Truyền Thuyết Ngàn Vạn Năm


Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả

Cửu giới tồn tại một truyền thuyết. Truyền thuyết này tuy thập phần bí ẩn nhưng cũng đã để lại bóng ma trong lòng tất cả các sinh linh cửu giới, một truyền thuyết mà ngay cả tồn tại vô địch cũng chưa chắc có khả năng hiểu được.



Đó là truyền thuyết về một khu rừng canh giữ một con quái vật, một con quái vật bất tử bất diệt đã tàn sát gần như cả cửu giới hàng vạn năm về trước.



Có người nói con quái vật này là một con chân long, có người nói đó là một con phượng hoàng, có người thì cho rằng đó là một con quái vật có hàng ngàn vạn cánh tay…



Khi đó tất cả sinh linh, tồn tại vô địch còn sót lại sau cuộc tàn sát đã tập hợp lại để tạo nên một tháp phong ấn, tạm thời phong ấn con quái vật vào đó và để nó chịu đựng đau khổ dày vò và hàng ngàn vạn năm



Cái tháp này được đặt sâu trong một khu rừng dày đặt sương mù có thể cắn nuốt bất kì Tiên Đế nào lại gần. Sau đó nó dần dần chìm vào quên lãng.



Ngày nay, khu rừng này thoắt ẩn thoắt hiện, nó trở thành một cấm địa vì nhiều người cho rằng sau khi con quái vật đánh giết cửu giới đã đem tất cả báu vật giấu sâu trong khu rừng. nhưng chưa có ai có can đảm để tiến vào khu rừng vì tồn tại cấp bậc Tiên Đế còn bị cắn nuốt.



Ngày hôm nay, từng đợt từng đợt chấn động đang lan tỏa khắp khu rừng, từng hàng cây, nhánh cỏ, bị chấn động dữ dội. Mặt đất như thể bị tách ra làm hai, từng đợt chấn động ngày càng mạnh mẽ.



Lúc này trong trung tâm khu rừng, một tòa tháp đang lắc lư dữ dội. Tòa tháp trông rất cổ xưa, xung quanh tòa tháp có rất nhiều những dây xích dài, đủ các loại màu, mỗi dây to bằng ba, bốn cự xà(hoặc là trăn) gộp lại.



Từng sợi dây đang bị kéo căng hết cỡ, bỗng “Keng”, một sợi đã bị đứt. Sau đó những âm thanh “Keng,Keng” vang lên liên tục. Đến khi sợi xích cuối cùng bị đứt thì…



Oành, tòa tháp sụp đổ dữ dội , sau đó là mặt đất và cuối cùng là cả khu rừng.



Bên trong tòa tháp xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng này không phải một con quái vật như mọi người tưởng tượng mà là một con người.



Tay và chân của con người này bị xích bởi 4 sợi xích vô cùng cường đại. Nhưng, 4 sợi đang bị lung lay và cuối cùng. ‘Oanh’,4 sợi xích bị đứt và sau đó biến mất.



Con người này từ từ mở mắt ra, sau đó hắn đứng lên làm vài động tác giống như là làm nóng cơ thể.



Cơ thể của hắn trần truồng, ngoại trừ chiếc quần cộc ra. Nhìn hắn trông như thể mười bảy, mười tám tuổi. Hắn trông như một thiếu niên, da hơi ngâm, khuôn mặt không được gọi là đẹp trai, nhưng cũng có thể nói là dễ nhìn, trông hắn chả khác gì một thiếu niên mới lớn nhưng có một điểm duy nhất đó là hắn có một nét âm trầm, một nét cổ xưa.



Hắn đứng đó, hít thở một ít khí trời, một lúc sau hắn âm thầm nói một câu:



- Ngàn vạn năm rồi, thật hoài niệm



Sau đó hắn nhẹ nhàng phất tay một cái, một làn khói nhẹ bao quanh cơ thể, cuối cùng hình thành một bộ đồ trắng, bộ đồ này cho ta cảm giác đông ấm hè mát, một cảm giác không nhiễm bụi trần.



Hắn nhìn quanh cơ thể lần nữa, lúc này dường như sực nhớ điều gì, sau đó phất tay thêm một lần nữa, một thanh kiếm từ trong lòng tháp xuất hiện và bay vào tay hắn



Vỏ của thanh kiếm này màu trắng, có hai chữ ẩn hiện mập mờ trên vỏ kiếm, một chữ là ‘Thiên’ và một chữ là ‘Địa’. Thanh kiếm này nằm trong tay hắn rung lên dữ dội như cố nhân lâu ngày gặp lại.



Hắn vuốt ve thanh kiếm, sau đó lại thở dài:



- Tuy bây giờ hai ta đã tự do nhưng ta và ngươi nên dừng chém giết lại, bây giờ ta không muốn hai tay dính máu nữa, trước hết cứ xem thập giới có gì thay đỗi sau ngàn vạn năm đã.



Hắn hít vào thật sâu rồi thở dài ra một tiếng, sau đó thân ảnh hắn biến mất trong chớp mắt.


[Đồng Nhân Đế Bá] Điều Ước Cửu Giới - Chương #1