Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả
Sáng hôm sau, ba người Hồng Trần đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của tiểu nhị. Hồng Trần mở cửa ra, nhìn gương mặt trắng bệt của tiểu nhị, giọng bất mãn hỏi:
- Sáng sớm đập cửa phòng của khách nhân còn đang ngủ hình như không tốt cho lắm thì phải, có chuyện gì ngươi cứ nói nhanh đi, ta đây còn muốn ngủ thêm chút nữa.
Tiểu nhị gấp đến bở hơi tai, nói nhanh đến líu lưỡi:
- Khách, khách quan bây giờ mà ngài còn có tâm trạng ngủ được sao, có phải hôm qua ngài đã đắc tội với ai không.
Hồng Trần gõ gõ đầu, mơ mơ màng màng nói:
- Ai nhỉ, à ta nhớ rồi, hình như nương tử ta đập cái tên Hoàng gì gì ấy nhỉ. Đúng rồi là Hoàng Thổ.
Nói xong hắn ngáp một cái, thần tình như chuyện đó chẳng đáng nhắc đến.
Tiểu nhị nghe xong câu nói của Hồng Trần, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nói lắp bắp:
- Khách, khách quan, ngài nên trốn mau đi, ta nghe nói Hoàng Thổ đang trên đường đến đây bắt ngài. Ngài mau trốn đi nếu không chắc chắn sẽ chết thảm a. Phía sau nhà có một thông đạo nhỏ, ta sẽ cho người dẫn đường cho ngài, còn lại ta sẽ cố gắng kéo chút thời gian cho ngài, ngài mau đi đi.
Đối với sự lo lắng của vị tiểu nhị này làm cho Hồng Trần có chút hảo cảm tốt a, bất quá hắn chỉ lãnh đạm nói:
- Không sao đâu, tên Hoàng Thổ kia có gì mà làm cho ta lo lắng chứ, hắn còn thua cả một con kiến trong mắt ta.
Đối với sự lãnh đạm của Hồng Trần, tiểu nhị cuống cuồng tay chân, nói:
- Khách quan ngài không biết, tuy Hoàng Thổ thực lực không mạnh, nhưng hắn có cha là Hoàng
Phù thực lực sánh vai với Tiên Đế a, còn mẹ hắn tuy chỉ thực lực Thánh Tôn nhưng có rất nhiều Tiên Đế binh khí a, nếu mà ngài không chạy trốn mau thì…
Lời nói tiểu nhị đến đây đã bị cắt ngang bởi một tiếng quát lớn, chính xác là tiếng của Hoàng Thổ:
- Tên khốn kiếp phàm nhân kia, mau ra đây cho ta, nếu không ra nhanh thì ta sẽ cho cả cái quán trọ này biến mất cùng ngươi luôn.
Trong lòng thầm nói‘ Muộn rồi’, Tiểu nhị mặt tái mét, run run nhìn Hồng Trần, nói:
- Xin lỗi Khách quan, ta không thể giúp gì được cho ngài nữa.
Nói xong hắn từ từ lui xuống.
Hồng Trần lắc đầu, xem ra mấy người này đến khá sớm a, sau đó hắn mỉm cười, dẫn hai nàng nương tử bước ra ngoài.
Bên ngoài có gần một trăm người đang vây quanh quán trọ, ánh mắt hung ác nhìn về phía Hồng Trần, phía sau những người này có một cỗ kiệu to, Bên trên là Hoàng Thổ đang đứng, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống, phía sau còn có một nử tử nằm trên ghế dài, nhìn trẻ khoảng 30 tuổi, nàng như một bông hoa kiều mị thu hút lòng người, mỗi cái chớp mắt, cái cử động mang vẻ lười biếng của nàng làm cho người khác vô cùng mê say.
Hồng Trần mở miệng, nhàn nhạt nói:
- Không biết vị đại nhân này tìm ta có việc chi a.
Hoàng Thổ hừ lạnh, nói:
- Ngươi nghĩ giả vờ không nhớ thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi ư, hôm qua ta đã nói nhất định sẽ đem vợ ngươi về chà đạp, sau đó vứt đi, ta nói được nhất định sẽ làm được, nhưng trước hết ta sẽ cho các nàng chứng kiến phu quân của mình chết như thế nào.
- Ây da, đại nhân, làm vậy hình như không tốt lắm a, đây là ngài muốn cướp vợ người khác giữa ban ngày ban mặt a.
- Có gì mà không đúng, vợ của ngươi đánh con ta, bắt họ về bù đắp là chuyện thường, phải nói đó là may mắn của họ nữa, vì rất ít ai lọt vào pháp nhãn của con trai ta a.
Lúc này Bích Ngọc lên tiếng, lời nói thập phần ngang ngược.
Hồng Trần vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Nói như vậy thì ta phải cảm ơn Hoàng Thổ đại nhân vì đã cướp vợ của ta…
- Không sai, ngươi chỉ là một phàm nhân, có vợ xinh đẹp cũng chẳng thể giữ được, chẳng bằng giao cho con trai ta, vừa có tiền tài lại có địa vị, chẳng phải cực khổ theo tên phàm nhân không một xu dính túi như ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, nếu vợ ngươi chịu ngoan ngoãn đi theo con trai ta thì ta sẽ tha mạng chó của ngươi.
Hồng Trần thở dài, nói:
- Haiz, nói cuối cùng là muốn cướp vợ của ta a.
Hoàng Thổ lúc này lên tiếng :
- Đúng, ta muốn cướp vợ của ngươi thì thế nào, ngươi có ngon xông lên đây giết ta đi, ha ha ha, tụi bây, xông lên giết thằng phàm nhân khốn kiếp đó cho ta.
Những người xung quanh đồng loạt bay lên, Nguyệt Nha muốn xông lên thì Hồng Trần ngăn lại. nên nàng chỉ đứng im nhìn phu quân của mình.
Hoàng Thổ mỉm cười, có lẽ tên phàm nhân này đã nghĩ thông suốt, muốn buông tay chịu chết a, ha ha ha, các mỹ nữ, đợi đến khi các nàng rơi vào tay của ta, ta sẽ cho các nàng nếm trải mùi vị thống khổ.
Nhưng sự thật làm cho Hoàng Thổ không thể tin vào mắt mình. Những cánh tay chưa chạm vào góc áo của Hồng Trần thì hắn đã biến mất, trong chớp mắt đã đứng trước mặt của Hoàng Thổ, đưa tay bóp cổ nhấc bổng hắn lên.
Hoàng Thổ vô cùng hoảng sợ, hắn giãy giụa, la hét :
- Mẫu thân, mau, mau cứu con.
Bích Ngọc gầm lên :
- Tên khốn kiếp kia, mau buông tay, nếu như con ta xảy ra chuyện gì, thì ngươi chắc chắn sẽ…
Nhưng nàng chưa nói hết thì đầu của Hoàng Thổ đã bị quay ra sau, một ú ớ một tiếng rồi tắt thở.
Hồng Trần ném xác hắn như ném một túi rác sang một một bên, thở dài nói :
- Mới đầu là hắn khiêu khích ta, kêu ta giết hắn trước, sau đó ngươi lại đe dọa ta, làm thần trí ta bất an, lỡ tay giết hắn luôn rồi a, ngươi phải chịu trách nhiệm về vụ này đó nha.
- Ngươi đáng chết…
Bích Ngọc gầm lên, trong tay một Bảo khí bay ra, từng đạo pháp tắc vang lên uy nhiếp đám người phía trước, nó hóa thành một cái tháp lớn nhốt Hồng Trần vào bên trong.
Một người trong đám lắp bắp , nói :
- Tiên Đế bảo khí a, ta nghe nói nó là Hỏa Thánh Tháp của Hỏa Trần Tiên Đế, bên trong đã thiêu chết rất nhiều kẻ mạnh, đến Thần Hoàng cũng không thể sống xót a, xem ra tên phàm nhân này xong rồi.
Tố Tố và Nguyệt Nha ở bên cạnh nghe nói vậy thì trong lòng lo lắng vô cùng, nhưng vẫn không xông lên vì các nàng rất tin tưởng phu quân của mình.
Bỗng nhiên ‘Oanh’ một tiếng, bảo tháp bị bể ra làm hai, Hồng Trần ở bên trong từ từ bước ra, tay phủi phủi áo, nói :
- Chỉ là cái lồng rách mà cũng đòi nhốt ta, hừ.
Bích Ngọc thần sắc hoảng sợ, nhưng nàng vẫn giữ được bình tĩnh, trong tay rút ra 5,6 tiên đế bảo khí thi triển về phía Hồng Trần, từng đạo pháp tắc chói lóa sáng rực lên.
Hồng Trần vẫn ung dung tiến về phía Bích Ngọc, hắn nhẹ giơ tay, một đấm làm cho một kiện Tiên Đế bảo khí vỡ làm đôi, rồi đấm thứ hai, thứ ba. Các loại tiên đế bảo khí vỡ vụn rơi ra trên đất.
Đến khi kiện Tiên đế bảo khí cuối cùng bị vỡ, Hồng Trần đã đứng trước mặt của Bích Ngọc, sắc mặt nàng lúc này trắng bệch , lắp bắp nói :
- Ngươi, ngươi đừng giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được, làm trâu làm ngựa cũng được, đừng, đừng giết…
Nhưng Hồng Trần đã nhanh chóng bóp lấy cổ nàng, tay bóp mạnh, Bích Ngọc đến lúc chết vẫn trợn trừng, trông khó coi vô cùng, hắn khẽ hừ một tiếng, nói :
- Trên đời ta ghét nhất loại đàn bà như ngươi, không biết xấu hổ, tham sống sợ chết.
Nói xong hắn vứt xác nàng sang một bên. Quay sang nhìn mấy trăm tên còn lại, hỏi nhẹ:
- Các ngươi còn muốn đánh.
Đám người ngơ ngác một lúc, đưa mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu bỏ chạy tán loạn, đây quả thực rất khủng bố a. tên này thực sự là quái vật rồi.
Ngay sáng hôm đó, tin tức mẹ con Hoàng Thổ chết làm dân chúng xôn xao vô cùng, nghe nói Hoàng Phù ngày mai sẽ đích thân đi giết chết tên phàm nhân đã giết vợ và con trai của mình. Ai ai cũng cảm thấy ngày mai sẽ là một ngày vô cùng kinh khủng, nên chưa tới buổi trưa tất cả các cửa hàng, nhà dân đều đóng cửa, mọi người quyết định sau khi an toàn mới có thể rời khỏi nhà, tránh vô tình rước họa sát thân.
Hồng Trần dẫn các nàng trở vào trong quán trọ, vị tiểu nhị đứng đó như trời trồng nhìn Hồng Trần, hắn như vẫn chưa tin những gì vừa xảy ra trong mắt mình, sau khi định thần lại, hắn hỏi :
- Khách quan, ngài vẫn muốn ở trọ lại đây sao, ngài nên biết là Hoàng Phù có thể sánh ngang Tiên Đế a.
Hồng trần gật đầu, nói :
- Không sao, chuyện của ta tự ta có thể giải quyết, sẽ chẳng ảnh hưởng chút nào đến ngươi và cái quán trọ này đâu.
Tiểu nhị gật đầu, không nói nữa, sau những gì hắn nhìn thấy nãy giờ thì hắn tin vị khách quan này có thể giải quyết được.