay không ta cũng không miễn cưỡng.



Hồng Trần từ từ kể lại mọi chuyện, từ xuất thân của hắn, điều ước của hắn, đến khi gặp Thanh Thanh rồi bị phong ấn ra sao, không dấu giếm bất cứ điều gì.



Nguyệt Nha và Tố Tố ngồi trong lòng hắn, nghe hắn kể, lúc thì hai mắt mở to, lúc thì lại lâm vào trầm mặc. sau khi nghe hết câu chuyện, Tố Tố mở miệng hỏi:



- Lúc trước chàng có nói không thể cho ta chính thất, có phải là vì nàng ta.



Hồng Trần gật đầu, nói:



- Đúng vậy.



- Nhưng chàng nói Thanh Thanh đã chết, đã biến mất thì sao nàng có thể xuất hiện ở đây được.



- Đó là điều ta cũng không thể hiểu được. cũng có thể nàng đã luân hồi.



Hồng Trần nói đến đây thì trầm ngâm, đây là điều hắn cũng không muốn nhất, gặp lại Thanh Thanh dĩ nhiên là hắn rất vui, nhưng nếu nàng thật sự luân hồi, vậy nàng có còn yêu hắn, còn hắn có nên giữ nàng lại bên mình, hay là hắn nên rời xa nàng, âm thầm chúc phúc, tuy nhiên dù là chọn con đường nào, hắn cũng quyết định âm thầm bảo vệ nàng cả đời này, cho cô một cuộc sống trọn vẹn, hoặc ít nhất chuộc lại lỗi lầm ngày xưa.



Nguyệt Nha và Tố Tố sau khi nghe xong cũng không nói gì, với những gì hai nàng đã tận mắt chứng kiến thì tin tưởng là đương nhiên, dù sau đây cũng là phu quân của hai nàng a, cho dù hắn nói hắn ở trên mặt trăng thì hai nàng cũng tin.



Hai ngày sau, vết thương của Hồng Trần đã hồi phục được chút ít, tuy nhiên vẫn chưa lành hẳn, hắn đứng trước giường, nhìn gương mặt mỹ lệ kia, trong lòng có trăm mối tơ vò, tư vị khó tả.



Lúc này bỗng nhiên ngón tay cô nương chớp động, nàng từ từ mở mắt. ánh sáng làm nàng chói mắt một chút, sau khi đã nhìn rõ, nàng thấy trước giường có một thanh niên, toàn thân bạch bào, nhìn chăm chăm vào nàng, lúc nhìn thấy người thanh niên này, trong ánh mắt của nàng hiện lên một tia gì đó, tuy nhiên nó xảy ra rất nhanh chóng, giống như chỉ thoáng qua.



- Thanh Thanh, nàng đã tỉnh, nàng cảm thấy như thế nào.



Khi nàng định mở miệng thì người thanh niên đã lên tiếng trước, lúc này nàng chớp chớp đôi mắt, hiện lên vẻ tò tò nói:



- Ngươi là ai, sao lại biết tên của ta, nhưng mà ta chưa từng thấy ngươi bao giờ, có phải ngươi đã đến U Thánh Giới. còn cái ấn, nó đã bị phá hủy chưa.



Nghe câu trả lời của nàng, Hồng Trần thở dài, câu trả lời này cũng đủ nói lên tất cả, hắn im lặng trong chốc lát, nói:



- Không, là ta nhận lầm người, có lẽ chỉ là hơi trùng hợp…



Im lặng một lúc nữa, Hồng Trần nói tiếp:



- Thanh Thanh cô nương, cô nương đến từ đâu chẳng lẽ là U Thánh Giới, tại sao cô lại xuất hiện ở trên ngọn núi đó, còn cái ấn kia là sao.



- Ngươi trả lời ta trước đã, ngươi đã phá hủy cái ấn kia chưa.



Hồng Trần không nói, chỉ gật đầu.



Thanh Thanh thấy Hồng Trần gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này nàng mới nói:



- Ta là Mục Thanh Thanh, là Nữ Đế đời thứ 12 của U Thánh Giới.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #23