Người đăng: ๖ۣۜNhân ๖ۣۜQuả
Sáng hôm sau, sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, Hồng Trần nhìn lại căn nhà nhỏ, vẫy chào cây cổ tùng già lần cuối, leo lên xe ngựa, cỗ xe từ từ di chuyển, một lúc sau đã khuất bóng.
Hồng Trần ngồi trên xe ngựa, ôm Tố Tố nằm trong lòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi hắn giết cụ tổ Minh gia, hắn được mọi người đặt cho một biệt danh mới : Quái vật. cái tên nghe chẳng hay tí nào. Tuy nhiên nhờ nó mà Hồng Trần được mọi người xa lánh không ít. Cũng vừa đúng ý hắn.
Xe ngựa ra khỏi cổng thành được một lúc thì bỗng nhiên bị một thân ảnh chặn lại. Hồng Trần mở mắt, bước xuống xe, nhìn thân ảnh trước mặt, toàn thân bất động, có tư vị không nói nên lời.
Thân ảnh trước mặt chính là Nguyệt Nha, nàng khá tiều tụy, một thân áo lam đứng đung đưa trước gió, nàng nhìn Hồng Trần một lúc, nói to:
- Vì chàng, thiếp nguyện ý từ bỏ tất cả, thiếp yêu chàng, cho dù đánh đổi mọi thứ thiếp vẫn muốn được ở bên chàng.
Không đợi Hồng Trần trả lời, nàng đã lao lên ôm chặt lấy hắn, dường như nàng sợ chỉ cần buông tay thì Hồng Trần sẽ biến mất vĩnh viễn vậy.
Hồng Trần ôm chặt lấy nàng, hắn không do dự nữa, nếu Nguyệt Nha đã vì hắn mà từ bỏ tất cả, hắn cũng sẽ cho nàng một hạnh phúc trọn vẹn.
Hồng Trần đặt một nụ hôn lên môi nàng, Nguyệt Nha vẫn hơi vụng về, nhưng một lúc sau nàng chủ động ôm chặt cổ Hồng Trần, chỉ hận không thể hòa cùng một thể với hắn.
Hai người hôn nhau một lúc lâu, lúc Hồng Trần dẫn nàng lên xe ngựa, mặt nàng đã đỏ như ráng chiều, trông mỹ lệ vô cùng.
Tố Tố từ đầu đến cuối chứng kiến cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, nàng vẫn ôn nhu như thế, vẫn động lòng người đến như vậy.
Hồng Trần ôm Nguyệt Nha trong tay, quay sang nói khẽ vào tai nàng:
- Úi chà, tiểu nương tử xinh đẹp, đến đây với phu quân nào, chuyện tốt như thế sao thiếu phần nàng được.
Nói xong hắn kéo nàng vào lòng, ôn nhu hôn lên đôi môi nàng, làm Nguyệt Nha ngồi kế bên mặt đã đỏ giờ càng đỏ hơn.
Hồng Trần ôm hai người vào trong lòng, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc. Lúc này hắn mới hỏi:
- Nha nhi, nàng đi theo ta, cha nàng có nói gì không
Thật ra Thanh Lạc sau khi nghe tin tức Hồng Trần giết chết cụ tổ Minh gia, cũng đã quyết định trao con gái cho Hồng Trần, mặc dù hơi đau lòng khi phải xa con gái yêu quý, nhưng hắn vẫn an tâm vì biết Hồng Trần chắc chắn sẽ bảo vệ được cho nàng.
- Cha nói, cha nói…
Nguyệt Nha lắp bắp, mặt nàng đã nóng tới cực điểm.
- Hửm, cha nàng nói gì ?
- Cha, cha nói sau này nếu có trở về phải mang cho cha một đứa cháu.
Nói xong nàng cuối mặt xuống luôn, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Hồng Trần cười lớn, nói:
- Yên tâm, sau này nàng sinh cho ta năm đứa, Tố Nhi sinh cho ta năm đứa. vậy là nhà chúng ta đông vui rồi.
Nguyệt Nha hừ mũi, ngắt vào hông hắn, nói:
- Chàng đừng có mơ, thiếp chẳng thèm sinh con cho chàng.
Tố Tố lúc này cũng lên tiếng:
- Đúng đó Nguyệt Nha tỷ, tỷ đừng nghe chàng, chàng chỉ toàn nói bậy thôi.
Nguyệt Nha và Tố Tố bắt đầu nói chuyện với nhau, làm lơ Hồng Trần, hắn cười cười lắc đầu, bước ra phía trước ngồi nói chuyện với huyết mã.
Hồng Trần nói chuyện được một lúc thì sực nhớ điều gì, hắn đứng lên, trong nháy mắt biến mất, một lúc sau xuất hiện, trong tay cầm một vài đồ vật.
Hồng Trần gọi các nàng Tố Tố, hắn đưa cho mỗi nàng một chiếc vòng, nói:
- Đây là Tiên Đế bảo khí, chiếc vòng này khi các nàng gặp nguy hiểm nó sẽ bảo vệ các nàng, đưa các nàng đến nơi an toàn.
Nói xong hắn rút trong tay ra một thanh kiếm, đưa cho Nguyệt Nha, nói:
- Đây là thanh kiếm của Tiên Đế năm xưa sử dụng, công dụng cũng khá tốt, nàng thử xem.
Tất nhiên là Hồng Trần đã từng nếm qua 'công dụng' của thanh kiếm này rồi, phải nói là nó không dễ chịu tí nào.Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó rút ra một quyển trục, đưa cho hai nàng, nói:
- Đây là Phi tiên thể, ta muốn hai nàng tu luyện thể thuật này. Nhất là Tố nhi. Nếu như một ngày gặp phải cường địch mà ta không có bên cạnh, ít nhất nó có thể giúp các nàng chạy trốn.
Các nàng Nguyệt Nha vô cùng kinh ngạc, đây là tiên thể a, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại, gật đầu đáp ứng, bắt đầu tu luyện, Hồng Trần lại bị đá sang một bên.
Xe ngựa từ từ chạy về hướng Đông, nơi đó có một thành trì vô cùng to lớn, tấp nập mà hắn muốn đi xem, Thành Hỏa Long.
Thành ở Nhân Hoàng giới có 5 thành lớn, lần lượt là Mộc Nha, Thủy Châu, Thổ Kình, Kim Nhạn, Hỏa Long.
Trong đó thành Hỏa Long là thành trì lớn nhất, tấp nập nhất, nhiều người nhất, mỗi ngày người ra vào thành không ngớt, sự giàu có thì càng không thể bàn, ở đây 50 tinh bích chỉ đủ mướn một căn phòng nhỏ một ngày mà thôi, đủ để nói lên sự giàu có của nó rồi.
Mọi người ai cũng biết thành Hỏa Long của một thành chủ, đó là Hoàng Phù, một tồn tại có thể đánh ngang với Tiên Đế, uy lực cực kì mạnh.
Hoàng Phù có một người vợ, tên là Bích Ngọc, dung mạo như hoa nhưng lòng dạ lại thâm độc, nếu như trên đường phố chỉ cần có bóng dáng của nàng thì người dân đều tránh xa, chỉ cần nàng một lời không hợp thì coi như người đó mất mạng.
Hai người sống với nhau có một đứa con, là Hoàng Thổ, tính tình ngang bướng, hay chọc phá khắp nơi, đánh đập người khác, một khi thấy nữ tử xinh đẹp thì cho dù là vợ người khác hắn cũng cướp về cho bằng được.
Vì chỉ có một đứa con trai duy nhất này nên Hoàng Phù cực kì nuông chiều, làm cho Hoàng Thổ ngày càng bạo ngược, gây cho thành Hỏa Long nhiều phen sóng gió.
Có một lần Hoàng Thổ thấy một nữ tử xinh đẹp, hắn bước tới gạ gẫm, nhưng khi biết nàng đã có chồng thì hắn tức giận, không nói không rằng bắt nàng về, sau đó cho người giết chết chồng nàng cùng người thân của nàng. nàng vì quá đau buồn nên cũng đã tự đoạn kinh mạch, nhưng hắn chỉ khinh bỉ hừ mũi một tiếng rồi vứt xác nàng sang một bên.
Một lần khác Hoàng Thổ muốn nuôi một sủng vật, như thế nào lại nuôi một đầu cự xà, có một hôm không biết vì điều gì mà hắn thả đầu cự xà tự do chạy loạn trong thành, ăn thịt vài người, làm cho người dân trong thành một phen khốn đốn.
Lại một lần khác hắn mới học được một võ kỹ, hắn đi khắp nơi trong thành, nhìn thấy bất kì người nào cũng giữ lại, làm bia thử võ kỹ của mình, người bị hắn đánh mất ba tháng mới xuống giường được, vô cùng thê thảm, làm cho người dân không dám ra khỏi nhà trong ba ngày liên tiếp.
Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện ác mà Hoàng Thổ đã làm. Người dân xung quanh nhìn thấy hắn như thấy yêu quái, hắn đi đến đâu thì đường phố trống trãi đến đó, mọi người đặt cho hắn biệt danh là Ác Ma.