Đại Thọ


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Tin tức khu rừng cấm địa lung lay làm cho nhiều người, nhất là tu sĩ nổi lên lòng tham về truyền thuyết có rất nhiều báu vật ở trong này, nhiều người ao ước tìm được một kiện Tiên Đế chân khí hay Tiên Đế bảo khí.



Ngay sau khi tin tức này lan ra đông đảo tu sĩ đã tiến về khu rừng, ai ai cũng mong mình có cơ hội phát tài nhưng khi tất cả mọi người đến nơi thì đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn



Khu rừng đã biến mất, một khu rừng rộng lớn lại biến mất một cách nhẹ nhàng như thể nó chưa từng tồn tại, chỉ để lại một mảnh đất trống khô cằn. Điều này làm cho mọi người thập phàn kinh ngạt.



Tuy nhiên một số tu sĩ vẫn chưa chết tâm, vẫn cố gắng tiến vào mảnh đất trống ra sức đào tìm bảo vật nhưng rồi lại tay không ra về.



Lại một lần nữa tin tức khu rừng biến mất làm dậy lên làn sóng, có người cho rằng là khu rừng đã chuyển đi chỗ khác, có tu sĩ táo bạo hơn cho rằng con quái vật đã sống lại và phá nát cả khu rừng, nhưng ai nấy đều suy nghĩ về một thứ, đó là những báu vật trong khu rừng rốt cuộc đã biến đi đâu hoặc là đã về tay ai.



Nhân Hoàng Giới, Thành Mộc Nha



Một thanh niên trẻ tuổi đang nói chuyện với một ông lão khoảng 70 tuổi, nam thanh niên hỏi:



- Tiền bối, có thể cho ta biết nơi nào cho thuê nhà được không, ta muốn một nơi yên tĩnh, dù mục nát chút ít thì cũng không sao.



Ông lão nhìn nam thanh niên, trong suy nghĩ chắc là một thiếu gia công tử nào đó học bỏ nhà đi, tuy nhiên lại đem theo ít tiền nên muốn mướn chỗ rẻ mạt tồi tàn sau vài ngày lại về nhà, tuy khinh thường đám công tử ăn chơi tuy nhiên ông lão vẫn trả lời một cách nhúng nhường:



- Công tử muốn mướn nhà thì ta có một căn nhà nhỏ nằm gần góc thành, tuy hơi tồi tàn nhưng đặc biệt yên tĩnh, ta chỉ lấy 3 tinh bích một ngày thôi, không biết ý công tử như thế nào.



Người thanh niên trả lời :



- Được, căn nhà đó ta mướn, đây là 30 tinh bích, lão cứ dẫn ta đi lấy nhà là được.



Ông lão nhận lấy tinh bích, chỉ hỏi lại một câu:



- Không biết công tử xưng như thế nào ?



Nam thanh niên hờ hững đáp:



- Hồng Trần



Trên đường đi lấy nhà, Hồng Trần nhìn một chút, một lúc sau hỏi ông lão:



- Tại sao hôm nay lại đông người vậy, nhà nhà đều treo đèn lồng, không lẽ trong thành hôm nào cũng như thế à.



Ông lão nhìn thanh niên, sau đó nói:



- Hồng Trần công tử chắc là ở xa mới đến nên chưa biết, hôm nay là tiệc mừng đại thọ năm ngàn tuổi của Minh Sơn Thần Hoàng, một trong các vị tướng tài dưới trướng của Thần Không Tiên Đế.



Nghe ông lão nói vậy , Hồng Trần không ngạc nhiên, không kính sợ, trái lại là một sự hờ hững, lạnh nhạt.



Trong lòng hắn lúc này suy nghĩ về những năm tháng ngày sưa, những tháng ngày một mình một kiếm chém giết cả thập giới, đến nay tất cả đã chìm vào quên lãng.



Hắn lúc này không muốn rửa tay gác kiếm, cũng chẳng muốn đồ tể mọi nơi, việc hắn muốn làm sau khi tự do là dạo chơi hồng trần, ăn uống no say, ngắm cảnh thưởng trăng, du sơn ngoạn thủy. Hồng Trần dừng lại nơi này vì nơi này có nhiều cảnh đẹp, ngoài ra hắn cũng cần chuẩn bị đồ ăn để sau này lên đường, tuy rằng hắn bất tử bất diệt nhưng hắn rất thích ăn đồ ăn ngon mặc dù nó chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm cho hắn no bụng.



Đi một lúc nữa lúc này ông lão và Hồng Trần dừng laị trước một ngôi nhà, ngôi nhà này nhìn từ ngoài vào trong tuy hơi cũ kỹ nhưng xung quanh rất yên ắng, rất thích hợp.



Cửa trước khi mở ra đóng vào sẽ nghe được tiếng xưa cũ của gỗ, trong sân có trồng 1 gốc cổ tùng già, vì đang là mùa hè nên trông nó có một chút sức sống, trong nhà có hai gian, một gian là chỗ ngủ, một gian là nhà bếp.



Hồng Trần vào nhà, sau khi ông lão đưa chìa khóa thì đi mất, giờ đang là lúc trưa, hắn nằm trên chiếc giường cũ kỹ rồi từ từ lâm vào hồi tưởng.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #2